Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 226: Cốt cách đi đầu.




Chương 226: Cốt cách đi đầu.

Đòn thái dương bạo phát vừa rồi khiến hắn có chút vừa mừng rỡ mà cũng vừa cảm khái, mừng rỡ là vì uy lực của đòn này đã mạnh hơn trước đây của hắn kha khá, nếu như trước đây hắn cũng có thể làm được như này thì cũng chẳng đã bị đám kia phong ấn trong kết giới.

Cảm khái là vì nếu là hắn khi còn sống thì sau khi được viên thiên thạch kia tăng phúc, đòn thái dương bạo phát này căn bản là có thể đánh nổ cả kết giới ngay lập tức và khiến khu vực trăm kilometer xung quanh ngay lập tức chìm vào biển lửa.

Nhưng hắn cũng phải cảm thấy may mắn bởi vì nếu như hắn vẫn còn sống ở cái thời đại đó thì muôn đời cũng chỉ có thể ở dưới chân kẻ khác, có quá nhiều kẻ mạnh trong số các anh hùng, đại đa số đều mạnh hơn hắn không ít.

Tuy hắn g·iết được Mặt Trời cũ và trở thành Mặt Trời mới nhưng tận thân hắn cũng hiểu rằng trận đấu đó hắn đã phải làm những gì cũng như những người ngoài phải can thiệp ra sao để hắn có thể dành được chiến thắng sau cùng.

Đó là còn chưa kể đến những cá thể hùng mạnh đến từ những chủng tộc ở phía trên của bảng xếp hạng chủng tộc, so với những kẻ quá đỗi mạnh mẽ đến mức khiến cả thần linh cũng phải công nhận rằng danh hiệu cận thần của bọn họ thì hắn đến con kiến hôi cũng chẳng bằng.

Thật may mắn khi thế giới này lại quá sức nhỏ yếu, sẽ không có ai cạnh tranh được với hắn và với tốc độ phát triển của u linh thể này thì hắn có thừa sự tự tin để tiến lên bên trên sau vài chục ngàn năm tu dưỡng.

Đến lúc đó thì hắn sẽ chân chính vượt qua cả những cận thần kia, có điều đó cũng chỉ mới là bước đầu tiên trên hành trình của hắn, trên giai thoại của hắn mà thôi vì hắn biết rõ rằng bản thân không còn là thứ sẽ bị kẻ khác dễ dàng dẫm đạp, một nhân vật phụ trong giai thoại của kẻ khác như trước nữa.

Thật ra hắn cho rằng là như vậy cũng chẳng sai do thế giới này quá nhỏ yếu cũng như lượng tài nguyên quá độ khan hiếm, nếu như hắn muốn tự thân phá giới lên thế giới siêu việt thì chỉ trong chục ngàn năm đã được xem là quá nhanh rồi.

Thậm chí đến cả kiến mối ít nhất cũng phải kẹt lại trong Labyrinth đâu đó tầm trăm đến ngàn năm thì may ra mới có thể chạm được tới tầng cuối được.

Labyrinth quả thật là một nơi rất dồn dào tài nguyên để khiến những kẻ tiềm năng từ những thế giới nghèo nàn có một con đường dễ dàng để trở nên mạnh hơn nhưng đến cuối cùng thì nó cũng chỉ là thứ công cụ đi lên bên trên dành cho những thế giới bong bóng nhỏ yếu.

Với những thế giới bong bóng hùng mạnh, căn cơ vững chắc thì với nguồn tài nguyên dồn dào tự có cũng như con đường liên thông lên bên trên cũng thường được sử dụng nên với những tài năng như u linh thể của ông ta cùng kiến mối thì cùng lắm chục năm là đã thừa sức phá giới rồi.

Đương nhiên với tài năng của kiến mối thì cô ta có thể chỉ mất đâu đó chưa đầy trăm năm với Labyrinth nếu như nguồn tài nguyên của Labyrinth không bị phân tán ra thành nhiều tầng đến như vậy.

Với phần đông thì vấn đề này chẳng sao cả vì tốc độ phát triển của bọn họ thường không bằng tốc độ hạ tầng, cao lắm như đám Salamance thủy tổ là bằng nhưng kiến mối lại đã mạnh quá mức cần thiết khi chỉ mới ở tầng 5 nên quá trình hạ tầng lại là thứ kiềm hãm tốc độ phát triển của cô ta.

Bỏ qua mấy chuyện này, hắn sau một hồi tự luyến xong thì tự dưng nhớ về một chuyện gì đó nên nhìn xuống dưới mặt đất và ngay lập tức để lộ ra một bộ mặt rất khó diễn tả.

Cánh đồng lúa mỳ này không hề bị đòn thái dương bạo phát vừa rồi làm tổn hại đến, hắn gắn bó với nơi này cũng đâu đó 60 đến 70 năm rồi nên cũng hiểu dưới cánh đồng lúa mỳ này có che đậy một số bí mật khó lòng mà diễn ra được.

Ý chí của đất mẹ đang thai nghén cái gì đó, nhờ đó mà một lượng lớn năng lượng trải dọc khắp hành tinh này không ngừng chảy về nơi đây và hắn chẳng qua cũng chỉ bằng một số thủ đoạn để trộm vài phần trong số đó.

Nói nhiều thì không nhiều mà ít cũng chẳng ít nhưng hành động của hắn đương nhiên đã chọc giận đến ý chí của đất mẹ, dù sao việc hắn lấy trộm cũng là chất dinh dưỡng để sinh ra một chủng tộc.

Giờ đây cuối cùng thì hắn đã rời khỏi nơi này nhưng cũng chợt nhận ra rằng bản thân vẫn chưa đủ khả năng để phản kháng lại ý chí của đất mẹ, lý do duy nhất mà bà ta không động đến hắn trong những năm qua là vì bà ta có việc quan trọng hơn để bận tâm đến.



Như thể thai nghén ra những chủng tộc khác chẳng hạn, hơn cả quyền hạn của bà ta cũng không lớn đến mức độ có thể tác động trực tiếp vào những thứ đang xảy ra mà bà ta thường tác động một cách gián tiếp hơn.

Ngay cả việc thai nghén ra những chủng tộc khác như thế này cũng đại diện cho một loại tác động gián tiếp hay như việc bà ta thông qua kết giới được dựng lên bởi đại học giả để giam giữ hắn trong chừng đó năm chẳng hạn.

Mà tạm thời bỏ qua chuyện này trước đi, dù sao nhờ cơ duyên lớn đến như thế này tự mình tới cửa nên hắn mới thoát được khỏi sự ràng buộc của nơi này nên hắn không lại định ngu xuẩn bó buộc bản thân vào nơi này nữa đâu.

Chưa kể nếu như ý chí của đất mẹ thai nghén ra thứ gì đó thì sao cơ chứ? Miễn là hắn vẫn đủ mạnh thì mọi thứ căn bản đã định sẵn rồi, tại sao phải quá quan tâm mấy chuyện như này làm gì nữa?

Thứ duy nhất hắn nên quan tâm vào lúc này là những kẻ thù ở ngoài kia, 3 tên ở gần thì không đáng để nói đến nhưng những con quái vật khổng lồ ngoài kia thì khiến hắn không khỏi nhớ tới những ký ức trước kia.

Theo như hắn nhớ thì người anh em cùng cha khác mẹ của hắn trong giai thoại vĩ đại nhất của hắn, thứ được biết tới bởi các vị thần thì cũng có không ít miêu tả về những con quái vật khổng lồ như này.

Hắn vào lúc đó đương nhiên không đủ khả năng để săn g·iết bọn chúng như người anh em cùng cha khác mẹ kia, thậm chí phải tận đến lúc tiếp xúc với viên thiên thạch kia thì hắn mới có thể trên cơ được bọn chúng.

Đám này chắc chắn không được như những con quái vật khổng lồ trong ký ức của hắn rồi nhưng bình thường thì chúng luôn có lãnh địa riêng và sẽ không tụ tập ở một chỗ để rồi tạo ra một khung cảnh hoành tráng như thế này, chắc chắn là có kẻ nào đó đứng ở phía sau điều khiển bọn chúng.

Ngoài ra thì hắn cũng cho rằng trong tình huống như thế này không có gì phải lo nghĩ quá nhiều cả, làm vậy chỉ càng khiến phong thái của hắn bị hạ xuống.

Nhất là khi kẻ địch của hắn giờ đây còn chẳng đáng để hắn thực sự bận tâm đến, hắn trước đây đã quá thừa sức để diệt sạch bọn chúng rồi huống hồ hiện tại còn sở hữu một u linh thể cấp bậc như thế này nữa?

Là một kẻ mạnh hắn không cho phép bản thân tự hạ mình xuống để đối phó với những con kiến hôi ở trước mắt, vậy nên hắn trực tiếp lao thẳng ra khỏi kết giới đang dần sụp đổ và đứng ngay trước mặt ba tên kia.

Tốc độ của hắn không phải là quá nhanh do u linh thể này khiến khả năng vận động của hắn bị giới hạn đến mức thấp nhất có thể rồi, dù sao trạng thái lúc này của nó cũng yêu cầu sự tĩnh dưỡng lâu dài.

Nhưng kể cả vậy thì phong thái của hắn cũng được giữ nguyên, trong mắt của ba người đối diện với hắn, đặc biệt là người thiếu kinh nghiệm trận mạc như Zehy thì hắn cơ hồ là một sự tồn tại nào đó quá đỗi kinh khủng khiến cô ta không kiểm soát được mà run lên.

Thứ trước mặt bọn họ là một tồn tại nào đó cực kỳ khó hiểu giống như đám quái vật bậc cao của Rank Up System vậy, uy áp về Rank cùng huyết mạch áp chế hoàn toàn những quái vật ở cấp bậc thấp hơn.

Hiện tại với hắn bọn họ cũng cảm nhận được điều tương tự, cảm giác chênh lệch về mặt huyết mạch rất khó để giải thích được và quan trọng nhất là nó khiến cho bọn họ không dám đứng lên để phản kháng lại thứ ở trước mặt.

"Các ngươi là những kẻ dám thách thức thần linh ư?"

Phải, hắn lúc này rất tự cao, đúng hơn là tự tin thái quá vào khả năng của mình nên hắn cũng tự cho rằng với cái thế giới nhỏ bé này thì sự tồn tại của hắn căn bản chính là thần linh và mọi sự sống trong đó có trách nhiệm phải tôn thờ hắn.

Trong số 3 người thì rõ ràng là Zehy tỏ ra yếu thế nhất trong cả ba có điều cô ta vẫn đứng trụ được còn hai người còn lại là lão Daniel cùng Jock thì tuy vẫn bị cái áp chế này khiến lòng nôn nao phần nào nhưng cũng dần ổn định lại được.

"Ta không biết liệu thế giới này thực sự có thần linh hay không nhưng chắc chắn ngài ấy không phải ngươi."



Nói thật thì Jock không có quá nhiều ký ức về những ngày tháng trước khi được nhà họ Châu mang về và trong số đó thì lại có càng ít những ký ức về người mẹ xấu số, kẻ đã bị đám quái vật bắt mang vào Labyrinth rồi sử dụng như một cái máy đẻ.

Ít ra trong số những ký ức ít ỏi về người mẹ đó của mình thì Jock vẫn luôn ấn tượng về khung cảnh mà bà ấy cầu nguyện trước thần linh một cách vô vọng mà không hề được đáp lại nên ngay từ nhỏ ông ta đã chẳng tin vào thần rồi.

Thậm chí lý do mà Jock tình nguyện cùng đoàn thám hiểm của nhà họ Châu trở về cùng chỉ đơn giản là vì một câu hỏi về thần linh và câu trả lời từ người đó khiến ông ta vẫn nhớ cho đến tận bây giờ.

'Con người tạo ra và thờ phụng những vị thần không có thật, những vị thần sẽ không bao giờ hay nói đúng hơn là không thể hồi đáp lại sự khẩn cầu của bọn họ nhưng con người vẫn chọn tiếp tục tin vào, điều đó thực sự rất ngu ngốc có phải không?'

'Con người cần tới thần linh nhất là khi bọn họ không có một cách hoặc hướng đi cụ thể để giải quyết được vấn đề, vào thời đại của những vượn cổ thì bọn họ sống trong hang đá khi trời mưa sấm chớp đánh xuống khiến bọn họ sợ hãi.

Vậy nên bọn họ tôn thờ sấm chớp rồi khoác lên nó vẻ đạo mạo của thần linh, mang về ngọn lửa mà vị thần đó ban tặng thông qua những tia sét để làm bằng chứng hay thánh vật để tôn thờ, sau đó thì vô vàn những vị thần khác cứ thế ra đời và khi đạt ngưỡng cực đại thì giai thoại cùng giáo phái sẽ được thành lập.'

Và trên thực tế là hắn cũng chẳng nhỏ nhen đến mức độ quan tâm đến những lời vừa rồi của Jock bởi vì trong mắt của hắn thì tất cả bọn họ đã là n·gười c·hết rồi mà đã là n·gười c·hết rồi thì hắn cũng không nên hạ thấp bản thân để tranh luận với chúng làm gì cả.

"Đừng quá lo lắng, ta biết các ngươi đang muốn làm gì, câu thêm chút thời gian của ta để có thể di dời những kẻ không liên quan ra khỏi khu vực này sau đó mới tập hợp lực lượng lại để đối phó với ta có đúng không?

Với tư cách là thần linh của các ngươi thì ta cho phép các ngươi làm điều đó, thậm chí cho hẳn các ngươi thời gian để có thể chuẩn bị tốt nhất có thể nhưng đừng vì vậy mà cho rằng bản thân có thể thoát trong vụ lần này.

Thứ ta cho các ngươi là một ân huệ hệt như bữa ăn cuối cùng của kẻ tử tù đơn thuần chứ không phải là một tấm vé lên con tàu hướng thẳng đến sự sống, các ngươi vẫn sẽ phải c·hết, thậm chí là những kẻ các ngươi đang cố gắng cứu cũng tương tự như vậy.

Vào lúc này ta hoàn toàn có thể g·iết sạch các ngươi để đỡ phiền phức nhưng ta chọn không làm nên hãy trân trọng ân sủng này của ta và hãy giãy dụa, hãy cho ta thấy khả năng phản kháng của các ngươi trước thần linh!"

Những lời vừa rồi khiến sắc mặt của lão Daniel đen đi trông thấy, đương nhiên là ông ta biết ý định của Châu Phàm và cũng vì thế nên trên này cũng đang cố gắng câu được nhiều thời gian nhất có thể.

Nếu có cơ hội thì lão Daniel thậm chí còn muốn bằng mọi giá đẩy Châu Phàm ra khỏi trận chiến một chiều này nhưng với giọng điệu biến thái của kẻ đang đứng trước mặt bọn họ thì điều này căn bản là không thể rồi.

"Nếu ngươi đã tự xưng là thần thì chắc cũng không ngại giải bày thân phận cũng như thần danh của ngươi cho chúng ta đâu nhỉ?"

Mọi chuyện đã quyết rồi thì lão Daniel cũng lười để tâm đến thái độ của kẻ trước mắt, dù sao sớm hay muộn gì thì hắn đều muốn g·iết sạch bọn họ mà thôi, cần gì phải cố gắng thăm dò hắn trong khi giữ thái độ tốt làm gì nữa?

"Được thôi, ta sẽ cho các ngươi một c·ái c·hết minh bạch nhất có thể.

Ta là anh hùng Apollo sinh sống trên thánh địa Olympus của đế chế Hy Lạp vĩ đại trong thời đại của các thượng nhân.



Ngoài ra thì ta còn được biết tới với rất nhiều chức danh như anh hùng bắn xa muôn dặm, anh hùng của thơ ca, anh hùng của chân lý và nghệ thuật nhưng danh hiệu tôn quý nhất trong tất cả đó chính là anh hùng của Mặt Trời."

Những thông tin ở trên phần nhiều đều không được cả ba biết đến nhưng cái tên Apollo này thật ra cũng chẳng khó tra lắm, trong thần thoại Hy Lạp cũng có một vị thần mang tên Apollo đại diện cho ánh sáng, chân lý và nghệ thuật.

Theo như Zehy biết thì Apollo trong thần thoại là con trai ngoài giá thú của thần vương thế hệ thứ ba của thần thoại Hy Lạp, thần vương của các Olympians Zeus và Apollo cũng được người dân Hy Lạp cổ tôn thờ rất nhiều.

Thậm chí trong một số thời đại sau thì người ta còn nhầm lẫn giữa thần ánh sáng Apollo với thần thái dương Helios, tuy không thể đoán được những lời vừa rồi của tên tự xưng là Apollo này có phải là thật hay không cũng như những chuyện xoay quanh hắn nhưng ít ra vẫn còn có thể tiếp tục hỏi.

"Thượng nhân mà ngươi nhắc tới ở đây là gì?"

Zehy chủ động đứng ra hỏi, lý do thì chỉ đơn giản là vì cô ta tò mò mà thôi, dù sao hiện tại cô ta cũng chẳng còn sợ hãi Apollo nữa rồi, tuy bị hắn g·iết đã gần như chắc chắn nhưng cũng vì thế nên với cô ta thì mọi thứ càng trở nên tự nhiên hơn.

"Các ngươi chỉ cần biết gốc gác của con người có liên quan đến thượng nhân chúng ta, đương nhiên không phải là con người các ngươi mà là con người tại thế giới gốc nơi từng là cội nguồn của tất cả.

Còn về anh hùng thì đây là danh hiệu cao quý nhất mà thượng nhân có thể đạt tới được vì chỉ khi thông qua thử thách của thần linh và được các vị thần thì mới có thể chính thức trở thành một anh hùng đúng nghĩa."

Lúc này thì Châu Phàm cùng 7 chuyển chức lần 3 khác cũng đã tới được một lúc nên bọn họ đã nghe sơ sơ qua về những lời giải thích lúc nãy, tuy khá là mông lung nhưng bọn họ cũng nắm được đại khái vấn đề, chỉ có mình Châu Phàm là cảm thấy có gì đó rất khó hiểu ở đây.

"Ngươi nói rằng anh hùng là một danh hiệu được ban bởi thần nhưng ngươi lại cho rằng bản thân ngươi là thần của con người? Vậy cũng có nghĩa là ngươi đang tự đặt bản thân ngang hàng với các vị thần mà ngươi thờ phụng?

Dù sao nếu thần linh thực sự tồn tại thì cũng có nghĩa là bất cứ ai cũng có thể thờ phụng bọn họ và bọn chúng cũng chính là thần của con người nói riêng, gọi bản thân là thần thì khác gì ngươi tự cho rằng ngươi ngang hàng với bọn họ?

Hơn cả một kẻ như ngươi cũng xứng làm anh hùng? Ta không biết ngươi hiểu hai chữ anh hùng này như thế nào nhưng nếu đến một kẻ coi chủng tộc khác như cỏ rác đồng thời cũng tự cho rằng bản thân sánh ngang thần linh như ngươi mà cũng là anh hùng thì chắc các vị thần cũng điên hết cả rồi."

...

"Hahaha, thằng nhóc này được, lâu lắm rồi mới có kẻ dám chửi chúng ta thẳng mặt như vậy đấy!"

"Nhưng nó nói cũng không sai, quả thật là Apollo chưa bao giờ xứng đáng trở thành một anh hùng ở bất cứ tiêu chí nào cả, vào thời đại đó chúng ta đã chọn ra không ít anh hùng và tiêu chí quan trọng nhất vẫn luôn là cốt cách."

"Ngay cả kẻ yếu cũng có cơ hội để trở thành anh hùng nhưng một tên đến khốn nạn đến cốt cách cũng chẳng có như Apollo thì hắn chẳng thể trở thành anh hùng của bất cứ ai cả."

"Năm xưa chính hắn cũng là kẻ đã gián tiếp khiến Artemis g·iết Orion, người mà cô ta yêu nhất, tuy chuyện này đã lâu rồi nhưng quả thật là một kẻ ghen tỵ với người nhà mình đến mức độ đó thì đừng nói là anh hùng, ngay cả loài vô tri hắn cũng không xứng làm."

...

Với một kẻ nhỏ nhen như Apollo thì chuyện hắn phản ứng như thế nào trước những lời vừa rồi của Châu Phàm là quá dễ thấy, hắn cho rằng bản thân đang bị xúc phạm cực độ.

Sâu xa hơn thì Apollo còn tự hiểu rằng Châu Phàm đang lên án quyết định của các vị thần cũng như chửi rủa bọn họ nên hắn từ đó cũng tự ban cho mình cái nghĩa vụ phải hủy diệt hoàn toàn kẻ phàn thần đứng trước mặt hắn.

Một lần nữa Apollo đưa tay phải của mình ra và một q·uả c·ầu l·ửa bắt đầu được hình thành rồi không ngừng xoay khiến màu sắc của ngọn lửa bắt đầu rồi màu và chẳng mấy chốc thì nó chẳng còn lại gì cả ngoại trừ lượng bức xạ nhiệt khổng lồ.

Nhiệt lượng đã tăng cao đến mức độ giờ đây nó đã không còn có thể được biểu diễn dưới dạng một ngọn lửa với màu sắc thông thường nữa rồi, thứ còn sót lại duy nhất ở đây là sức nóng đủ sức để khiến bất cứ kẻ nào trước mặt Apollo biến thành tro bụi chỉ với một cú chạm duy nhất.