Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trỗi Dậy

Chương 106: Sự lựa chọn.




Chương 106: Sự lựa chọn.

Vào một ngày nào đó của 15 năm trước, Steve không nhớ quá rõ nhưng hôm đó là một ngày đầy nắng nhưng hắn lại chọn việc tiếp tục ở lại thư viện để đọc thêm nhiều sách nhất có thể tại đây, giống như những học giả còn lại, hắn nhanh chóng tìm đến phần dãy sách mà bản thân muốn tìm tới rồi chọn lựa những quyển có giá trị nhất định về thông tin.

Sách là một trong những thứ công cụ lưu trữ thông tin thông dụng nhất của loài người, tuy rằng trước tận thế xảy ra thì thiết bị điện tử đã lên ngôi, kết hợp với ngành công nghệ thông tin thì việc lưu trữ các dạng thông tin đã dần trở nên thuận tiện hơn trước rất nhiều.

Ấy vậy mà sách vẫn chiếm một tỷ trọng nhất định trên thị trường, tuy lượng người đọc sách đã giảm bớt đi rất nhiều so với trước kia nhưng nhờ sự phát triển của thời đại qua rất nhiều lần cách mạng công nghệ thì giá trị của sách dần trở nên mềm hơn so với trước.

Vào lúc đó thì tất cả mọi người đều có thể tiếp cận được với sách và nó cũng dần phù hợp hơn với túi tiền của những tầng lớp thu nhập thấp khác nhau nhưng sau khi tận thế diễn ra thì mạng lưới, một trong những thứ ảnh hưởng nhất với loài người tại thời đại công nghệ 4.0 đã b·ị đ·ánh sập hoàn toàn chỉ trong chưa đầy 5 giờ đồng hồ.

Mọi thông tin lưu trữ trên mạng lưới đều tan biến thành tro bụi dưới ngọn lửa đốt trụi không biết bao nhiêu thành phố, quốc gia, mạng người, chỉ có một số mạng lưới cục bộ đủ may mắn thì mới có thể giữ được một số.

Nhưng phần lớn chúng đều vẫn đang ngủ sâu tại một đ·ống đ·ổ n·át nào đó ngoài kia, những thứ mà con người của 80 năm sau thời điểm tận thế xảy ra tìm thấy được là rất ít so với kho tàng tri thức khổng lồ được cất trữ trên mạng lưới.

Tuy sách cũng dính thiệt hại to lớn không kém nhưng đến cuối cùng vẫn còn một số lượng không nhỏ sách, thứ mà đám quái vật có vẻ như không mấy hứng thú về vẫn còn nằm ở đó, tại những thư viện cuối cùng của loài người.

Thư viện Heliocentrism của thành bang Helios chính là một trong những thư viện lớn nhất, thậm chí có thể là lớn nhất trong thời điểm hiện tại, nơi đang lưu trữ một lượng lớn tri thức từ quá khứ cho đến hiện tại.

Phần nhiều vẫn là những quyển sách từ quá khứ, chỉ có một số lượng cực kỳ ít ỏi trong số đó là những quyển sách được phát hành bởi những con người sau ngày tận thế, đó có thể là tự chuyện của bản thân hoặc có thể là những câu chuyện cổ tích khác nhau, v.v.

Chỉ là chúng vẫn chỉ chiếm một phần nhỏ trong số đó, đương nhiên tại thư viện Heliocentrism này cũng lưu trữ một lượng không nhỏ những quyển sách tới từ Labyrinth, chỉ là không phải ai cũng có thể tiếp xúc với chúng ngay cả các học giả thâm niên.

Steve là một trong những học giả nằm trong số đó nên hắn có thể tiếp xúc đến những nguồn tri thức cấm kỵ như vậy, còn với người thường thì đến việc tiếp cận gần với thư viện Heliocentrism thôi cũng đủ để rất nhiều thứ phát sinh rồi.

Phải, giá trị của sách trong thời đại này lại trở về lại như trước kia, là thứ mà không phải ai cũng tiếp cận được nhất là những kẻ vừa không có địa vị mà cũng chẳng có tiền tài, tri thức là sức mạnh nhưng thật đáng tiếc khi không phải ai cũng có đủ khả năng để tiếp xúc với nó.

Có điều Steve vào lúc đó cũng chẳng hề quan tâm mấy chủ đề đó lắm, mục đích duy nhất của hắn vào lúc đó cực kỳ điên cuồng và kéo dài mãi đến tận hiện tại, đó chính là làm mọi cách để hồi sinh người mà hắn yêu.

Steve sẵn sàng hy sinh mọi thứ, hắn chấp nhận diễn một vở kịch hạng 3 này chỉ để có thể chờ đợi được đến khi thời cơ chín muồi, chỉ là bản thân hắn vào lúc đó cũng không biết được rằng hắn ngay sau đó đã gặp được một người đáng lý ra có thể thay đổi cả cuộc đời của hắn.

Lúc đó Steve vừa đọc xong về nửa đầu của thánh chiến, một trong những cuộc c·hiến t·ranh cực kỳ vô nghĩa với người ngoài đạo nhưng với những con chiêng trung thành với đạo Hồi và đạo Thiên Chúa vào lúc đó thì lại là động cơ đủ để bọn họ sẵn sàng hy sinh vì nó.

Tại quyển sách trước đó thì Steve đã thấy nó có đề cập qua một nhân vật lịch sử rất thú vị, Baldwin IV, một trong những vị vua giỏi nhất có thể là trong lịch sử về mảng quân sự nhưng lại có tuổi đời cực kỳ ngắn ngủi.



Không biết vì lý do gì mà Steve cảm thấy có hứng thú với nhân vật lịch sử này nên ngay sau khi hoàn tất buổi lễ tế tự thần mặt trời vào buổi sáng thì hắn ngay lập tức chạy tới thư viện để tìm đến những quyển sách miêu tả rõ hơn về Baldwin IV, The Leper King này.

Ngay khi Steve tìm được đến dãy sách mà hắn cho là có thứ mà mình muốn tìm thì ở đó không biết từ lúc nào đã có rất nhiều sách được lấy xuống và chồng lên nhau tạo thành một tấm đệm khá lớn và ngồi ngủ, lưng ưỡn lui sau trên đống sách đó là một kẻ nào đó.

Nhìn qua vết tích thì có vẻ tên này đã ở đây khá lâu rồi nhưng Steve cũng rất bất ngờ vì tên này không bị thủ thư tác động đến đấy, dù sao sách cũng là một trong những nguồn tài nguyên cung cấp tri thức rộng rãi nhất vào lúc này.

Hành động của tên này không khác gì là đang góp phần gia tăng tốc độ hỏng hóc của sách cả, nhưng đó cũng chính là ấn tượng đầu tiên giữa Steve, kẻ sẵn sàng từ bỏ nhân tính lẫn sinh mạng của bản thân để đạt được mục đích hệt như màn đêm đen tối nhất/The Blackest Night.

Cùng Bojin•Rjuaty, kẻ khước từ tất cả mọi thứ chỉ để sống một cuộc đời thầm lặng nhưng đến cuối cùng vẫn phải chấp nhận số phận để rồi được người đời gọi với cái biệt danh mặt trời thiên đỉnh, buổi bình minh rực sáng nhất/The Brightest Day.

Thời điểm sau khi Steve b·ị b·ắt nhốt vào Lockroom hơn 1 ngày vì tội s·át h·ại người nắm quyền thừa kế cao nhất cho chức vụ thành chủ đời kế tiếp cùng đồng bạn của ngài cũng là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí tộc trưởng kế nhiệm của gia tộc Ékleipsi tức nhật thực.

Họ của ngũ đại gia tộc được lấy tên theo 5 trạng thái khác nhau của mặt trời, Avgí của bình mình ló rạng, báo hiệu cho sự bắt đầu của một ngày mới, Mesiméri của giữa trưa chói chang, báo hiệu rằng nửa ngày đã qua đi và cũng nên đến giờ nghỉ ngơi.

Iliovasílema của hoàng hôn rực rỡ, hồi chuông của sự kết thúc của một ngày dài lao động đã kết thúc và thúc dục mọi người nhanh chóng trở lại bên người thân của mình, Apógevma của buổi tối tĩnh lặng khi mà đến mặt trời cũng nghỉ ngơi, con người dần chìm vào giấc ngủ cần thiết để lại một lần nữa đón chào ngày mới ở phía trước.

Và cuối cùng là Ékleipsi của nhật thực tàn bạo, nơi mà mặt trời bị mặt trăng che phủ hoàn toàn, ánh sáng ấm áp đưa đến sự sống cho mọi sinh mệnh giờ đây đã bị che đậy, c·ướp đi bởi một mặt trăng lạnh lẽo.

Vào đúng lúc đó thì Bojin đã thông qua quyền hạn của mình chỉ để đến gặp Steve, đương nhiên Steve vẫn được đánh giá là một tên t·ội p·hạm nguy hiểm bậc nhất, thật ra thì hầu hết những kẻ bị nhốt trong Lockroom đều như vậy nên cuộc gặp mặt này cũng không dễ chịu lắm.

Cơ thể của Steve bị trói buộc bởi nhiều loại xiềng xích khác nhau cả vật lý hữu hình lẫn vật lý siêu hình từ hệ cụ thể hóa hay thậm chí là tâm linh siêu hình trói buộc lấy toàn bộ cơ thể lẫn mọi giác quan của hắn.

Đương nhiên trong trường hợp bình thường thì Steve vẫn sẽ bị phong bế mọi giác quan như bao tên tù tội khác trong Lockroom nhưng nhờ Bojin ra mặt tên hai trong số các phong ấn của hắn đã được gỡ bỏ xuống.

Steve vào lúc đó có tổng cộng 7 phong ấn trên người, chúng bao gồm 5 giác quan cơ bản, cơ thể cùng sức mạnh siêu phàm, mọi thứ đều được trói buộc lại một cách cực kỳ chặt chẽ, thậm chí có thể nói rằng ngoại trừ não vẫn có thể suy nghĩ, cơ thể vẫn có thể trao đổi chất và các cơ quan nội tạng vẫn hoạt động đúng với chức năng của nó ra thì hắn chẳng thể làm được bất cứ thứ gì cả.

7 phong ấn tương đương với 7 chìa khóa, 5 giác quan cơ bản thì đơn giản hơn nhiều, với một kẻ có xuất thân đủ cao như Bojin thì hoàn toàn có thể giúp Steve tạm thời giải khai 2 trong số đó và trong trường hợp này là miệng cùng tai đã được giải phóng.

5 chìa giác quan này được chia ra cho 5 tên được phân công đến túc trực bên cạnh phòng giam của Steve theo ca, về căn bản thì một ngày sẽ được chia thành 5 ca rõ ràng, một ca kéo dài khoảng gần 5 tiếng, giữa mỗi ca sẽ có 15 phút luân phiên.

Vậy nên nếu muốn giải khai được 2 phong ấn trong 5 cái giác quan thì bắt buộc phải có hẹn từ trước để hai cai ngục nắm giữa chìa cụ thể sắp xếp lịch trình để có mặt đúng hạn, căn bản thì cách thức hoạt động của chúng cực kỳ phiền toái.

2 chìa còn lại là cơ thể cùng sức mạnh siêu phàm thì cơ thể được giao cho cai ngục trưởng của Lockroom còn chìa sức mạnh siêu phàm thì không nằm trong Lockroom nên muốn giải khai cả 7 phong ấn căn bản là không thể.



Đương nhiên là trừ trường hợp của Steve ra vì hắn có thể lập giao kèo với các ma năng để nhờ cậy sự giúp đỡ của chúng và thông qua đó mà hắn có thể cực kỳ dễ dàng giải khai cả 7 phong ấn và làm loạn hết cả Lockroom để c·ướp lấy tri thức mà hắn muốn rồi chuồn lẹ ngay sau đó.

Chỉ là cũng bởi vì sự phức tạp đến mức rườm rà thái quá này lại là thứ khiến Lockroom thực sự trở thành nhà tù nơi mà chẳng có bất cứ ai có thể thoát ra khỏi nó từ lúc mới được thành lập cho đến khi trường hợp cá biệt mang tên Steve xuất hiện.

Cuộc gặp gỡ của Bojin cùng Steve lúc đó cũng rất mệt mỏi, cả hai bị ngăn xách bởi một tấm kính, Steve vẫn đang trong tình trạng bị phong bế tất cả ngoài miệng cùng tai, xung quanh cả hai còn có đâu đó 4 cai ngục cùng một đội ngồi trên phòng giá·m s·át chú ý nhất cử nhất động của cả hai.

"Vậy ra đây là ý của cậu sao, Steve? Cậu tới hỏi ý kiến của tôi vào ngày hôm đó không phải là để củng cố quyết tâm trong việc trở thành một học giả thực sự và phục vụ cho phòng thí nghiệm của thư viện mà là để củng cố quyết tâm trong việc báo thù?"

Bojin biết rất rõ hoàn cảnh của Steve, thậm chí còn biết rõ hơn ai hết, dù sao cả hai cũng là bạn, chỉ là Bojin vẫn luôn tưởng rằng Steve muốn thông qua thành tựu để chứng minh cho người cha của mình thấy được giá trị của cậu ta.

Ai mà ngờ được mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng này cơ chứ? Không, Bojin cũng có một phần trách nhiệm trong vụ việc lần này, chính cậu ta đã khuyên người bạn duy nhất của mình phải phản kháng.

Chính Bojin đã cung cấp cho Steve lòng quyết tâm để làm ra những việc đó, cũng vì vậy nên Bojin tới đây không phải là để khiển trách Steve vì những hành động thiếu suy nghĩ của mình mà là để giúp cậu ta thoát khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

Đương nhiên Bojin có đủ quyền hạn để làm một điều như vậy, chỉ là để đánh đổi với sự tự do của Steve thì bản thân Bojin cũng sẽ phải mất đi một số thứ mà cậu ta đang có hiện tại, chỉ là nếu như đó là vì người bạn duy nhất của mình thì cậu ta sẵn sàng hy sinh những thứ đó.

Vậy nên cuộc gặp mặt này chỉ mang ý nghĩa hình thức mà thôi, đương nhiên Bojin cũng không thể tọc mạch nói ra hết được nên cậu ta đã dùng ngữ điệu mà cả hai thường dùng trong một số trường hợp để thông báo với Steve rằng cậu ta sẽ sớm cứu hắn ra ngoài.

Chỉ là bản thân Steve cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này lắm, đúng hơn thì hắn đã đi đến ngang đây rồi thì hắn đã sớm chẳng còn bất cứ đường lui nào nữa, không, hắn đã từng có đường lui nhưng cũng đã khước từ nó.

Cái ngày hôm đó Steve đã tới gặp Bojin, đây là một hành động mang tính chất phân vân của hắn, dù bản thân hắn cũng biết là hắn đã gần với kết quả kia lắm rồi, thứ mà hắn đã hy sinh không biết bao nhiêu thứ trong xuyên suốt 18 năm vừa qua để đánh đổi lấy.

Lý do Steve phân vân là hắn đã nhận được sự cứu rỗi từ Bojin, có những khoảnh khắc hắn đã thực sự tin rằng bản thân nên từ bỏ tất cả mọi thứ, mọi khó khăn, mọi cực khổ, mọi trách nhiệm lẫn rủi ro mà hắn tự đè nén lên bản thân và ép buộc chính mình phải tiếp tục tiến bước.

Steve vào lúc đó đã tin tưởng vào Bojin hoàn toàn, thật ra hắn chưa từng oán trách bất cứ ai cả, mục tiêu chung cuộc của hắn chỉ có một và đó là gì thì ai cũng biết rồi nhưng thứ mà hắn thấy ở Bojin là một hy vọng mới, một con đường mới, một tương lai mới.

Vào lúc đó Steve đã thực sự sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ chỉ để có thể cùng Bojin bước ra trước ánh sáng ngoài kia nhưng không biết là vô tình hay cố ý nhưng Bojin đã vì tương lai của hắn mà toan tính, khuyên ngăn.

Bojin đã hiểu lầm chuyện Steve muốn xin lời khuyên của cậu ta để khẳng định quyết tâm muốn tiến sâu hơn vào cơ cấu của thư viện, việc Steve tài năng như thế nào Bojin là người hiểu nhất, chỉ là cũng vì thế nên lúc đó cậu ta đã đứng sai bên.



Tâm lý của Bojin là sự tự do, vì nó mà cậu ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, vậy nên tâm thái mà cậu ta luôn tỏa ra là của một người truy cầu sự tự do tuyệt đối và cũng là người bạn thân nhất và cũng là duy nhất mà Steve có.

Thật đáng tiếc khi Bojin đã đánh giá sai tâm lý của Steve, cậu ta vẫn tưởng là người bạn duy nhất này của mình bị mặc cảm bởi những vấn đề với chính gia đình của mình lẫn chính hệ thống của thành bang Helios này nên vào lúc đó cậu ta đã thay đổi.

Một người truy cầu sự tự do tuyệt đối như Bojin đã khuyên Steve với tư cách là một người bạn thân nhất và cũng là duy nhất mà cả hai có là hắn nên đi theo con đường này, bởi vì cậu ta tin rằng nếu như hắn tiếp tục trèo cao hơn nữa trong bộ máy của thành bang Helios.

Điều mà Bojin đảm bảo cũng như sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Steve hoàn thành là con đường bằng phẳng và cũng là nhanh nhất để giúp hắn đạt được sự chú ý lẫn tôn trọng đến từ những người khác.

Đó cũng là lúc mà mọi thứ được tách bạch, sự hiểu nhầm của Bojin chính là thứ mang tính chất quyết định trực tiếp đẩy Steve vào con đường mà không chỉ hắn mà "hắn" vẫn đang tiếp tục đi trong vô số kiếp qua, cậu ta đã có cơ hội cứu lấy người bạn thân nhất và cũng là duy nhất này.

Chỉ là một lần nữa số phận cũng thật trớ trêu, Steve hay "hắn" lại thêm một lần nữa bước trên con đường này thêm một lần nữa và ở lần này thì hắn lại quyết tâm hơn bao giờ hết vì tại kiếp này hắn đã nhận được sự ủng hộ của người bạn thân nhất và cũng là duy nhất mà hắn có.

Câu cuối cùng đầu tiên và cuối cùng thốt ra từ miệng của Steve trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi chưa tới 10 phút đồng hồ đó cũng là một trong những chủ đề mà cả hai đã cùng bàn luận vào cái ngày đầu tiên kia, nhằm khẳng định cho sự quyết tâm của hắn.

"'Vào năm 16 tuổi ta đã dành được một chiến thắng vinh quang trước một kẻ thù vĩ đại, vào đúng cái khoảnh khắc của sự hân hoan đó ta đã tưởng rằng, cảm thấy rằng bản thân có thể sống đến cả trăm tuổi.

Giờ thì ta đã nhận ra một chuyện quá đỗi kinh khủng nhưng cũng đầy vẻ hiển nhiên rằng ta có thể sẽ không bao giờ bước qua được ngưỡng tuổi 30 trước mắt.

Không một ai trong số chúng ta, ta, ngươi hay là kể cả kẻ thù, người đồng bạn mà ta tôn trọng nhất có thể dám chắc được hồi kết cho câu chuyện của mình sẽ là như thế nào hay là bàn tay nào sẽ dẫn dắt chúng ta tới với nó.

Vị vua có thể khiến thần dân của mình hành động theo ý muốn của bản thân, một người cha có thể công nhận người con của mình tùy thuộc vào thành tựu mà bản thân người con mang tới, nhưng chính chúng ta cũng có thể tự quyết định chính việc bản thân sẽ làm là gì.

Và cũng chỉ có chính vào đúng cái thời khắc đó thì chúng ta mới thực sự bắt đầu trò chơi về cuộc đời của chính mình, ngươi cũng nên nhớ rằng dù bản thân kẻ đó có sống vì mục đích của kẻ khác hay là cho chính bản thân mình đi chăng nữa thì linh hồn của ngươi vẫn là thứ quyết định tất cả mọi thứ.

Chấp nhận, từ bỏ, chống trả hay thậm chí là phản kháng, còn nhiều hành động hơn thế nữa, chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu đã có rất nhiều sự lựa chọn và đừng lấy cái cớ bản thân thấp hèn, phải nghe theo lệnh của kẻ khác để biện hộ cho chính hành động của bản thân.

Sự thật ở đây là ngươi g·iết người, đó chính là sự lựa chọn của chính ngươi, ngươi c·ướp phá, đó cũng chính là sự lựa chọn của chính ngươi, ngươi hãm h·iếp hay là làm ra bất cứ hành động nào đi chăng nữa, dù b·ị b·ắt ép hay là không thì đến cuối cùng ngươi vẫn đã làm điều đó và bản thân ngươi không thể chối cãi được chính hành động mà bản thân đã làm ra.

Kể cả là khi bản thân ngươi làm ra những hành động đó là bởi vì áp lực đến từ sự uy quyền của nhà vua, sự kỳ vọng của người cha hay thậm chí là sự chủ động của chính ngươi đi chăng nữa thì khi đối diện trước thần linh.

Ngươi không thể nói rằng ngươi bị bất cứ thứ gì sai khiến để làm ra những hành động đó được, cuộc sống của ngươi, sự lựa chọn của ngươi, hành động của ngươi, tất cả là do chính ngươi quyết định, hãy nhớ rõ điều đó.'

Những lời cuối cùng của vua hủi Baldwin IV, đương nhiên là đã được biến tấu một chút nhưng tôi đã hoàn thành giao ước ban đầu giữa hai chúng ta rồi người bạn thân nhất và cũng là duy nhất mà tôi có ạ, hy vọng cậu cũng nên hoàn tất phần của mình."

Đó cái lúc mà những lời cuối cùng này vang vọng khắp tâm trí của Steve thì hắn đã tỉnh lại sau một giấc ngủ khá dài, có thể thấy đêm qua hắn đã phải tốn rất nhiều công sức để hoàn thành kịp mục tiêu của mình nhưng tất cả đều có giá trị cả.

Steve giờ đang nằm tại mặt sau bóng của bức tượng mang tính biểu tượng của thành bang Helios, tượng thần mặt trời Helios, vào đúng lúc đó, tại mặt trước của bức tượng, nơi đón được ánh sáng nhiều nhất từ mặt trời tại thành bang này thì Bojin cũng vừa hoàn tất nghi lễ của mình, giờ cậu ta đã là mặt trời mới của thành bang Helios.

Cả hai vốn dĩ đã có thể đi cùng một đường nhưng đến cuối cùng thì cũng vì chính những quyết định đó nên con đường kia đã tách ra làm hai và khả năng cao là hai con đường này sẽ không bao giờ giao nhau thêm bất cứ lần nào nữa.