Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 15: Đi ăn chực (2).




Chương 15: Đi ăn chực (2).

Thật ra thì cũng có một số khách khứa ở đây nhận ra được hình dạng bất thường của bộ giáp này rồi, lý do mà buổi tiệc này diễn ra thì ai cũng có thể đoán được, đó là vì sự xuất hiện quá đột ngột của 7 Dungeon ngay 2 giờ ngắn ngủi.

Tiền lệ này chưa từng xảy ra từ khi Labyrinth quyết định làm gắt hơn trong khâu phê duyệt Dungeon từ khoảng 600 ngàn năm về trước, về căn bản thì trước mốc thời gian đó, chuyện trở thành Dungeon Master rất đơn giản.

Thậm chí bản thân Labyrinth cũng cực kỳ ít khi can thiệp vào nên số lượng Dungeon Master trở nên quá tải và c·hiến t·ranh nổ ra khắp nơi là chuyện dễ hiểu, đó không phải là thứ mà Labyrinth muốn thấy.

Đồng ý c·hiến t·ranh là một dạng động lực để phát triển và loại đi những kẻ yếu kém nhưng nếu chưa xong vụ này mà đã dính phải những vụ khác rồi thì tỷ lệ có thể tiến xuống sâu hơn căn bản là bằng 0, nhất là khi đám phế vật kia cũng chẳng làm ra được trò trống gì nữa.

Ngày trước Labyrinth cũng thường tới than thở với VI về đám phế vật kia và chẳng còn lứa sau nào được như thế hệ của Lich King cũng như trước đó nữa, đây cũng là một trong những câu chuyện mệt mỏi nhất khi phải điều hành cả một Labyrinth.

Sau đó thì lệnh hạn chế đã được thiết lập, tuy vẫn sẽ chừa lại một vài khoảng trống nhất định nhưng việc xét duyệt đầu vào để đào thải đến kẻ tiềm năng nhất thực sự rất có hiệu quả, giờ các Ranker đã được sinh ra nhiều hơn so với trước.

Chỉ là vẫn chẳng có ai trong số đó đột phá được giới hạn để qua tới bên kia cả, Labyrinth thay vì gọi bọn họ là phế vật thì giờ chửi đổng lên gọi bọn chúng là đám thận hư, nó chỉ hy vọng có một ngày nào đó xuất hiện một Dungeon Master đủ mạnh để hấp thụ hết đám này rồi nhảy qua bên kia.

Chứ giờ thì vô vọng rồi, nói chung thì Labyrinth làm gắt khâu xét duyệt cũng là có lý của nó cả, chỉ là điều đó cũng vô hình chung khiến một vài tên trở nên chán nản với việc cố gắng leo xuống và quyết định tìm tới một tầng ở trên để làm địa đầu xà ở đó.

Kiến mối đương nhiên cũng nhận ra những ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía của nó nhưng nó chẳng quan tâm đến mấy thứ này lắm, thứ nhất là nó không hiểu được những chuyện này có ý nghĩa gì.

Thứ hai thì kiến mối đã ghim sẵn mục tiêu của mình rồi, nó đang hướng tới cái bàn tiệc trong có vẻ là đầy đặn nhất, mấy chuyện còn lại thực sự không đáng làm nó để tâm tới, chỉ có VI là vẫn tiếp tục theo dõi tình hình xung quanh.

Có vẻ như tầng 1 có khá đông Dungeon Master, thật khó hiểu, đây là lần đầu tiên mà VI nghe về chuyện này đấy, bởi vì nếu có chậm lắm thì cũng chỉ mất vài ba tháng là hoàn tất quá trình nâng cấp để xuống tầng 2 rồi.

Thậm chí kể cả với những hệ có xuất phát điểm siêu tệ cũng như cần cực kỳ nhiều tài nguyên để đáp ứng được mức bình thường như kiến cũng chỉ mất lâu hơn một chút, nói chung là không đến mức độ cần tới một năm trời để đạt tới tầng 2.

Theo lý như vậy thì đáng lý ra tầng 1 phải là tầng hiu quạnh, vắng vẻ nhất phải mới vì vài chục năm Labyrinth mới phê duyệt cho một Dungeon được hình thành, theo lý đó thì tầng 1 phải là nơi tương đối vắng vẻ, chỉ sót lại vài con quái nhỏ do bỏ trốn hoặc quá phế nên bị đá ra khỏi Dungeon mới phải?

Dù sao tính tình của Dungeon Master mới mà, không phải tự dưng là ai cũng có thể trở thành lãnh đạo được, bọn họ phải trải qua những giai đoạn đầu tiên đầy khó khăn và tính thử thách ở những tầng tân thủ để chuẩn bị sẵn sàng cho dưới kia.



Có điều từ nãy đến giờ VI đếm sơ sơ qua cũng phải hơn 50 Dungeon Master đang tham gia buổi tiệc này rồi đấy, không biết có còn tới nữa không nhưng làm thế quái nào mà có thể đông đến mức khủng kh·iếp như vậy được?

Cả tên gửi thiệp mời kia nữa, cách cả trăm mã hiệu so với Dungeon mới nhất, tính ra thì Dungeon đó cũng phải cả ngàn tuổi rồi, kế thừa từ đời này sang đời khác sao? Mà thực sự có nhà nào thực sự kinh doanh cả ngàn năm mà Dungeon vẫn chỉ ở tầng 1 ư?

Có ẩn khúc gì ở đây à? Thực sự quá vô lý nhưng tạm thời VI không có ý định nhúng chàm vào, dù sao đây cũng là chuyện của đối phương, chủ động dây vào vũng sìn này làm gì cho thêm mệt người cơ chứ?

Hơn cả đối phương cũng chẳng thể nào đụng tới Dungeon của hang kiến được, vậy nên chẳng có lý do gì phải gấp vì lo sợ những chuyện khác, thứ mà VI nên để tâm tới hiện tại là một kế hoạch bài bản để chuẩn bị cho những tầng sau.

Ngay khi kiến mối tới nơi này nó mới phát hiện ra là đã có sẵn 4 kẻ ngồi ở góc ăn lấy ăn để đồ ăn trên bàn tiệc rồi, một trong số đó là ma đói Marogart, kẻ chưa có cái gì bỏ vào bụng trong suốt một ngày vừa qua do đám Skeleton phế vật.

Tiếp đến là Naragart, cậu ta là một Salamance cẩn thận nhưng không có nghĩa là không biết tính thực dụng, dù sao sau khi lao động chân tay cả một ngày dài thì cậu ta cũng đói muốn xỉu rồi, vừa hay gặp được buổi tiệc này nên cũng nhảy vào luôn.

Còn mấy thứ đi săn được hồi chiều thì coi như khẩu phần ăn buổi tối này của đám Gnome, đương nhiên Naragart cũng có ý định giống hệt như Marogart và kiến mối vậy, tất cả đều định hốt đồ ăn về để ăn dần.

Nói chung thì có thì tại sao lại không làm cơ chứ? Dù sao mặt mũi hay danh dự gì đó với Nargart cũng chỉ là mây khói mà thôi, quan trọng nhất vẫn là sống sót cũng như tiến được sâu hơn nữa chứ không phải vì chút mặt mũi mà làm khó bản thân.

Còn với Marogart thì thực sự hắn khổ quá rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì có khi hắn không chịu nổi mất nên phải bỏ mặt mũi xuống thôi, ít ra thì hắn cũng đang cố gắng hết sức, lao lực cả một buổi cuối cùng cũng đào ra được khoảng 6.2m² rồi, thêm cả ngày mai nữa là xong.

Về hai tên còn lại thì tên đầu tiên là Hiragart, xếp hạng 3, là tên mà Marogart đánh giá là có sở thích khá quái dị vì tên này là nữ giới nhưng thích giả nam và đi tán tỉnh những nữ giới khác, ngoài ra thì hắn còn thần tượng đám Idol Diva gì gì đó.

Có thể nói là fan cuồng nhiệt, ngoài ra thì Hiragart cũng có tiếng là căm thù nam giới, chuyện này không đùa được đâu vì trong kỳ thi có một tên từng dễ cợt về cái ngoại hình nữ không ra nữ, nam không ra nam của hắn bị nên hắn trực tiếp sút cho nát dưới kia luôn rồi.

Tính cả toàn tộc Salamace thì trường hợp của Hiragart vẫn có thể được quy vào dạng ngoại lệ, hơn cả tên này cũng sẽ không bị sử phạt vì hắn là cháu gái của một trong những High Ranker của tộc Salamance.

Trừ thủy tổ hoặc thân cận của ngài cùng một số Salamace có mức Rank cao hơn vị kia ra thì gần như chẳng có ai dám đứng ra trách phạt Hiragart cả, căn bản là con nhà nòi có chỗ dựa, ra đường không cần phải nể nang ai cả.

Lý do mà Hiragart tới đây cũng là như cả ba tên còn lại thôi, đều thuộc dạng không cần chút mặt mũi này nên tới đây để ăn chực, mà nói tên này không cần mặt mũi cũng không phải, nói cho chính xác thì không quan tâm mấy chuyện như này.



Đây là do tính cách kiêu ngạo sẵn có mà thành, dù sao ngay cả tại trong tộc cũng chẳng mấy ai dám chọc vào Hiragart rồi nên khi trở thành Dungeon Master thì vẫn chứng nào tật đấy thôi, cũng vì thế nên Naragart luôn né xa tên này.

Bởi vì với tính cách của mình thì Hiragart sẽ dễ chọc vào ổ kiến lửa, Naragart sợ liên lụy vào thân nên ngay từ đầu đã quyết định không kết giao với tên này rồi, còn những ứng cử viên còn lại trong lứa thì đều quen cả, chỉ có mình Darugart là không ưa cậu ta mà thôi.

Kẻ còn lại thì xếp hạng 5, đúng vậy, là tên nửa điên tâm thần được Marogart nhắc tới, hắn là Vatygart, cơ thể của hắn nhỏ hơn nhiều so với các Salamace đồng trang lứa, nếu Marogart cần thu nhỏ để di chuyển một cách dễ dàng trong phòng sảnh ban đầu thì tên này không cần.

Tức trạng thái gốc của Vatygart chỉ ngang với trạng thái thu nhỏ của Marogart cũng như những ứng cử viên khác, ngoài ra theo thẩm mỹ quan của tộc Salamace thì không phải Hiragart mà tên này mới chính là kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Nhan sắc có thể coi là tuyệt phẩm, kể cả giống cái hay giống đực đều phải siêu lòng trước Vatygart, chỉ là tên này bị tâm thần, kể ra thì rất khó nói nhưng không phải ai cũng biết mặt này của hắn, đúng hơn thì chỉ có một số mới biết được.

Trong đó có Marogart vì bọn họ là hai anh em sinh đôi với Vatygart là anh, chỉ là Marogart kể từ khi biết được chuyện kia thì cũng đã sớm quên đi chuyện bản thân có một anh sinh đôi rồi, nói chung đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Vatygart kể từ ngày đó cũng dần thu liễu đi phần kia của bản thân lại, thay vào đó là một bộ mặt giả tạo được thủy tổ đánh giá khi triệu kiến cả 6 ứng cử viên cho kỳ Salamance phong tuyển lần này là khẩu phật tâm xà.

Tên điên nhưng lại cố tỏ ra mình mới là kẻ bình thường nhất trong tất cả, chỉ là đến thủy tổ cũng xem đó là một loại tính cách rất thú vị, dù sao Vatygard cũng có thể sử dụng cái bản mặt giả dối kia để thông qua được cửa ải phẩm chất.

Vậy cũng có nghĩa là trình độ của Vatygard đã đủ để đánh lừa các khảo quan vào lúc đó rồi, ngoài ra thì khác với những kẻ khác, lý do mà hắn xuất hiện ở đây là vì hắn biết rõ đứa em trai của mình, tức Marogart sẽ có mặt ở đây nên hắn mới tới.

Chỉ là xuyên suốt những năm tháng qua, Marogart vẫn luôn cố gắng né mặt Vatygart nhiều nhất có thể dù rằng trước đó mối quan hệ giữa hai anh em thật ra là rất tốt, dù sao cũng là sinh đôi với nhau cả.

"Em trai, em nên ăn nhiều hơn, tại sao lại để bản thân teo tóp đến mức này? Có điều như vậy cũng ổn, làm anh trai này có chút nhớ về những chuyện của ngày trước."

Vatygart đang nói về ngoại hình của Marogart, đương nhiên đói ăn cả một ngày không khiến hắn gầy đến mức b·ị đ·ánh giá như vậy, chẳng qua là đang ám chỉ chuyện hình dáng của hắn đã thu nhỏ lại một cách trông thấy mà thôi.

Trong hình dạng này thì Marogart có kích cỡ khá ngang với Vatygart, đúng hơn là Vatygart vẫn cao hơn vài phân, ngày trước thì trong hai anh em, Vatygart rõ ràng là Salamance to khỏe hơn nhưng giờ thì ngược lại nên đã lấy chuyện đó làm cớ trêu chọc em trai của mình.

Marogart cũng không dễ mất kiểm soát đến như vậy nên mặc kệ Vatygart đang lảm nhảm ở bên cạnh, hắn vẫn tiếp tục ăn như bình thường mà thôi, nhưng vào đúng lúc đó thì có một tên lạ mặt đi tới.



Không biết là có thân quen gì với ai trong số bọn hắn hay không nhưng không hiểu vì sao Marogart lại cảm thấy tên này có cái khí chất gì đó khá quen thuộc nhưng hắn tạm thời không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.

Cả bốn Salamance bắt đầu tỏ ra cảnh giác với sự xuất hiện thình lình của kiến mối, dù sao bàn này từ đầu đến giờ cũng chẳng có ai tiếp cận đến, có thể thấy tên gửi th·iếp mời kia đã xếp riêng cho bọn họ cái bàn này từ đầu rồi.

Việc có một kẻ tiếp cận gần với bọn họ chắc chắn là có mục đích gì đó nhưng cả bốn đều không vọng động, đến cả Hiragart trước nay vẫn luôn luôn cao ngạo, không thèm coi ai ra gì cũng thu liễm lại, tiến vào trạng thái cảnh giác.

Không rõ vì sao nhưng cả bốn lại cảm nhận được một áp lực vô hình nào đó nhưng kiến mối lại trực tiếp bỏ qua bọn họ và cầm từng khay thức ăn lên liên tục đổ thẳng vào bên trong bộ giáp, bên trong đó VI đã thiết lập một kho đồ nối thẳng với kho của Dungeon rồi nên nó có thể đổ bao nhiêu tùy ý.

Nhưng đương nhiên ý của Vi là từ tốn thôi, kiểu một hai dĩa thức ăn một lần rồi chạy qua bàn khác để đỡ nghi ngờ, đây kiến mối thì hay rồi, rõ ràng là nó không hiểu nên trực tiếp tống 5-6 khay, gần quét sạch cả 1/4 cái bàn tiệc rồi mới tỏ ra vô tội rời đi.

VI cũng cạn lời với vật chủ của mình, đúng là nếu bản thân không ngại thì kẻ khác mới là kẻ ngại ngùng ở đây thật, chỉ là không phải do da mặt của kiến mối dày đến cỡ đó mà là vì nó thực sự quá vô tri mà thôi.

Có điều lộ như vậy rồi thì còn kế hoạch gì nữa, hốt được bao nhiêu thì hốt bấy nhiêu rồi cút luôn thôi, dù sao tầm này liên sỉ cũng bằng không, mà lo gì, đám đó cũng chẳng thể nào làm gì được bọn họ cả nên đừng ngại.

Ngay khi nhận được sự cho phép của VI thì kiến mối bắt đầu tiếp tục tống những khay đồ ăn còn lại trên cái bàn tiệc này xong rồi nhắm tới nơi khác nhưng được một lúc thì có một bàn tay chen vào chụp lấy cổ tay của bộ giáp với ý ngăn hành động của nó lại.

Kẻ ra tay là Hiragart, có vẻ như tên này có chút khó chịu trước thái độ "mặt dày" của kiến mối nên mới không chịu được duỗi tay ra cản lại, kiến mối thấy vậy thì đánh giá đây là một hành động tuyên chiến.

Kiến rất dễ nổi nóng với những k·ẻ t·rộm đi đồ ăn của chúng, bởi vì để duy trì được một tổ kiến khổng lồ được hoạt động một cách trơn tru thì đồ ăn là thứ tất yếu, hành động của kiến mối cũng có thể được xem là mang thức ăn về dự trữ trong tổ.

Vậy nên trước hành động của Hiragart thì đương nhiên kiến mối sẵn sàng phản công lại nhưng VI lại đứng ra can ngăn, dù sao nếu Dungeon Master mà đưa ra lệnh t·ấn c·ông một cách chủ động thì khiên bảo hộ tân thủ sẽ ngay lập tức tắt đi.

Tuy quả đúng là VI không sợ nhưng không sợ là khi đang ở Dungeon của hang kiến, đó là nơi mà không một ai có thể qua tới được nhưng tại đây thì lại khác, có rất nhiều Dungeon Master khác đang đứng ở đây.

Khiên bảo hộ tân thủ là một loại bảo hiểm giúp cả hai có thể lui ra thành công được, đương nhiên cũng không đến mức khó khăn đến như vậy vì bộ giáp này cũng chỉ là vật trung gian để bọn họ bám ý thức lên mà thôi.

Nếu bộ giáp này bị phá hủy thì ý thức của bọn họ sẽ ngay lập tức được kéo về cơ thể đang ở đầu bên kia nên cũng chẳng sao, nhưng nếu chỉ vì một chút xung đột này mà hy sinh cả khiên bảo hộ tân thủ thì quả đúng là quá không đáng giá.

Vậy nên kiến mối trực tiếp bứt nguyên cánh tay trái của bộ giáp, thấy hành động quá đỗi đột ngột và máu tanh như vậy đi kèm với nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt vô hồn của đối phương khiến Hiragart đột ngột lạnh hết cả sống lưng rồi buông tay ra, thụt lùi liền 2 bước.

Thấy vậy thì kiến mối cũng bình thản lắp lại cánh tay kia rồi chuyển dời ánh mắt của mình sang tới những bàn tiệc khác, dù sao cũng không ăn được, để tâm đến làm gì nữa, tiếp tục đi hốt đồ ăn, dọn sạch bàn tiệc vẫn cứ là chân lý.