Chương 217: U linh thể quý giá.
Sau khi bùa chú được hoàn thành thì con mắt ở trên bìa sách của quyển Necronomicon này cũng dần mở ra được một nửa rồi từ mí mắt nó bắt đầu chảy ra một chút thứ chất lỏng màu đỏ thẳm nào đó.
Ngay sau đó thì chúng tụ tập lại một chỗ rồi nhanh chóng lao về tất cả mọi hướng cùng một lúc với tốc độ nhanh đến khó tin, thậm chí có thể coi là đã vượt qua tốc độ của ánh sáng và thực sự trở thành tia sáng duy nhất lan tỏa khắp thế giới bóng này.
Với một tốc độ quá đỗi ấn tượng như vậy thì chỉ chưa đầy một giây nó cũng đã mang về tin tốt cho cả đội phía bên này khi nó đã thành công quét trúng vị trí mà cái bóng đang ẩn nấp và đương nhiên cũng đã thành công đặt bùa định vị lên người của cái bóng.
Hiện tại cái bóng đang biến thành một cái đèn định vị khổng lồ không ngừng nhấp nhánh ra thứ ánh sáng màu đỏ khiến vị trí của nó vị lộ tẩy hoàn toàn dưới sự giá·m s·át của những tử linh pháp sư rồi tất cả cùng nhau phóng tới vị trí đã được xác định đó.
Đến cuối cùng thì chỉ còn lại duy nhất kẻ sử dụng bùa chú thông qua Necronomicon là còn ở lại, dù sao với tình trạng hiện tại của hắn thì có đi theo cũng chẳng giúp được gì, có khi còn tạo ra sơ hở cho kẻ địch khác thao tác vào nên hắn chọn nhảy lên lại bên trên.
Vị trí chui lên của hắn cũng cách không quá xa vị trí nằm phơi nắng của Châu Phàm nên đội hậu cần nhanh chóng chạy tới rồi xử lý những hậu quả mà hắn đang phải gánh chịu do phải sử dụng đến Necronomicon.
Căn bản thì Necronomicon quả thật là một thánh khí nằm ngoài khả năng hiểu biết của con người, ngay cả nhà họ Châu cũng chẳng biết quá nhiều về nó nhưng quả thật là nó tồn tại ý thức độc lập của riêng mình.
Chỉ là Necronomicon bình thường rất ít nói và không phải ai cũng có khả năng để nói chuyện với nó được, về căn bản thì những kẻ có thể nói chuyện được với nó đều được quy vào nhóm có độ tương thích cao cả.
Đáng tiếc là không phải ai trong số bọn họ cũng đủ khả năng để nói quá nhiều lời với nó và ngay sau đó còn phải chịu những hậu quả không lường tới trước được, để tính toán ra mức độ an toàn cùng nhiều thông số khác thì nhà họ Châu cũng đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu tích lũy.
Bù lại thì Necronomicon cũng tỏ ra rất phối hợp, nó thậm chí còn chủ động hướng dẫn nhà họ Châu thu thập đầy đủ nguyên vật liệu để tạo ra những bản sao của nó, đương nhiên công đoạn để tạo ra các tái bản cũng cần nó đích thân can thiệp vào.
Các tái bản này về căn bản chẳng có gì khác biệt so với Necronomicon gốc về mặt nội dung, tức về căn bản là các tái bản đều là những phiên bản đầy đủ sao chép từ nó ngoại trừ một vài cấm chương cũng như mấy trang chú thích khác.
Còn về những chức năng khác thì đương nhiên không bằng được nhưng ít ra thì những kẻ có đủ khả năng nói chuyện với Necronomicon đều sẽ có thể thông qua các tái bản để mượn một phần sức mạnh của nó.
Điểm mạnh là sử dụng càng nhiều thì độ tương thích với bản thân Necronomicon lại càng cao nhưng sau mỗi lần sử dụng thì bọn họ đều phải gánh chịu một loại hậu quả tương đối lớn và còn nhiều hơn thế nữa.
Người đời có câu khi bản thân nhìn xuống vực thẳm thì nó cũng đang nhìn ngược lại vào chính mình, độ tương thích càng cao, tiếp xúc với Necronomicon càng nhiều thì lại càng đẩy bản thân đi xa hơn xuống vực thẳm kia.
Bị nuốt chửng hay có thể trở thành một phần của vực thẳm đều ẩn chứa rất nhiều rủi ro nên nhà họ Châu cũng không thúc đẩy nghiên cứu về khả năng vận dụng Necronomicon nữa sau c·ái c·hết của tộc trưởng đời trước, Châu Y.
Châu Y là một con người mang trong mình rất nhiều hoài bão và ông ta cũng là thuộc vào trong nhóm đối tượng có độ tương thích cao, chỉ là ông ta lại muốn vận dụng thứ sức mạnh ẩn chứa trong Necronomicon để làm nhiều việc hơn.
Cũng chính vì vậy nên Châu Y càng ngày càng đẩy bản thân ra rìa của vách đá và cuối cùng bị vực thẳm nuốt chửng hoàn toàn, ít ra thì ông ta cũng c·hết vì đột quỵ đơn thuần trước khi trở thành mấy con quái vật còn đang bị giam ở cái hốc nào đó tại nhà họ Châu.
Việc sử dụng Necronomicon ngay sau được cũng được hạn chế đến mức tối thiểu nhất có thể, dù sao những đối tượng có độ tương thích cao đã vốn ít rồi mà lượng tài nguyên được đổ dồn vào bọn họ cũng không phải ít ỏi gì nữa.
Thay vì để bọn họ đi c·hết cả đám chỉ để lấy thêm thông số các thứ nhằm tạo ra một vật chủ đủ khả năng để sử dụng Necronomicon trong tương lai thì hiện tại nhà họ Châu lại cần rất nhiều chuyển chức lần 3 cho những kế hoạch sau này của bọn họ.
Còn về phần Necronomicon thì nhà họ Châu vẫn còn rất nhiều thời gian, hiện tại nếu đổ dồn tài nguyên vào để nghiên cứu nó chỉ có tổn thất mà thôi chứ chẳng được lợi lộc gì, chưa kể thông số thu về cũng chẳng có giá trị gì ngoài việc vạch ra một đường ranh giới hạn ở mức độ sử dụng các thứ.
Hơn cả Châu Văn cũng chưa ngu đến nỗi đẩy mấy tên có độ tương thích đủ cao để nhìn xuống vực thẳm đủ lâu kia xuống dưới vực thẳm, Châu Y chính là một ví dụ ngu xuẩn cho việc đó rồi nên với tư cách là con trai của ông ta thì Châu Văn cũng tự biết vạch ra giới hạn.
Năm xưa Châu Y vì cái dự án nghiên cứu này mà ngay cả mạng của mình cũng chẳng còn, đó còn chưa kể đến chuyện nhà họ Châu thiệt hại không biết bao nhiêu thứ, đánh mất bao nhiêu tài năng chỉ để có thể hoàn thành cái vọng tưởng chó má của ông ta.
Cả Châu Túc và Châu Y đều là chó má, mấy câu như vậy Châu Phàm đã sớm nghe Châu Văn chửi đến mức độ chỉ cần nghĩ đến mấy vấn đề như này thôi câu nói này cũng tự động vang lên văng vẳng bên tai khiến anh ta khó lòng mà tiếp tục lười biếng tiếp được.
"Erwin, theo ta nhớ thì với khả năng của ngươi thì sẽ không chui lên sớm đến như vậy."
Đương nhiên là Châu Phàm thừa biết lý do tại sao một tên như Erwin lại có mặt ở đây trong khi những đội viên còn lại trong đội của hắn vẫn còn đang hoạt động dưới kia nhưng vào tai của Erwin thì mấy lời này không được thân thiện cho lắm.
Nói gì thì nói thân phận của Erwin cũng là đội trưởng, địa vị đặc thù đi kèm với phần trách nhiệm hơn người nên rõ ràng việc hắn có mặt ở đây vào cái thời điểm quan trọng như thế này đã có thể xem như là thất trách rồi.
"Là do tôi thất trách thưa nhị công tử, nếu nhiệm vụ vây bắt này xảy ra vấn đề thì tôi sẽ chấp nhận án phạt một cách vô điều kiện."
Không phải kẻ nào dưới trướng của nhà họ Châu cũng biết cách ăn nói và luôn tỏ thái độ quy phục giống như các PH, Erwin là một ví dụ rất dễ thấy cho chuyện đó.
Nói thẳng ra thì Châu Phàm không cảm thấy phiền, thay vào đó anh ta thậm chí còn cảm thấy hứng thú, Erwin bỏ ra nhiều đến như vậy đương nhiên là vì để đảm bảo tiến độ của nhiệm vụ được đẩy mạnh.
Nhưng đó cũng chỉ là một phần mà thôi, Necronomicon căn bản là một bảo hiểm cho chính Erwin, nếu như Necronomicon thành công quét được vị trí của mục tiêu thì đội của hắn sẽ có tỷ lệ rất lớn lập công đầu.
Thậm chí nếu không quét được đi chăng nữa thì Erwin cũng coi như có được một kim bài miễn tử vì rõ ràng Necronomicon không thể xảy ra vấn đề được và mục tiêu chỉ có thể là đang lẩn trốn trên này mà thôi.
Trách nhiệm hoàn toàn có thể đổ lên đầu của những người khác, thậm chí ngay cả lúc khi nói chuyện với Châu Phàm thì Erwin cũng nói một cách rất thách thức, điều này cũng chứng minh phần nào tính cách của hắn.
Mà Châu Phàm cũng lười quan tâm đến chuyện những kẻ như Erwin nghĩ gì về mình nên ánh nhìn của anh ta chỉ lướt qua Erwin đôi chút rồi tập trung về cái bóng đen đang không ngừng sôi sục ở gần đó.
Trước đó một lúc thì cái bóng cũng đã nhận ra chuyện vị trí của bản thân đã bị lộ tẩy nên hắn cũng đang cố gắng ôm lấy linh hồn của Steven chạy đi càng xa càng tốt, chỉ tiếc là dưới sự truy bắt gắt gao của hơn 30 kẻ khác thì cái bóng căn bản là không có bất cứ đường thoát nào.
Chưa kể đến cả cơ thể của cái bóng không ngừng nhấp nháy cái ánh sáng đỏ kia, nó cũng chẳng biết phải làm thế nào mới có thể ngừng lại được chuyện này mà còn đang ôm theo linh hồn của Steven để chạy trốn nên cơ hội trốn thoát của nó lại càng giảm sâu hơn.
Steven là một mắt xích quá đỗi quan trọng trong cái kế hoạch này nên cái bóng mới không tiếc phải bỏ ra rất nhiều thứ để có thể nuôi dưỡng Steven được đến ngang đây, đáng tiếc là mỗi thứ đều chỉ thiếu một chút là tất cả đều sẽ rất hoàn hảo.
Cũng chính vì thế nên cái bóng không thể vứt bỏ linh hồn của Steven lại được, nhưng giờ nó còn đường nào để thoát nữa đâu chứ? Lên bên trên? Căn bản là t·ự s·át còn ở lại đây thì kết cục cũng chẳng khác là mấy.
Càng nghĩ lại càng bế tắc nên cái bóng không khỏi đánh chủ ý lên linh hồn vẫn đang ngủ say của Steven, tuy lúc nãy linh hồn của tên này đã có đôi chút dấu hiệu thức tỉnh nhưng đến tận hiện tại vẫn đang bất động.
Tức Steven hiện tại chỉ đang làm gánh nặng cho cái bóng mà thôi nhưng khổ cái là hắn cũng chẳng thể nào bỏ Steven lại đây được nên sau một hồi cân nhắc thì cuối cùng hắn vẫn quyết định tiến sang giai đoạn kế tiếp.
Bản thể của cái bóng ngay từ lần đầu tiên đích thân gặp gỡ Steven đã biết được thân phận thực sự của hắn rồi nên giao kèo giữa Steven và thứ kia căn bản không hề đơn giản như Steven vẫn tưởng ngay từ đầu.
Quả thật là thứ kia cần có một kẻ đủ mạnh giúp nó phá cấm từ bên ngoài và cũng đã phân một phần của mình hay cái bóng đi ra cùng Steven để trợ giúp hắn trong quá trình trở nên lớn mạnh hơn nhằm giúp đỡ hắn phá cấm sau này.
Bên cạnh đó thì cái bóng sẽ không ngừng thu thập và tích trữ thêm năng lượng lẫn quân số để khi một phần nữa trở về với bản thể thì hắn sẽ có thể đạt tới được trạng thái tốt nhất có thể nhưng đó vẫn chưa phải là kế hoạch hoàn chỉnh.
Thứ mà thứ kia thực sự mong muốn chính là linh hồn của Steven hay nói đúng hơn là lớp vỏ bên ngoài của linh hồn, u linh thể, đó mới chính là thứ mà hắn nhắm tới.
Mọi thứ mà cái bóng làm từ đầu đến giờ đều chỉ đơn giản là nhằm để phục vụ cho bản thể của nó và việc sửa chữa lại cơ thể của Steven thật ra là để chặt đứt dần mối liên kết giữa cơ thể với linh hồn của hắn từ trước để chuẩn bị cho giai đoạn sau này.
Lý do mà Steven không ngừng phát triển con đường tử linh pháp sư cũng tương tự như vậy vì chỉ có như vậy thì u linh thể hiện tại của hắn mới có thể dần "hồi phục" lại trạng thái tốt nhất và nó sẽ nở rộ vào lúc mà hắn đạt tới được chuyển chức lần 3 Necromancer.
Có điều hiện tại viễn cảnh đó không thể diễn ra rồi, nếu như cái bóng b·ị b·ắt lại ở đây thì bản thể của nó sẽ mất trắng còn Steven sẽ lại lần nữa tiến hành đầu thai thông qua cái đệ tam ma pháp kia và không biết bao giờ hắn mới có thể có lại được một cơ hội tốt đến như vậy một lần nữa.
U linh thể của tên kia là cực kỳ đặc thù, dù sao hắn cũng chính là kẻ đã lừa được Cái C·hết không biết bao nhiêu lần và gột rửa linh hồn của mình trong hơn 10 triệu năm dưới dòng sông mà linh hồn nào nghe tên qua cũng phải c·hết kh·iếp kia.
Nếu có được u linh thể của tên kia thì thứ kia có thừa sự tự tin có thể trong một khoảng thời gian ngắn đạt tới cực hạn của thế giới này và đi lên bên trên, đến lúc đó thì kẻ thắng sau cùng qua từng đó năm tháng vẫn là hắn chứ không phải là vua anh hùng.
Để đạt được mong nguyện của bản thể thì đương nhiên là cái bóng cũng không từ thủ đoạn bao gồm cả việc hy sinh chính bản thân mình nhưng trong trường hợp này thì rõ ràng là ngay cả có làm như vậy thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Tuy đã xử lý tốt mối liên kết giữa cơ thể và linh hồn của Steven rồi nhưng u linh thể của hắn vẫn chưa đạt tới độ chín phù hợp nhất, nếu như có thể cố tới khi hắn chính thức trở thành một Necromancer thì u linh thể của hắn sẽ chính thức nở rộ cũng như trở thành vật chứa lý tưởng nhất.
Đáng tiếc là hiện tại đến chuyện mang linh hồn của Steven tới gặp bản thể còn là chuyện không thể nên cái bóng chỉ còn duy nhất một sự lựa chọn sau cùng là tiến hành tự mình khoác lên mình lớp vỏ này để lao đến chỗ của bản thể.
Việc làm này căn bản là quá liều lĩnh vì cái bóng không đủ khả năng để xử lý được lớp hộp số cùng bộ đĩa đang ẩn chứa bên trong u linh thể, mà thậm chí cho dù nó có đủ khả năng đi chăng nữa thì cũng chẳng có quá nhiều thời gian để làm việc đó.
Hơn cả việc cái bóng can thiệp vào giữa chừng như thế này sẽ khiến chất lượng của u linh thể bị hạ ít nhất một bậc nên khi tới phiên bản thể nó dùng thì mọi thứ lại càng không đạt đủ tiêu chuẩn hơn nữa.
Đến cuối cùng thì cái bóng vẫn làm những điều mà hắn cho rằng bản thân phải làm vào lúc này nên chẳng mấy chốc thì cái bóng ở dưới hình dạng một quả cầu màu đen không ngừng nhấp nháy ánh đỏ đã hoàn toàn chui hết vào bên trong linh hồn của Steven.
Vào lúc này u linh thể vốn màu trắng ngà của Steven đã bị vẫn đục bởi một loại chất lỏng màu đen nào đó và từ từ lan rộng đến càng vùng bên trong u linh thể một cách nhanh chóng chỉ chừa lại một phần hộp số cùng bộ đĩa đặt tại đầu.
Bùa chú được thực hiện trước đó cũng đã bị đứt đoạn do cái bóng hiện tại đã trở thành một phần của Steven, khác ở chỗ là ý thức của Steven hiện tại vẫn còn đang ngủ say và kẻ kiểm soát u linh thể hiện tại chính là cái bóng.
Bản thân cái bóng bởi vì đã có kinh nghiệm nhập vào cơ thể của những người rơm trước đó rồi nên nó cũng chẳng lạ gì với việc vận hành một "cơ thể" như này là mấy, chỉ có điều u linh thể đến cuối cùng vẫn là một khái niệm hoàn toàn khác so với người rơm nên nó cũng cần chút thời gian để thích ứng được.
Trong lúc đó thì đội của Erwin cũng đã truy đổi tới nơi phát ra tín hiệu cuối cùng và chạm mặt với cái bóng nhưng cái bóng vào lúc này lại không còn như trước nữa, vào lúc này nó đã có khả năng tự vệ rồi.
Cả u linh thể của Steven bắt đầu sôi sục lên và biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau dưới từng mạch suy nghĩ của nó, bởi vì chưa khống chế được hoàn toàn nên cũng rất khó để nó có thể đưa ra những hành động thực sự hiệu quả vào lúc này nhưng như vậy thôi cũng quá đủ để xử lý được tình huống hiện tại rồi.