Nếu Diệp Hiên còn sống thì nó sẽ trở thành quả bom nổ chậm đối với Ngôn Thần. Vì 5 năm trước, khi anh thực hiện nhiệm vụ sát hại cả Diệp Gia thì Diệp Hiên đã nhìn thấy gương mặt của anh.
Hồi đó, Diệp Hiên mới chỉ 14 tuổi. Tuy không phải là độ tuổi chưa hiểu chuyện nhưng trong mắt của Ngôn Thần, Diệp Hiên lúc đó chẳng khác nào một đứa trẻ còn non nớt.
Lúc đó Diệp lão gia đã dùng chính tính mạng mình để dọn đường cho con trai chạy trốn, ông đã bám lấy chân của Ngôn Thần, đồng thời hét lớn:
"Hiên Nhi, mau chạy đi con. Mau chạy đi…"
"Ba…vậy còn ba thì sao? Con không muốn người đàn ông xấu đó giết ba."
"Đừng nhiều lời nữa, Hiên Nhi. Con mau đi tìm chị con, bảo nó đừng quay trở về đây, nhất định không được quay trở về đây."
Ánh mắt của đứa trẻ Diệp Hiên lúc đó nhìn anh vô cùng căm phẫn, chứa đầy nước mắt của thù hận và đau khổ. Chứng kiến ba mẹ chết trước mặt mình, Diệp Hiên chỉ biết chạy đi để một ngày nào đó trả thù cho ba mẹ.
Mới đó mà đã 5 năm, đứa trẻ Diệp Hiên ấy cũng chẳng có tin tức gì cả. Ngôn Thần của 5 năm trước chỉ là một sát thủ lạnh lùng không có tình người nhưng Ngôn Thần của bây giờ đã biết yêu sâu đậm một người con gái.
Nếu Diệp Hiên có trở lại, nếu cậu bé ấy không nhận ra anh thì không nói nhưng nếu như cậu bé ấy nhận ra anh…thì mọi chuyện sẽ thật phiền phức. Nhưng cho dù có nhận ra thì cũng chẳng sao cả vì Ngôn Thần đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý để đón nhận sự trả thù của Diệp Hoan rồi.
"Tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một lát, anh đừng làm phiền tôi."
Dáng vẻ nhỏ nhắn kia lại đang bước từng bước rời xa anh. Anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu có một ngày cô thực sự rời xa anh và không quay trở lại thì anh sẽ ra sao nữa. Ngôn Thần bỗng chốc chạy đến bên cô, ôm chặt lấy cô từ đằng sau khiến Diệp Hoan bất giác giật mình.
"Ngôn Thần, anh đang làm gì vậy?"
"Để tôi ôm em một chút, một chút thôi có được không?"
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Hoan lại ngầm đồng ý để anh ôm mình như vậy. Thực ra cái ôm từ phía sau lưng này của Ngôn Thần khiến cô cảm nhận được sự trìu mến và một chút ham muốn chiếm hữu của anh. Ngôn Thần đặt cằm lên vai cô, thỉnh thoảng lại hít hà hương thơm trên cổ của cô một cách điên loạn. Kiểu cư xử này của anh có phần khiến cô khó chịu.
"Đủ rồi đó Ngôn Thần, mau buông tôi ra."
Ngôn Thần ngoan ngoãn buông tay ra khỏi người của cô. Sau khi anh buông ra, Diệp Hoan chẳng nói lời nào mà đùng đùng bỏ đi không thèm quay đầu nhìn anh lấy một lần. Điều này khiến Ngôn Thần hụt hẫng, anh đưa tay đỡ trán:
"Mình khiến cô ấy giận sao? Ngôn Thần ơi là Ngôn Thần, mày không thể kiềm chế một chút được à?"
Ngoài mặt thì Diệp Hoan tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra nhịp tim của cô khi được Ngôn Thần ôm chặt từ phía sau lại đập mạnh không ngừng. Cô vừa trở về phòng đã vội ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy bên ngực trái, từ từ cảm nhận nhịp đập rối bời của trái tim.
"Mình làm sao thế này? Sao tim mình lại đập loạn xạ lên vì anh ta chứ? Tại sao mình lại cảm thấy rung động vì anh ta chứ?"
Cảm xúc của mình, Diệp Hoan cũng không hiểu vậy thì còn ai hiểu đây?
…
Tại nhà họ Lăng,
Lăng Việt đã không ngừng uống rượu kể từ lúc trở về nhà cho tới tận bây giờ. Bức ảnh của Diệp Hoan mà anh ta gìn giữ như báu vật lại bị chính tay anh ta xé nát thành từng mảnh. Lăng Việt bây giờ chẳng khác nào một con sâu rượu, thần trí của anh ta cũng chẳng còn tỉnh táo.
"Lăng Việt, anh lại uống rượu sao? Đừng uống nữa, tại sao anh cứ phải làm khổ bản thân vậy chứ?"
Hứa Kỳ Kỳ bực bội trước đống lộn xộn của lon bia trong phòng Lăng Việt. Lúc này Hứa Kỳ Kỳ chỉ kịp đá chúng sang một bên để bước đến khuyên nhủ người đàn ông đang mượn rượu giải sầu kia.
"Lăng Việt, đừng uống nữa. Nhìn em này, Lăng Việt."
Bất ngờ, Lăng Việt nắm chặt lấy tay của Hứa Kỳ Kỳ, đè cô ta xuống mặt đất.
"Kỳ Kỳ..."
"Lăng Việt, anh làm gì thế?"
"Có phải…em thích anh đúng không?"
Bị Lăng Việt nói trúng tim đen, Hứa Kỳ Kỳ chỉ biết ngượng ngùng quay đi rồi khẽ gật đầu. Lăng Việt đã phát hiện Hứa Kỳ Kỳ có tình cảm với mình liệu anh sẽ từ chối hay chấp nhận đây?
"Kỳ Kỳ, em có đồng ý làm người phụ nữ của anh không?"
"Hả? Anh đang nói thật sao?"
Gương mặt Lăng Việt vẫn còn đỏ ửng do men rượu, tuy lời tỏ tình này nói ra trong lúc Lăng Việt không tỉnh táo nhưng người ta thường nói rằng những lời nói lúc say là những lời vô cùng thật lòng.
"Ưm…"
Chưa đợi Hứa Kỳ Kỳ trả lời, Lăng Việt đã cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi đào đỏ mọng của Hứa Kỳ Kỳ. Tuy chuyện này đến rất bất ngờ nhưng đối với Hứa Kỳ Kỳ mà nói thì đây là một chuyện tốt. Cô ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, thật sự đã rất lâu rồi…
"Ưm…Lăng Việt, em yêu anh!"
Lăng Việt điên cuồng xé rách áo của Hứa Kỳ Kỳ, vùi đầu vào hõm cổ của cô ta cắn thật mạnh. Hứa Kỳ Kỳ cố gắng nhịn đau để phục vụ Lăng Việt một cách chu toàn nhất.
"Kỳ Kỳ, nếu em yêu anh vậy... cho anh nhé?"
"Sao?"
"Cho anh có được không?"
"Ừm…em cho anh, tất cả đều cho anh."
Dứt lời, Lăng Việt liền bế Hứa Kỳ Kỳ lên, ném mạnh xuống giường. Lăng Việt lúc này đang say rượu, liệu hành động này của anh là xuất phát từ trong trái tim hay là do không kiểm soát được mà thành? Nhưng đối với Hứa Kỳ Kỳ, được trao toàn bộ cho Lăng Việt đã là mong ước cả đời của cô ta rồi nên cô ta cũng chẳng để ý là mấy.
"Lăng Việt! Nếu anh làm thế, vậy còn Diệp Hoan thì sao?"
Nhắc đến hai từ "Diệp Hoan" trong lòng Lăng Việt lại nổi điên. Anh ta gắt gỏng:
"Đừng nhắc đến cô ta nữa, cô ta và anh đã chẳng còn gì cả."
Hứa Kỳ Kỳ thấy Lăng Việt tức giận như vậy cũng cảm thấy nhẹ lòng. Cô ta bám lấy cổ của Lăng Việt, giọng điệu gợi tình khiêu khích:
"Lăng Việt, anh quên cô ta đi, em bây giờ sẽ là của anh, sẽ phục vụ anh thật chu đáo."
"Kỳ Kỳ, em thật biết cách quyến rũ anh."
"Ưm…a…nhẹ thôi Lăng Việt!"
Hai cơ thể trần trụi điên cuồng vật lộn trên giường ngủ của Lăng Việt, thân thể nữ nhân nằm dưới Lăng Việt không ngừng kêu lên những tiếng rên rỉ ám muội. Hứa Kỳ Kỳ vừa đau vừa sung sướng, cho dù trái tim của Lăng Việt chưa thực sự thuộc về cô ta nhưng cơ thể của Lăng Việt đã là của cô ta rồi.
"Ưm…em muốn…muốn nữa!"
Hứa Kỳ Kỳ ghì chặt lấy vai của Lăng Việt, cả người rung chuyển đều đặn theo nhịp đâm của người nằm trên. Cô ta vừa rên rỉ vừa đòi hỏi thêm từ Lăng Việt để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Nhìn thấy Hứa Kỳ Kỳ vì mình mà không tiếc trao đi thân thể ngọc ngà, Lăng Việt đã có chút động lòng. Chẳng giống như cô gái nào đó, nói rằng yêu anh ta nhưng lại lên giường với người đàn ông khác, thật khiến anh ta đáng kinh tởm.
Cứ nghĩ đến Diệp Hoan, Lăng Việt lại điên cuồng thúc mạnh vào cơ thể của Hứa Kỳ Kỳ. Anh ta siết chặt ga giường, từng giọt mồ hôi rơi xuống gương mặt đang chứa đầy sự hận thù.
/Diệp Hoan, cô phản bội tôi thì tôi sẽ cho cô thấy thế nào là sự đau khổ khi bị phản bội./
[…]
Dinh thự Phượng Hoàng, 13 giờ 15 phút,
Từ xa, chiếc ô tô Porsche sang trọng đang tiến gần về phía cổng dinh thự Phượng Hoàng. Khi chiếc ô tô đấy đến gần hơn nữa, cổng dinh thự đột nhiên mở rộng để chiếc ô tô ấy đi vào trong. Đây không phải xe của Ngôn Thần, không phải xe của Âu Dương Vũ Thiên và cũng chẳng phải xe riêng của tài xế hay đưa Ngôn Hạ đi học. Vậy rốt cuộc, chủ nhân của nó là ai?
Lát sau, cửa xe bắt đầu mở ra. Người bước ra là một cô gái ăn mặc vô cùng kiều diễm, gương mặt xinh đẹp sắc nét, rất ra dáng một tiểu thư quyền quý. Cô gái ấy vui vẻ bước vào dinh thự, dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này.
"Ngôn Thần, em về rồi đây!"
Ngôn Thần vừa kịp ra phòng khách thì đã bị cô gái lạ mặt kia ôm chầm lấy. Cái ôm của cô ta thật khó thở, nó khiến anh phải nhăn nhó mặt mày:
"Ninh Nhã Ân, cô đang muốn siết chết tôi đấy à?"
"Em xin lỗi anh. Em đi xa vài tháng, anh có nhớ em không?"
Tuy cô gái trước mắt vô cùng xinh đẹp nhưng cô ta lại chẳng khiến Ngôn Thần có chút cảm giác gì cả.
"Đây là dinh thự Phượng Hoàng, cô ôm tôi như vậy là hơi tùy tiện đấy, mau buông tay ra."
Không ngờ, Ninh Nhã Ân đó không chỉ không buông mà còn ôm anh chặt hơn.
"Không thích, em nhớ anh sắp chết rồi nên không thể buông được. Thần, anh đúng là vô tình với em quá đó…"