Chương 133: Sự bình yên quỷ dị.
Chương 133:
"Hình như chuyến đi này có hơi thuận lợi thái quá."
Ngô Tinh nêu ra quan điểm của mình, với một người sinh sống trên chiến trường gần nhưa cả một đời người như ông ta thì việc có cái gì đó quá thuận tiện như thế này cũng đã vô tình chung tạo cho ông ta một cảm giác không quen thuộc.
Đúng hơn thì đây chính là bản năng, kinh nghiệm chiến trường mà Ngô Tinh đã tích lũy sau chừng đó năm chiến đấu với đám quái vật, tuy chưa lần nào ông ta đi sâu đến như vậy ở một khu vực Labyrinth màu đen nhưng ông ta đã đi qua không ít cái màu đỏ và không lý nào một cái màu đen lại thuận tiện hơn nhiều so với màu đỏ cả.
Các giác quan đang thúc dục báo tin cho Ngô Tinh rằng có chuyện gì đó đang âm thầm xảy ra, nó gần như là một loại phản xạ có điều kiện và chính những điều đó cũng đã khiến ông ta trở nên cảnh giác hơn.
Bởi vì Ngô Tinh biết rõ chẳng có chiến trường nào là dễ dàng cả, kiểu gì cả hai bên đều sẽ phải nhận tổn thất, chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi nhưng cứ thuận tiện như này thì rõ ràng là phần hậu quả sẽ dồn về phía sau nên ông ta mới lên tiếng báo hiệu để những thành viên khác phải thật cảnh giác.
"Thí chủ Tinh có lo lắng quá nhiều hay không? Bởi vì theo tôi được biết thì khả năng che giấu của ngài Nhật Nam đây căn bản là quá vượt trội mà thôi, đến tôi nếu không để ý kỹ và được tận mắt nhìn thấy quá trình thiết lập màn thì cũng chẳng thể nào xác định được vị trí chính xác của màn được."
Enraged Gorilla đưa ra quan điểm của mình, chỉ là quả đúng là màn của Nhật Nam rất mạnh nhưng không nên nghi ngờ khả năng trinh sát của những chủng tộc sinh sống bên trong vòng đến mức độ chủ quan như vậy.
Bọn chúng đều là những chủng tộc bị trục xuất từ cái Labyrinth màu đen kia ra cả, đám ruồi căn bản là một t·hảm h·ọa rồi huống hồ là bản thân các Enlightenment Gorilla cũng có điểm đặc thù của riêng mình.
Vậy nên nếu bắc cầu sang việc những chủng tộc bị trục xuất khác cũng có điểm gì đó đặc biệt thì cũng chẳng có gì là sai cả, hơn cả còn có một số cá thể hay thậm chí là chủng tộc trong số đó còn sở hữu một ngưỡng trí tuệ nhất định.
Hơn cả không phải tự dưng mà các chủng tộc này lại thuộc về bên trong, rõ ràng là chúng đều rất mạnh, việc bọn họ có thể đi xa đến vậy mà không đụng phải bất cứ sự ngăn cản hay động tĩnh nào cũng thực sự quá quỷ dị.
"Những thứ đồ chơi này cũng đã khắc phục những điểm yếu còn sót lại rồi, tôi không nghĩ là chúng ta sẽ gặp bất cứ nào dọc đường cả đâu."
Lần này là tiếp tục với Enlightenment Gorilla đã đạt tới sự giác ngộ với thuộc tính mộc kia chêm vào, đúng là lời nói của cả hai tính theo một khía cạnh nào đó cũng có lý chứ không phải là không nhưng đương nhiên là không phải với những người còn lại.
Tất cả những người ở đây đều ít nhiều trải qua những giai đoạn cực kỳ khó khăn và tanh máu nhất cả, Nhật Nam cũng đã trải qua trận công thành tại Samakhi vào 20 năm trước cũng như những năm gần đây ông ta vẫn luôn lưu lạc trên tiền tuyến nguy hiểm.
Về căn bản thì bọn họ đều đủ kinh nghiệm lẫn đủ thông tuệ để nhận ra có biến trong vụ lần này nhưng đến cuối cùng đây cũng chỉ dừng lại ngang mức độ cảm giác dự báo mà thôi, bằng chứng bọn họ không có và cũng khó lòng mà giải thích ra được.
Nhưng quả đúng là bầu không khí xung quanh có đôi phần thoáng đãng thật, bọn họ chạy từ nãy đến giờ cũng phải hơn 15km rồi nhưng dọc đường hoàn toàn không phải đụng độ với bất cứ quái vật nào cả, thay vào đó cứ phăng phăng chạy theo lộ trình được vạch ra từ trước bởi Đài Bắc tiên sinh.
Đừng nói là những thành viên khác trong nhóm, đến Đài Bắc tiên sinh cũng bắt đầu nghi ngờ về lộ trình do bản thân ông ta vạch ra đã xảy ra vấn đề rồi nhưng vấn đề gì thì rất khó nói vì dọc đường Noguchi đã phái ra rất nhiều bọ trinh thám nhằm thám thính khu vực bán kính 100m xung quanh bọn họ rồi.
Rất ít quái vật xuất hiện trong khu vực của bọn họ, thậm chí dù có thông qua khả năng của bản thân Đài Bắc tiên sinh cũng không hề cảm thấy là có mai phục ở phía trước hay xung quanh đây, cứ như thể nói thế nào nhỉ?
Giống như đám quái vật đã sớm biết lộ trình của cả nhóm bọn họ từ trước nhưng thay vì thể hiện ra một thái độ quyết liệt với những kẻ xâm nhập như bọn họ thì bọn chúng lại cố tình né tránh chạm mắt với bọn họ.
Thậm chí nếu tính xa hơn thì khả năng cao có thể quy vào việc dọn đường sẵn cho bọn họ chạy mới đúng, tuy không biết vì lý do gì nhưng có vẻ như bọn chúng cũng chẳng thèm quan tâm đến bọn họ.
Cứ như thể bọn chúng thực sự biết tất cả mọi thứ nhưng vì một lý do nào đó nên không thèm quan tâm đến bọn họ vậy, là vì thứ mà bọn họ đang sắp phải đối mặt trước mắt hay là vì một lý do nào đó khác?
Đài Bắc tiên sinh không rõ, thậm chí trong cả cái sự nghiệp nắm quân quyền trong tay thì ông ta cũng rất ít khi gặp những tình huống quỷ dị như thế này, nếu có thì chắc đó là vào cái năm đó, cái năm mà liên minh 8 nước đang xung đột cực mạnh với đám quái vật.
Đương nhiên với lượng hỏa lực cùng những thứ v·ũ k·hí, công nghệ mà liên minh 8 nước có vào lúc đó thì không phải là không thể cùng đám quái vật kia vật cổ tay nhưng Đài Bắc tiên sinh vẫn nhớ rất rõ tài liệu mà bản thân đã đọc qua.
Lý do mà phụ thân của ông ta, một nhà quân sư lỗi lạc nhất bấy giờ lại phát điên, thậm chí có thể nói là đã sớm mất đi thần trí để rồi đưa quyết định kết thúc cuộc đời của mình bằng một viên đạn vào ngay thái dương.
Việc này đã để lại một ấn tượng rất sâu đậm với Đài Bắc tiên sinh, chỉ là sau này khi bắt đầu nghiệp cầm quân của mình thì ông ta đã dần hiểu ra được ý nghĩa đằng sau hành động của phụ thân, không, đúng hơn là cả những vị tiền bối đi trước nữa.
Nghe đồn trong trận chiến Điện Biên Phủ tại Việt Nam năm xưa, trung tá Charl·es•Piroth cũng đã từng lâm vào một tình huống tương tự, với tư cách là chỉ huy trưởng của pháo binh tại phe thủ và cũng là một pháo binh có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường thế giới, cụ thể hơn là WWII thì sự tự tin của ông ta trước q·uân đ·ội Việt Minh.
Chỉ là cũng vì đó mà Charl·es•Piroth đã thua, không chỉ thua bình thường mà ông ta còn thua một cách hết sức triệt để, thậm chí dù đã thức trắng nhiều đêm, vò đầu bứt óc ra nghiên cứu hết lần này đến lần khác nhưng ông ta vẫn thua vậy nên cũng vì đó mà ông ta đã tự kết liễu đời mình với một trái lựu đạn.
Vậy vào cái năm đó thì phụ thân của Đài Bắc tiên sinh đã nhìn thấy thứ gì mà để rồi đến cuối cùng lại bất lực đến mức phát điên và đưa ra quyết định kết liễu đời mình giống hệt như Charl·es•Piroth đã làm năm xưa?
Theo như những ghi chép lộn xộn của ông ta trước khi thì Đài Bắc tiên sinh đã hiểu phần nào tình huống đó rồi, đó là một cuốn sổ ghi chú có thiên hướng đôi phần nhật ký và ông ta cũng giống hệt như Đài Bắc tiên sinh vào lúc này vậy.
Ban đầu cả hai phe là liên minh 8 nước cùng quái vật xung đột rất quyết liệt, nhất là tại vùng biển Ấn Độ Dương, nơi mà bọn họ tin rằng có thứ gì đó đang di chuyển ở độ sâu khoảng 8000m tính từ mặt nước biển xuống.
Tuy không rõ là thứ gì nhưng không hiểu tại sao đến một ngày thì thế tiến công của phe quái vật đã không còn mạnh mẽ như trước nữa, việc này khiến phe liên minh 8 nước đã thừa thế xông lên và dành lấy rất nhiều chiến thắng trên các mặt trận khác nhau.
Rất nhiều thành phố, cứ điểm quân sự, kho v·ũ k·hí đã được chiếm lại chỉ trong 1 tuần, phần lớn lãnh thổ của một vài quốc gia cũng đã bắt đầu tiến vào quá trình giải phóng nhưng mọi chuyện tới thực sự quá đột ngột.
Đến mức độ tuy những binh lính, dân thường cùng nhiều sĩ quan cấp thấp các đều đang tận hưởng niềm vui của chiến thắng, cảm giác thành tựu không thể nào kể hết thì bộ chỉ huy tại mặt trận phía Đông, phụ thân của Đài Bắc tiên sinh lúc đó cũng chiếm một ghế trong đó lại cực kỳ mâu thuẫn.
Có người cũng nghĩ rằng là do đám quái vật đã từ bỏ hoặc vì những lý do vớ vẩn gì đó khác nhưng với những con người thực sự hiểu và ngày ngày phải gánh lấy những trọng trách lớn đến không tưởng thì bọn họ đã hiểu quá rõ đám quái vật kia.
Không lý nào đám quái vật lại nhượng bộ bọn họ sâu đến vậy được, còn về chuyện bọn chúng từ bỏ hay yếu đi gì gì đó thì cứ nằm mơ đi, lúc đó vẫn chưa có bất cứ Labyrinth nào được khống chế cả, tri thức của con người về Labyrinth chủ yếu đều đến từ các trụ.
Chỉ là bọn họ hiểu rõ rằng miễn là vẫn chưa phần nào khống chế được các Labyrinth hay đầu nguồn của đám quái vật thì còn lâu mới có thể dành được chiến thắng dễ dàng như vậy được, nhất là khi số lượng quái vật không chỉ không giảm mà còn đang không ngừng tăng lên nữa.
Nhưng nếu số lượng liên tục tăng thì đáng lý ra bọn chúng phải tiếp tục đẩy mạnh thế tiến công của mình mới đúng chứ? Tại sao chúng lại lựa chọn rút lui để rồi cho con người bọn họ dễ dàng chiếm lại những vị trí đắc địa cũng như các kho v·ũ k·hí?
Vấn đề này rất đúng vào tình huống đó nhưng đến cuối cùng thì nó cũng chỉ là tình huống đơn thuần, bọn họ không thể đưa ra một đáp án cụ thể là tại sao được nên dần dần cuộc họp này cũng chẳng đi tới đâu cả, vậy nên giải tán là điều dễ hiểu.
Chỉ là không lâu sai đó, khi đang quan sát đống đảo bay cùng đám quái điểu trên bầu trời thì ông ta đã phát hiện ra một bóng đen ẩn sau những đám mây, tuy chỉ là lướt qua thôi nhưng nó cực kỳ to lớn.
Đủ để che phủ hết cả bầu trời trong tầm mắt theo những ghi chép của ông ta, nhưng ngay sau đó nó cũng trực tiếp biến mất và khi ông ta cố gắng báo cáo chuyện này với hội đồng chỉ huy thì không một ai tin lời ông ta cả.
Đúng là vào lúc đó có rất nhiều người thấy cái bóng kia thật nhưng bọn họ chỉ nghĩ rằng trời âm u muốn đổ mưa mà thôi, với nhiều người thì bọn họ chỉ có thể nghĩ ngang vậy, căn bản thì thay vì chọn tin vào một thứ sự thật khủng kh·iếp nào đó thì con người thường có xu hướng né tránh để rồi đặt niềm tin vào thứ giả dối nhưng có ích cho tâm hồn của bọn họ.
Nhất là khi bầu không khí cả quân và dân đều đang tăng cao như vậy nữa, chẳng ai sẽ tin vào lời của ông ta cả và không rõ lý do tại sao vì rất nhiều trang giấy trong cuốn sổ ghi chú đó đã bị xé nát, theo vết tích thì Đài Bắc tiên sinh đoán được vài phần tình trạng phụ thân của ông ta vào lúc đó.
Tự suy đoán xong lại liên tục phủ định, nhưng càng suy đoán thì lại càng khủng kh·iếp nhưng cũng đồng thời lại càng gần sự thật hơn nên đầu óc của ông ta đã đi tới cực hạn và khi Darkan xuất hiện tại Paris, Pháp lần đầu tiên thì ông ta đã đạt được kết quả.
Theo như Đài Bắc tiên sinh đoán thì khi nhận được thông tin về Darkan thì phụ thân của ông ta đã từ nhà riêng của mình chạy phóng ra ngoài sân rồi dương ánh mắt nhìn lên bầu trời và không biết vì một lý do nào đó mà ông ta đã thấy được bóng của Labyrinth màu đen đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử, Labyrinth Azi•Dahaka.
Với trạng thái tinh thần đang trên bờ vực sập đổ vào lúc đó thì chắc chắn ông ta đã trực tiếp hóa điên rồi cười phá lên một cách điên dại rồi chạy vào nhà cầm lấy quyển sổ ghi chú này đọc đi đọc lại những giả định mà ông ta đã từng đưa ra.
Tuy không dám chắc nhưng chắc hẳn những nét chữ của ông ta vào những trang giấy cuối cùng là cực kỳ lộn xộn cả về cấu trúc lẫn nét chữ vì ông ta đã thực sự đạt tới sự thật, sự xuất hiện của Darkan chẳng qua chỉ là một pháp khẳng định cho những suy đoán của ông ta mà thôi.
Vậy nên ông ta đã xé rách những trang đó khiến quyển sổ thiếu đi gần phân nửa nội dung, không cần đoán cũng biết tinh thần của ông ta vào lúc đó là tệ đến mức độ nào khi trước đó đã liên tục đặt ra các giả định cực kỳ xấu giờ khi phát hiện ra sự thật lại phát điên rồi xé nát chúng.
Chỉ là Đài Bắc tiên sinh cũng không rõ vào giờ phút cuối cùng kia thì tại sao phụ thân của ông ta lại đưa ra một quyết định như vậy, không, ông ta không trách phụ thân của mình vì đã t·ự s·át vì các vị tiền bối đi trước như Charl·es•Piroth cũng vì đó mà t·ự s·át, thậm chí nếu bản thân ông ta bị đặt vào tình huống đó thì ông ta cũng sẽ làm điều tương tự mà thôi.
Căn bản là quá tuyệt vọng rồi, bất cứ ai cũng sẽ như vậy, Charl·es•Piroth biết rõ thất bại của mình và cũng phải chấp nhận nó trong tuyệt vọng để rồi tự kết liễu cuộc đời mình, phụ thân của Đài Bắc tiên sinh cũng tương tự như vậy.
Đài Bắc tiên sinh biết rõ vì thứ duy nhất mà ông ta kế thừa được từ phụ thân của mình chính là thứ đã khiến ông ta trở thành một huyền thoại như hiện tại, một thế hệ sau đã hoàn thành ước nguyện vẫn còn đang dang dở mà cha ông để lại.
Thứ mà Đài Bắc tiên sinh không rõ là tại sao phụ thân của ông ta lại quyết định ghi một dòng chữ sau khi xé hơn phân nửa các trang giấy trong quyển sổ ghi chú đó rồi mới tự kết liễu cuộc đời mình?
Là vì ông ta đã kịp lấy lại thần trí rồi trong cơn điên dại kia rồi cố gắng để lại một dòng cảnh báo, thứ đã làm tiền đề để phát hiện ra sự tồn tại của Labyrinth Azi•Dahaka sao? Hay là vì một lý do nào đó khác nữa?
Hoặc cũng có thể là vào lúc ông ta chạy ra bên ngoài sân rồi ngưỡng đầu lên nhìn về phía bầu trời thì ngoại trừ cái bóng hay thậm chí là hình dạng của Labyrinth Azi•Dahaka thì ông ta còn thấy thêm một gì đó khác nữa?
Đây là vấn đề mà không chỉ mình Đài Bắc tiên sinh mà kể cả toàn thể chính phủ liên bang cũng không thể nào lý giải được, chỉ là ông ta hay nói đúng hơn là những kẻ đủ quyền hạn để truy cập vào thông tin đã biết rõ lý do tại sao đám quái vật vào cái năm đó lại quyết định nhượng lui.
Tất cả là vì bọn chúng thương hại bọn họ, bọn chúng đã biết về chuyện Darkan đã xuất hiện từ trước nên quyết định lui quân từ sớm để tránh đi những thiệt hại không đáng có nhưng đó cũng đồng thời là sự thương hại.
Quái vật thương hại con người vì quá ngu dốt để hiểu được một mối t·hảm h·ọa còn lớn gấp nhiều lần đang sắp tới, bọn chúng thương hại vì bọn họ vui mừng một cách vô tri trước những chiến thắng vô nghĩa, bọn chúng thương hại vì số phận của bọn họ đã sớm được định đoạt.