Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 134: Sự thất bại của chính phủ liên bang.




Chương 134: Sự thất bại của chính phủ liên bang.

Chương 134:

Thật ra cũng không chỉ có mình Đài Bắc tiên sinh, những người khác ít nhiều đều từng có kinh nghiệm trải qua khoảng tĩnh lặng đến khó tả này, với Ngô Tinh thì đó là chiến dịch chiếm lại tỉnh Ninh Ba.

Trên thực tế thì tỉnh Ninh Ba là một nơi cực kỳ quan trọng, bởi vì đây là nơi mà hàng loạt các nhà máy hóa chất được đặt tại và hóa chất rõ ràng là một trong những tài nguyên không thể thiếu để đẩy nhanh sự phát triển.

Trong chiến dịch lần đó thì Noguchi cũng có đi theo vì ban nghiên cứu, chế tạo v·ũ k·hí các loại như ông ta cũng kiêm luôn mấy vụ như thế này, căn bản thì cái thời đại mà bọn họ được cử đi chiếm lại tỉnh Ninh Ba thì cơ cấu vẫn cực kỳ loạn lạc.

Nhiều ban ngành vì quá nhiều nhân lực nên phải gộp chung lại, đến mức độ Noguchi vào lúc đó còn làm viện trưởng của nhiều viện khác nhau như viện nghiên cứu khí tài, bộ xây dựng, viện nghiên cứu hóa học, v.v.

Miễn có liên quan đến khả năng của Noguchi thì đều bị đẩy lên đầu của ông ta cả, mà cũng chẳng thể nào trách ai được, dù sao thời đại loạn lạc, sau sự xuất hiện của Darkan thì gần như toàn bộ lực lượng của liên minh 8 nước đều bị nó hắt bơi bay hết.

Rất nhiều nhân tài cũng vì thế mà c·hết đi, còn về thế hệ sau thì dù có tài năng đến mấy mà không có được nguồn cung tri thức hay thầy dạy thì cũng chỉ có thể tính là linh động hơn người bình thường mà thôi.

Cũng vì như vậy nên những người vừa có tài năng mà cũng vừa đã từng trải qua nhiều trường lớp, các khóa đào tạo chuyên sâu lẫn thực nghiệm như Noguchi đã trở thành trụ cột cho cả một ngành nghề, đúng hơn cả là một mảng ngành nghề mới đúng.

Cũng vì thế nên Noguchi cũng được điều đi trong chiến dịch chiếm lại tỉnh Ninh Ba, mục tiêu của ông ta chính là cùng những cấp dưới kết hợp với một số nhà nghiên cứu được cử tới từ chính phủ liên bang để thăm dò các nhà máy hóa chất cũng như kiểm định chức năng của chúng.

Trên thực tế thì hành trình chiếm lại tỉnh Ninh Ba tương đối bình yên, đến mức độ Ngô Tinh vào lúc đó còn có chút ngứa ngáy tay chân, hơn cả lúc đó ông ta cũng chưa đạt được sự tính nhiệm cũng như địa vị như hiện tại.

Ngô Tinh vào lúc đó cùng lắm cũng chỉ là một đại đội trưởng mà thôi trong khi đó lực lượng được chính phủ liên bang cử đi để chiếm lại tỉnh Ninh Ba là cả một lữ đoạn với lực lượng hơn 7000 quân tinh nhuệ.

Lúc đó Ngô Tinh cũng chỉ mới có đâu đó ba mấy, trẻ hơn Noguchi gần cả chục tuổi, theo hồ sơ lý lịch thì khi tận thế ập tới thì Noguchi đã 14 tuổi rồi, ông ta thuộc dạng thiên tài theo nghĩa đen nên đã hoàn thành xong cấp trung học rồi hướng tới đại học cũng như là trợ lý của một phòng thí nghiệm tại độ tuổi đó.

Còn Ngô Tinh thì cũng chỉ mới có 6 đến 7 tuổi gì đó, một độ tuổi mà ông ta vẫn đang nghịch bùn, về căn bản thì đó cũng là lần đầu tiên mà cả hai gặp được nhau do Noguchi vẫn luôn ở lại địa khu trú ẩn dưới những tàn tích của thành phố Thượng Hải cũ.

Còn Ngô Tinh thì đến từ khu vực hơi chếch về hướng Bắc, cả hai cách nhau đâu đó phải cả trăm kilometers là ít, thậm chí là 300km, bởi vì nơi mà ông ta sinh sống sau hậu tận thế ở tuốt trên hồ Đại Tông.

Thời đại đó thì mọi thứ chỉ đơn giản là như vậy thôi, sau khi liên minh 8 nước thất bại thì mọi thứ cực kỳ loạn lạc và hỗn loạn, về cơ bản thì người người cố gắng chạy càng xa càng tốt và khi thấm mệt cả về thể xác cùng tinh thần thì bọn họ sẽ dừng lại, tụ tập lại với nhau thành đoàn.

Bọn họ cùng chung tay tìm ra một vị trí đắc địa, nơi có đủ tài nguyên để giúp bọn họ sinh tồn, nơi có thể bảo vệ bọn họ trước những t·hảm h·ọa đến từ bên ngoài, nơi mà bọn họ có thể an cư lạc nghiệp, để lại cho con cháu đời sau.

Vì thế nên làng Hướng Dương đã được thành lập với ý nghĩa là hướng tới ánh mặt trời, hướng tới tương lai phía trước, với dân số ban đầu chỉ có đâu đó hơn 300 người thì dần dần nó cũng phát triển lên với quy mô kinh khủng lên tới 450 chỉ trong vòng chục năm.

Ngô Tinh lúc đó cũng chỉ là một binh lính quèn trong đội cảnh vệ của làng Hướng Dương, vì thiếu học, hay nói đúng hơn là ở cái khung cảnh đó thì cũng chẳng có ai dạy ông ta được nên cũng chỉ nghe đây nghe đó rồi gật gù.



Mãi sau này Ngô Tinh mới hiểu mức độ gia tăng dân số này có ý nghĩa gì, đó là khao khát sống, dục vọng lẫn bí ẩn nằm sâu bên trong mã gen, giống như thỏ vậy, chúng nhỏ yếu nên khi mới phát triển ra khả năng đào được một hệ thống hang động rắc rối nhằm tránh đi những kẻ săn mồi ở bên ngoài.

Vì thỏ nhỏ yếu nên nhu cầu sinh dục của chúng cực kỳ cao, tất cả là nhằm có thể để lại đời sau với mục đích là duy trì giống nòi, con người vào lúc đó cũng như vậy, nhỏ yếu, không có sức phản kháng nên mới tụ tập lại với nhau để sinh tồn.

Vì sinh sống trong sợ hãi, trong âu lo nên mới bị chính bản năng thúc dục để liên tục tạo ra thêm thế hệ sau nhằm duy trì giống nòi và vì ngu dốt nên mới tiếp tục cái vòng lặp luẩn quẩn đó trong vô định hệt như đám thỏ vậy.

Nhưng con người vào cái thời đại đó thực sự ngu dốt ư? Dù mất đi sách vở, công nghệ thông tin hay mạng lưới để truy cập với kho tàng tri thức khổng lồ đi chăng nữa thì những thứ được tích lũy trong hàng triệu năm tiến hóa, trong hàng ngàn năm chứng minh lòng tự hào dân tộc, trong hàng chục năm đời người đi đâu hết cả rồi?

Đúng vậy, bọn họ không bị ngu và con người cũng tương tự như vậy, hoàn cảnh, sự sợ hãi, v.v chính là thứ khiến bọn họ đánh rơi thứ công cụ duy nhất trên tay mình, thứ công cụ mà tổ tiên của loài người đã đánh đổi không biết bao nhiêu thứ mới có thể tạo ra được.

Thứ công cụ mang tên trí khôn, đánh mất đi trí khôn khiến con người dần trở về với hình dạng ban đầu của mình, đó là hành động theo bản năng và cũng từ đó dần vào những cơn dục vọng, từ khoái cảm này đến cơn phê khác chỉ để có thể quên đi được thực tại khắc nghiệt mà bọn họ vẫn luôn cố tình né tránh.

Có điều vẫn luôn có những kẻ thực sự muốn có sự thay đổi, thứ mà làng Hướng Dương hay nói đúng hơn là toàn thể con người thiếu vào lúc đó chính là một thứ mang tính biểu tượng, một lãnh đạo mà bọn họ có thể đặt niềm tin lớn lao của mình vào.

Và với làng Hướng Dương thì sự xuất hiện của một anh hùng đã thực sự thay đổi được rất nhiều thứ, chức nghiệp giả đầu tiên của làng Hướng Dương đi kèm với danh hiệu kẻ g·iết gấu, Ngô Tinh cứ như vậy mà trở thành một niềm hy vọng lẻn loi dưới đáy vực sâu thẳm đó.

Đương nhiên vào lúc đó cả Ngô Tinh nói riêng lẫn toàn làng Hướng Dương nói chung đều chưa nhận thức được thứ sức mạnh này, chỉ là với sự xuất hiện của một anh hùng thì tình hình cũng dần được cải thiện hơn.

Các dân làng của làng Hướng Dương giờ đã có thêm hy vọng, đã có một vị anh hùng mà bọn họ có thể gửi gắm niềm tin của mình vào còn Ngô Tinh sau đó cũng trở thành đội trưởng đội cảnh vệ dù trước đó ông ta thậm chí còn được bầu chọn lên làm trưởng làng.

Chỉ là Ngô Tinh cũng biết bản thân ở ngang đâu, vào lúc đó đánh nhau với lên kế hoạch để đi săn cũng như chỉ huy những cấp dưới trong đội cảnh vệ thì ông ta làm được chứ trưởng làng thì ông ta có đức hạnh gì cơ chứ?

Muốn làng Hướng Dương phát triển thì anh hùng chỉ nên dừng lại ở việc là một anh hùng mang tính biểu tượng, là chiếc khiên và thanh kiếm thủ hộ làng, việc phát triển vẫn là nên để lại cho những người có đầy đủ tri thức lẫn sự thông tuệ.

Một khoảng thời gian sau thì người của một tổ chức mới được thành lập với trụ sở chính tại phương Tây tên chính phủ liên bang đã tới làng Hướng Dương với mong muốn mượn sức mạnh của dân làng để phần nào đó ổn định lại cục diện của phương Đông.

Những lời nói dụ hoặc của những tên kia Ngô Tinh không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu nhưng đến cuối cùng thì những dân làng khác đều được thuyết phục, đó cũng là lúc mà ông ta nhận ra chuyện bản thân bị xem như là một món hàng.

Theo lời của mấy tên đại diện cho chính phủ liên bang nói thì rõ ràng Ngô Tinh là một chức nghiệp giả đã nhận nghề, tuy không rõ là chức nghiệp nhưng dựa theo những thông tin mà dân làng cung cấp, tường thuật lại thì có thể đoán được giá trị của ông ta.

Ngô Tinh là thứ mà chính phủ liên bang khao khát vậy nên bọn họ đã ra giá, ông ta không biết cụ thể cuộc giao dịch là như thế nào nhưng ông ta cùng một số bằng hữu khác trong đội cảnh vệ vào lúc đó đã thực sự bị bán đi theo nghĩa đen.

Mãi sau này khi thành bang Tân Thời được dựng lên thì người người từ khắp nơi bắt đầu đổ về thì Ngô Tinh đã gặp lại được những dân làng năm xưa, đúng ra thì ông ta chẳng có gì để nói với bọn họ cả.

Vào lúc đó Ngô Tinh đã quá khác so với khi mới bị xem như là một món hàng rồi, giờ ông ta đã trở thành một con người của chiến trường, một vị tướng quân dẫn dắt hàng chục ngàn binh lính, thậm chí trong số đó còn không ít chức nghiệp giả.



Về căn bản thì Ngô Tinh đã sớm không còn là một thằng nhãi chứa đầy những nỗi oán hận không thể tả vào cái năm đó nữa, giờ ông ta đã là một huyền thoại trong mắt các con dân của thành bang Tân Thời, một tượng đài gần như không thể xô ngã được.

Chỉ là bản thân Ngô Tinh cũng không tự nhận thức được rằng dù đã trải qua từng đó chuyện nhưng ông ta vẫn không thể quên được khung cảnh đượm buồn của cái ngày đó, nó đã sớm trở thành một bóng mờ trong chính trái tim của ông ta.

Sau đó thì Ngô Tinh đã thông qua các cấp dưới của mình để đi thu thập thông tin từ chính những người nhập cư có xuất thân từ làng Hướng Dương đó, có rất nhiều người là lứa sau của bọn họ, thậm chí nếu có vài trường hợp góp mặt vào cái ngày hôm đó thì bọn họ cũng đã sớm quên.

Giống như Ngô Tinh đoán, với bọn họ thì ông ta chỉ là một món hàng, thứ duy nhất mà bọn họ nhớ không phải là về kẻ g·iết gấu hay anh hùng của làng Hướng Dương vào những cái năm tháng đó mà là lợi ích mà cuộc giao dịch đã mang lại.

Có điều không hiểu vì sao khi Ngô Tinh càng nghe cấp dưới truyền tin lại, càng đọc về những ghi chép trong các buổi thẩm vấn thì bản thân ông ta lại càng quên mất lý do để căm ghét những con người này.

Phải, Ngô Tinh đã sớm không còn như xưa nữa, ông ta đã hiểu rõ được sự quyết định của dân làng vào cái ngày hôm đó và thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi chính phủ liên bang đã không thất hứa với dân làng Hướng Dương, giá trị của ông ta đã được vận dụng một cách triệt để.

Thắc mắc trong Ngô Tinh vì chính những sự chấp nhận, hồi ức về chính những ngày tươi đẹp xưa kia mà đã tan biến hoàn toàn, có thể đã từ lâu ông ta đã không còn hận dân làng Hướng Dương nữa, thứ vấn bận ông ta là một câu hỏi, ông ta cần được một đáp án rõ ràng.

Nhưng sau tất cả thì mọi thứ lại hóa hư không, Ngô Tinh đã trở thành huyền thoại của thành bang Tân Thời chứ không phải kẻ g·iết gấu vào cái năm đó nữa và lại càng không phải là anh hùng trong tim của dân làng Hướng Dương.

Còn chuyện của sau đó thì cũng khá đơn giản, thật ra các chức vị trong q·uân đ·ội thời đó rất dễ đạt được, ban đầu Ngô Tinh có gân chục người dưới trướng nên ông ta ngay lập tức trở thành tiểu đội trưởng.

Rất đơn giản nhưng đầy trực quan, điểm này cũng cho thấy rõ cơ cấu tổ chức vào lúc đó loạn lạc đến mức độ nào, chỉ cần có người là có thể trở thành tiểu đội trưởng, thậm chí còn chẳng cần phải thông qua xét duyệt gì gì đó.

Chỉ cần báo cáo lên cấp trên rồi chứng minh được điều đó thì ngay lập tức sẽ nhận được chức vị, thậm chí Ngô Tinh còn chẳng cần có kinh nghiệm chiến trường hay thông qua đào tạo của bất cứ trường lớp nào.

Ngay ngày đầu tiên nhập ngũ đã là sĩ quan, quả đúng là không tưởng, còn câu chuyện trở thành đại đội trưởng của Ngô Tinh thì cũng không dài lắm vì như đã nói, hồi đó thực sự quá loạn nên các chức vị kiểu tiểu đội trưởng, trung đội trưởng hay thậm chí là đại đội trưởng gần như đều là hữu danh vô thực hết cả đám.

Ngay trong ngày đầu tiên, cái ngày mà Ngô Tinh trở thành tiểu đội trưởng thì ông ta đã được cấp trên hướng dẫn tới sinh hoạt với một trung đội và báo cáo với trung đội trưởng của mình, kẻ mà ông ta đến mặt còn chưa kịp làm quen đã ngỏm củ tỏi ngay nhiệm vụ ngay sau đó.

Nói ra cũng buồn cười khi đại đội trưởng Ngô Tinh cũng chưa được gặp mặt qua nhưng ở nhiệm vụ đầu tiên thì đại đội đâu đó 80 người của ông ta đã được huy động để chống lại một đàn quái vật giống thỏ đang p·há h·oại mùa màng ở những khu vực xung quanh.

Căn bản thì đây là một nhiệm vụ quá dễ và chẳng cần thiết phải huy động binh lực của cả một đại đội để xử lý, nhưng trên thực tế thì điều này là cần thiết bởi hai lý do, thứ nhất là q·uân đ·ội không có thời gian để đào tạo bọn họ nên muốn nhân cơ hội này để tiến hành lấy kinh nghiệm cho các binh lính

Nhìn cách mà Ngô Tinh nhận được chức tiểu đội trưởng là đã đủ hiểu rồi, chính phủ liên bang mới thiết lập căn cơ tại phương Đông chưa lâu, bọn họ có đủ tài nguyên từ phương Tây để tuyển quân nhưng lại thiếu đi sự kiên nhẫn cần có dành cho phương Đông.

Thứ hai là vì khí tài thời đó quá thô sơ, hầu hết khí tài đều đã bị Darkan cùng đám quái vật quá hủy sạch, bao gồm các kho v·ũ k·hí lớn thuộc về thời đại trước khi tận thế ập tới nên mỗi đại đội chỉ có một vài v·ũ k·hí nóng còn sót lại, hầu hết các binh lính đều phải sử dụng v·ũ k·hí lạnh.

Hơn cả lúc đó còn thiếu thốn đến mức độ hơn 3/4 đại đội không có v·ũ k·hí nên phải tự tạo ra v·ũ k·hí bằng cách này hay cách khác và bởi vì hai lý do trên thì việc đâu đó khoảng hơn 1/3 đại đội c·hết trong nhiệm vụ đơn giản kia cũng là điều hoàn toàn bình thường mà thôi.



Dù có là thỏ đi chăng nữa thì đám này vẫn là thỏ bên trong đám quái vật, Horn Rabbit thực sự quá mạnh với phần lớn đại đội vào lúc đó, hơn cả số lượng của bọn chúng còn đông đến không tưởng nên đến Ngô Tinh cũng chỉ dám tính kế rút lui.

Chỉ là vì trung đội trưởng trước đó đ·ã c·hết nên Ngô Tinh cũng phải lo thêm cho vài binh lính khác gần đó, mở ra đường cho bọn họ chạy, cổ vũ tinh thần, trấn an tâm trí và hướng dẫn bọn họ chống lại lũ thỏ.

Sau vụ đó thì vì c·hết đi hơn 1/3 nên đại đội của bọn họ được tái cơ cấu lại, theo như những lão làng tới sớm hơn Ngô Tinh nói thì đây là chuyện thường xuyên mà thôi, chẳng mấy chốc thì người mới sẽ bù đắp vào khoảng trống này.

Sau đó thì Ngô Tinh cũng được đề cử lên làm trung đội trưởng nhờ sự ủng hộ của những binh lính mà ông ta đã cứu được trước đó lẫn sự công nhận của những binh lính khác trong đại đội và từ đó dần dần leo lên thành đại đội trưởng.

Mãi sau này khi gặp gỡ Đài Bắc tiên sinh thì Ngô Tinh mới phần nào nắm được lý do, tất cả là vì chính phủ liên bang quá vội, phương Tây chưa ổn định mà họ đã nhem nhói lấn sang cả phương Đông.

Cũng vì lý do đó nên mặt trận phương Đông được đánh giá là chẳng ra gì và phần lớn đều do chính những người phương Đông chẳng thông qua bất cứ trường lớp nào như Ngô Tinh giải quyết mớ hỗn độn trước mắt.

Nhưng cũng phải kể công của chính phủ liên bang khi nhờ bọn họ nên quân lực cùng lòng dân của phương Đông mới được tái thiết lại sớm đến như vậy, chỉ là cũng vì tập trung vào phương Đông mà chẳng làm đến nơi đến chốn nên chính phủ liên bang mới lâm phải cục diện như hiện tại.

Trong khi sự chú ý của chính phủ liên bang phải phần nào đó chia sang cho phương Đông để cố gắng lan rộng tầm ảnh hưởng của mình thì đó cũng là cơ hội lý tưởng cho những thế lực khác của phương Tây trỗi dậy.

Dần dần khi chính phủ liên bang đang bằng cách nào đó cố gắng liên kết lực lượng của phương Đông lại với nhau bằng những cách được Đài Bắc tiên sinh đánh giá là quá gấp gáp và hết sức buồn cười thì mặt trận phương Tây đang trên đà thắng lợi rồi ngày đó cũng đến.

Chính phủ liên bang dần để rơi quyền thao tác lên mặt trận phương Tây của mình vào trong tay của những thế lực khác, nhưng tại sao lại như vậy? Không phải mặt trận phương Tây vào lúc đó đang dành thắng lợi hay sao? Công đầu to đáng lý nên thuộc về chính phủ liên bang mới đúng chứ?

Đài Bắc tiên sinh chỉ trả lời ngắn gọn rằng chính phủ liên bang quên mất rằng bọn họ cũng chỉ là một tổ chức phi chính phủ cũng như không được sự công nhận và hậu thuẫn của bất cứ quốc gia nào vì tất cả đều đã bị xóa sổ.

Phải, bản chất của chính phủ liên bang là như vậy và hệt như Tào Tháo năm xưa vậy, nắm trong tay Hán Linh đế, nắm trong tay hậu duệ của nhà Hán chính là nắm trong tay quyền lực thực sự, nắm trong tay lòng người của toàn đại cục.

Đó cũng chính là thứ mà chính phủ liên bang thiếu nhất, bọn họ chăm chăm nhắm tới việc liên kết các dân tộc, các người tị nạn từ những quốc gia bị hủy diệt khác nhau về để cùng xây dựng lên một mái nhà chung không phân biệt nguồn gốc, màu da hay văn hóa, bản sắc dân tộc.

Đó cũng chính là nguyên do dẫn tới sự thất bại gần như không tưởng của chính phủ liên bang theo Đài Bắc tiên sinh, bọn họ quá nghi ngờ lòng tự tôn dân tộc, nghi ngờ cái được gọi là niềm tự hào quốc gia.

Và mở màn của thời đại mới với sự xuất hiện của các thành bang đại diện cho những quốc gia mới chính là sự khẳng định chắc nịt cho điều đó, Đài Bắc tiên sinh đánh giá cao chính phủ liên bang trong tầm nhìn lẫn hành động của bọn họ.

Chỉ là chính phủ liên bang xuất hiện quá sớm, nếu để thêm vài chục năm nữa, khi con người đã quên dần đi sự tồn tại của những quốc gia, những gồng xích cuối cùng của thời đại trước hoàn toàn bị gỡ xuống thì chính phủ liên bang đã có thể trở thành một vị cứu tinh hoàn hảo nhất.

Có thể lý do đằng sau sự hỗn loạn của phương Đông là vì sự nhận thức của chính các cao tầng của chính phủ liên bang, bọn họ cố gắng cứu vãn tình hình của phương Tây, nơi bọn họ coi là căn cơ của mình.

Chỉ là nếu như ngày đó chính phủ liên bang nhận ra được rằng mọi thứ đã trôi quá xa khỏi ta mình rồi thì biết đâu bọn họ sẽ dồn sự tập trung của mình lên mặt trận phương Đông và thành công tạo ra một chế độ hoàn toàn mới thì sao?

Có điều nếu đến cuối cùng vẫn chỉ là nếu, mặt trận phương Tây chính phủ liên bang đã mất đi hoàn toàn quyền khống chế xuống khu vực Tây Âu còn với mặt trận phương Đông thì hồi kết cũng ở chính chiến dịch tỉnh Ninh Ba trong hồi ức ban đầu của Ngô Tinh.

Sự thất bại đó đã khiến hàng ngàn binh lính t·hiệt m·ạng, sự bất cảnh giác được cho là nguyên nhân chính dẫn tới sự thất bại sau cùng và cũng đã để lại cho những kẻ sống sót sau chiến dịch kia như Ngô Tinh hay Noguchi một vết sẹo không thể nào quên được.

Sau đó dựa theo sự kêu gọi của thời đại, phương Đông học theo phương Tây dựng lên những thành bang như một lẽ tất yếu và đó cũng là lúc mà thế cục đã không còn khả năng vãn hồi được nữa, tuy chính phủ liên bang vẫn được danh cứu thế ngự trị trên các thành bang nhưng trên thực tế thì khả năng can thiệp của bọn họ lên các thành bang cơ hồ bằng 0 trừ khi có một số sự kiện mấu chốt xảy ra.