Chương 140: Chia ra.
Chương 140:
"Là ngươi cố tình phải không vật chủ?"
Tình cảnh lúc này của VI căn bản là bị treo ngang vách đá còn kiến mối thì đang có một buổi pinic nhỏ trên đó, rõ ràng tình thế lúc nãy có quá nhiều lỗ hổng, hành động của đối phương không lý nào kiến mối không nhận ra được.
Mà cũng chẳng cần kiến mối động, các cư dân khác đều không phải phế vật hay gì cả nên trước sự chuẩn bị của đối phương thì bọn họ thừa sức phản ứng lại được trong trạng thái nhận được chúc phúc đến từ Labyrinth.
Hơn cả chuỗi hành động lúc nãy cực kỳ sượng trân, cảm giác nó không khác gì một thước phim được cắt ghét, đắp từ chỗ này sang chỗ khác mà không được chỉnh sửa lại vậy, một khung cảnh đầy tính giả tạo.
"Nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục như vậy thì không được vui cho lắm, kiểu gì bên kia cũng sẽ bị nghiền ép hoàn toàn mà thôi và 3 tên được chỉ định trước kia sẽ thắng bằng ưu thế lãnh địa của chúng, nếu kết quả đã đi như vậy ngay từ đầu rồi thì ta cũng muốn hành trình trải nghiệm của bọn họ được đặc sắc thêm một chút."
Không còn nghi ngờ gì nữa, căn bản thì mọi thứ từ đầu đến cuối vẫn luôn bị kiến mối thao túm, thậm chí đến mức độ mà cả hai phe đều không nhận ra rằng bọn họ đã đứng trên thế giới không biên giới từ nãy đến giờ và bị cực thao thao túm vận mệnh trong khoảng thời gian đó rồi.
Điểm này cũng khiến VI có chút bất ngờ đấy bởi vì hiện tại kiến mối đã có thể triển khai lãnh địa mà không hề có bất cứ ai trong số bọn họ nhận ra được điều đó rồi, đáng sợ hơn cả là bọn họ thậm chí còn chẳng nhận ra chuyện kiến mối từ nãy đến giờ vẫn luôn dùng cực thao.
Là do cực thao đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bọn họ sao? Hay là vì kiến mối đã bước thêm được một bước lớn nữa trong hành trình giác ngộ? Là vì chấp nhận bản thân và từ nó chuyển sang cô ta ư?
Nếu thật vậy thì quả đúng là quá đáng sợ nhưng VI có thừa sự tự tin rằng mọi chuyện vẫn đang nằm dưới sự khống chế của kiến mối, dù sao các cư dân với cô ta căn bản là thứ quý giá nhất rồi, cô ta sẽ không để bọn họ c·hết vì mấy thứ ngớ ngẩn như thế này.
Thậm chí có khi kiến mối khiến mọi chuyện trở nên rắc rối đến như vậy cũng là vì muốn gia tăng độ trải nghiệm cho các cư dân mà thôi nhưng tại sao lại cứ phải cố tạo ra một hoàn cảnh ngẫu nhiên nhưng lại sượng trân như thế này cơ chứ?
"Là vì bên kia chưa biết về đặc tính cực thao còn bên ta thì có, vậy nên dù bọn chúng có ngửi thấy mùi gì đó đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ mà thôi, nhưng đây là vốn dĩ một tình thế cực kỳ cho chúng thì khó lòng mà nhận ra lắm.
Còn bên ta thì đương nhiên là đã biết chuyện này là do ta đích thân tác động vào rồi nên bọn họ cũng đỡ bất ngờ để tập trung vào đối thủ mà ta đã đích thân chọn lựa cho bọn họ hơn, đều là những cặp đấu hay cả đấy."
"Nhưng số lượng không đồng đều, hơn cả lãnh địa vẫn còn đó, ngươi định giải quyết như thế nào?"
"High Octorp mạnh hơn ngươi tưởng đấy, về cơ bản thì mấy cái trò lãnh địa này không làm q·uấy n·hiễu được bọn họ đâu."
"Vậy tức là ngươi định chia Ytes cùng Havor vào đánh 2 trong số 3 kẻ giác ngộ có phải không? Vậy còn kẻ còn lại thì ai đánh?"
"Sylva đại thụ cùng Mage Skeleton."
"Tại sao lại là bọn họ?"
"Các tinh linh có thể thông qua điều khiển các ma năng đồng nguyên tố với nó ở xung quanh để tạo ra một cái vỏ chứa đủ vững chắc để giúp nó tồn tại trên thế giới thực này, về căn bản thì lớp vỏ cây kia chính là thứ kháng lãnh địa tốt nhất."
"Còn Mage Skeleton?"
"Ai mà biết được, biết đâu lại thu được kết quả ngoài dự đoán thì sao?"
"Ngươi đã thấy được cái gì sao?"
"Thấy được một kẻ biết cách tha thứ cho không chỉ với những kẻ ở xung quanh mà còn là cho chính mình nữa."
"Ngươi có nhận ra chuyện bản thân nói chuyện càng ngày càng khó hiểu không hả vật chủ? Ngày trước ngươi đơn thuần đến bao nhiêu thì bây giờ lại càng úp úp mở mở đến bấy nhiêu, nghe rất khó chịu đấy."
"Biết sao được, đây là ta mà."
"Vậy ngươi sắp xếp mọi chuyện diễn ra theo ý muốn của mình à?"
"Không hẳn, ta chỉ là kẻ đưa bọn họ vào cửa mà thôi, đi ra được con đường như thế nào thì còn phải tùy thuộc vào bọn họ, tha thứ cho bản thân hay không không phải là thứ mà ta có thể thay bọn họ quyết định được."
"Hừm, cũng phải, nếu như ngươi cứ chi phối vận mệnh của các cư dân một cách triệt để và cực đoan như vậy thì Dungeon của hang kiến chẳng khác gì một Dystopia là mấy cả, có khi đó mới là bản chất của cực thao cũng nên, nó chắc hẳn là bắt nguồn khao khát giống với bà ta có phải không?"
"Một phần mà thôi, việc làm của kiến chúa thật ra cũng chẳng có gì sai cả, đúng hơn thì ngoài kia vẫn còn rất nhiều kiến chúa khác như bà ta vậy mà trong thế giới bong bóng này lại có vô hạn các vũ trụ nên bà ta làm chẳng có gì sai cả.
Còn về năng lực của cực thao thì ngươi không thể nào đổ lỗi cho nó được, nó đến cuối cùng cũng chỉ là một thứ công cụ hệt như chiếc rùi trong kẻ đốn củi, chiếc liềm trong tay kẻ gặt lúa, cái búa trong tay thợ rèn, v.v.
Sử dụng như thế nào và tạo ra quả như thế nào là do tác động của kẻ sử dụng, thật ra trong lịch sử của con người từ có một kẻ nói một câu khá hay về vấn đề chi phối vận mệnh này, Leper King/Vua hủi của thành Jerusalem, Baldwin IV.
Tóm gọn lại thì ông ta chỉ vào bàn cờ và nói về khả năng của một vị vua là điều khiển những quân tốt/người đàn ông, quả thật như vậy khi quân tốt hay nói đúng hơn là những quân còn lại đều thường di chuyển theo ý muốn của vua để bảo vệ vua hoặc triệt hạ vua bên địch.
Nhưng rồi ông ta cũng nhắc tới việc quân tốt cũng có thể được di chuyển dựa trên sự kỳ vọng, quân tốt của cờ vua nếu như tiến tới tận cùng bên kia bàn cờ thì có khả năng phong tước thành những quân cờ khác ngoài vua.
Đây chính là sự kỳ vọng và cũng chính là trách nhiệm nhưng quan trọng nhất thì quân tốt/người đàn ông vẫn có thể di chuyển theo ý chí của mình, đại diện cho những sự lựa chọn vượt trên ý chí của vua hay sự kỳ vọng.
Và dù quân tốt/người đàn ông có di chuyển bởi lý do gì đi chăng nữa thì khi c·hết đi rồi gặp được vị thần của mình thì ông ta cũng không thể đổ lỗi hành động của bản thân cho bất cứ ai cả vì chọn nghe lệnh, chọn gánh lấy sự kỳ vọng, chọn tự ý làm theo những gì mà mình muốn đều là quyết định đơn lẻ của người đàn ông kia cả, ngươi thấy câu chuyện này có đúng không?"
"Một câu chuyện thật vô nghĩa nhưng lại ẩn chứa đầy đủ sự giác ngộ, vậy ý của ngươi là tùy vào cách thức sử dụng mà cực thao có thể trở thành vị vua sai khiến kẻ khác, sự kỳ vọng thúc đẩy kẻ khác hoặc ý chí của chính bản thân bọn họ có phải không?"
"Phải."
"Vậy bây giờ ngươi đang là gì trong số 3 thứ đó? Vị vua, sự kỳ vọng hay là thứ còn lại?"
"Ta là vị vua dẫn bọn họ tới cửa, là sự kỳ vọng thúc đẩy bọn họ tự mình bước đi và cũng là ngọn lửa đang nung nấu ý chí cho bọn họ, cách thức sử dụng cùng thời điểm sử dụng là chìa khóa để mở ra những con đường gần như không tưởng."
"Nói hay đấy, còn những cặp đấu còn lại thì sao?"
"Black Skeleton 1 cùng tên cầm thương, Fomor Spell King Skeleton cùng tên pháp sư, King Goblin và Black Wolf cùng tên lúc nãy đặt câu hỏi, Champion Skeleton cùng tên đấu với Black Skeleton 1 ở lúc đầu.
Zombie và Spirit of Vengeance cùng tên đánh với Black Skeleton 2 lúc nãy, Miu cùng kẻ chữa thương cho tên trước đó, cuối cùng là Tarusys đi kèm với Quilcys cùng tên đập vỡ mỏm đá khiến tất cả cùng rơi xuống."
"Tên pháp sư kia ít cũng phải chuyển chức lần 3 đấy, hơn cả hắn còn là con lai."
Phải vua pháp thuật là con lai, đã từng có một thời kỳ các Labyrinth từ bắt các cư dân thuộc thế giới này vào lại trong Labyrinth với mục đích là làm n·ô l·ệ k·hổ s·ai cũng như cố gắng biến chúng thành một chủng tộc thuộc trong hệ thống của Dungeon mục tiêu chỉ định.
Cách thức thì có rất nhiều, phần nhiều là trực tiếp bắt đi hoặc là thông qua một số phương tiện vận chuyển như mấy con quái thú đá cõng một đám ngu dân trên lưng vận chuyển tới các Labyrinth chẳng hạn.
Chỉ là đám cư dân bản địa của thế giới này quá yếu nên các Labyrinth đều không chấp nhận đám này để rồi cứ thế đám con lai ra đời nhưng sau khi con người dành được thắng lợi ở phía trên mặt đất thì đám con lai đã được thả ngược lại lên trên rồi.
Thật ra thì mấy thứ này là chuyện khá thường xuyên xảy ra khi các Labyrinth dừng chân lại tại các thế giới cấp quá thấp, đây là một trong những cách nhằm cải tạo giống nòi cho đám cư dân bản địa tại thế giới này.
Thông qua đó sinh ra những kẻ mạnh hơn để tạo ra thêm nhiều phi chính quy hơn nữa vì trước khi được thả đi thì đám con lai đều được khắc ghi tận sâu bên trong mã gen rằng khi chúng đủ lớn mạnh sẽ một lần nữa quay về Labyrinth ban đầu để tham gia khảo hạch.
Thông qua chuỗi ADN thì những thiết lập này sẽ được di truyền xuống những con cháu đời sau của đám con lai kia nên càng ngày sẽ càng có thêm nhiều phi chính quy được sinh ra và hướng tới các Labyrinth tạo ra thế hệ con lai F1 ban đầu kia.
Chỉ là có vẻ như đám cư dân bản địa này có một mối thù lớn ngoài sức tưởng tượng với các Labyrinth nên chúng đã g·iết sạch đám con lai, dù sao hầu hết đám con lai đều có những đặc điểm nhận dạng ngay ở ngoại hình nên rất dễ lộ tẩy.
Nhưng g·iết nhiều lắm cũng không hết được, đến cuối cùng thì vẫn có những đứa con lai thành công chạy trốn hoặc được một ai đó cưu mang rồi tiếp tục sinh tồn cho đến hiện tại, chỉ là bởi vì đám cư dân bản địa nên đám con lai còn sống cũng chẳng dám manh động gì cả.
Thay vào đó thì bọn chúng cứ tiếp tục sống chui lủi như chuột để ẩn mình, một vài trong số chúng đã đứng lên nhưng tính tới hiện tại thì vẫn chưa làm ra được một thứ gì đó tạo ra động tĩnh quá lớn ở thế giới này cả.
Vua pháp thuật chính là một đứa con lai thế hệ F1, tức ông ta đã sống đủ lâu để trải qua cảnh h·ành h·ạ của các Dungeon Master hay chủ nô trước kia của ông ta và cũng đã sinh tồn đủ lâu để tiếp tục tồn tại trong cái xã hội loài người, nơi mà mẹ của ông ta gọi là quê hương.
Mẹ của vua pháp thuật đến tận khi c·hết vẫn luôn nói với ông ta rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng những con người ở bên trên rồi sẽ cứu bọn họ lên bên trên để chào đón ánh mặt trời chói rạng, chào đón bọn họ với tư cách là những con dân thất lạc lâu ngày.
Đến cuối cùng thì bà ta vẫn luôn miệng như vậy, điểm này đủ cho thấy được bà ta vào lúc đó đã tuyệt vọng đến bao nhiêu, đến mức độ chỉ có thể tự an ủi bản thân cũng như che đi sự sợ hãi, hoang mang đến tột độ của mình bằng cách đặt niềm tin vào một chuyện quá viễn vông.
Cũng vì thế nên vua pháp thuật bị ảnh hưởng ít nhiều bởi chính người mẹ này của mình và đương nhiên rồi, ông ta vào lúc đó đã sớm coi bên trên là ngôi nhà của mình, là nơi mà ông ta có thể trở về, là nơi sẵn sàng dang rộng vòng tay của mình ra để ôm lấy, chấp nhận ông như một cư dân thực sự chứ không phải chỉ là nô lệ không hề có bất cứ quyền lợi nào.
Và cũng giống như bao câu chuyện đau khổ khác, vua pháp thuật rời khỏi Labyrinth Gaia với một cái miếng vải để gói gọn chút xương cốt của mẹ ông ta lại, để rồi khi tiến tới được nơi có con người sinh sống thì ông ta cũng trực tiếp vỡ mộng.
Là đầu, đầu của những đứa con lai hệt như vua pháp thuật, chúng bị cắt bỏ xuống rồi ghim lên những cây giáo và được đưa ngay trước cổng làng nhằm đe dọa, sau đó thì đã trải qua một chút chuyện.
Vua pháp thuật đã được một số con lai khác tìm thấy rồi mang về một trại trẻ mồ côi hay gì đó của con người, nơi duy nhất chấp nhận những kẻ dị dạng như bọn họ, buồn cười ở chỗ là bản thân ông ta cũng không ngờ mình lại ngây thơ đến như vậy.
Bởi vì cái cô nhi viện kia cách ngôi làng mà vua pháp thuật khám phá ban đầu chưa đầy 1 cây số, đó không phải là một cô nhi viện mà là một lò mổ, đám con người vổ béo bọn họ bằng các loại ngũ cốc rẻ tiền khó nuốt rồi cuối cùng là g·iết mổ bọn họ để mang về lại làng bán như thịt vừa mới đi săn về.
Nói chung thì cả cuộc đời của vua pháp thuật là cực kỳ nát dù là ở trong bất cứ giai đoạn nào đi chăng nữa, vậy nên việc ông ta chẳng tin bất cứ bố con thằng nào cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi, thậm chí lý do ông ta có mặt tại đây cũng là vì bị thiết lập kia thu hút trở về Labyrinth Gaia.
Nhưng quả đúng là vua pháp thuật đã thu được rất nhiều lợi ích từ dòng máu con lai này thật, nó giúp ông ta có hạn mức cao hơn nhiều so với con người bình thường và con đường mà ông ta đi cũng nhanh hơn nhiều.
Về căn bản thì tuy so với đám con người thì vua pháp thuật cũng chẳng đi quá khác là bao cả nhưng tốc độ của ông ta nhỉnh hơn so với damd con người rất nhiều và từ đó cũng dần bỏ lại những kẻ đã từng có chung một xuất phát điểm với ông ta.
Chỉ là cái hồ sơ yếu lý lịch này mà đòi so với Fomor Spell King Skeleton hay sao? Tuy phải đúng ý rằng ông ta của hiện tại không còn là ông ta của trước kia nữa nhưng tri trức lẫn kinh nghiệm phong phú về pháp hệ vẫn còn đó.
Xét về tài năng chắc chắn là Fomor Spell King Skeleton hơn vượt trội, xét về tri thức lẫn kinh nghiệm về con đường pháp hệ này thì ông ta cũng bỏ xa đối phương không biết bao nhiêu ngưỡng cửa.
"Fomor Spell King Skeleton sẽ không thua một trận như vậy, ông ta có thể thua ở những chủ đề, hạn mục khác nhưng với pháp hệ thì ông ta sẽ không thua vì bên trong đó còn chứa đựng lòng kiêu hãnh của chính bản thân ông ta nữa."
"Chậc chậc, không ngờ ngươi lại đặt nhiều niềm tin đến như vậy đấy vật chủ, là do ngươi đang nắm trong tay các thẻ đánh cược chăng?"
"Ai mà biết được, hơn cả giống như ngươi nói, ta đến cuối cùng vẫn là đang đánh cược với chính bọn họ và hệt như một con bạc vậy, ta cũng hy vọng rằng mình sẽ thắng."