Sáng hôm sau,
Diệp Hoan bị đánh thức bởi tia nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ. Tối qua sau khi dùng bữa tối xong thì cô đã ngủ một mạch tới sáng, mà bây giờ đã là 7 giờ sáng rồi, ngủ một giấc dài như vậy cơ thể bỗng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
Diệp Hoan vừa vùng dậy đã bị Ngôn Thần dọa cho giật mình. Thật không ngờ, cả đêm hôm qua Ngôn Thần đã ngủ ở phòng của cô. Vì tối qua trong lúc tâm sự với Diệp Hoan, Ngôn Thần đã ngủ quên lúc nào không hay.
"Anh ta không về phòng mà ngủ ở đây luôn sao?"
Tuy sáng sớm có nắng nhẹ nhưng giờ đang là mùa đông nên tiết trời vẫn se se lạnh. Ngôn Thần nằm gục bên giường cô ngủ ngon lành nhưng vì sợ anh bị cảm lạnh cho nên Diệp Hoan đã nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.
"Hoan Hoan, đừng rời bỏ tôi…"
Trong lúc ngủ, Ngôn Thần còn nói mơ. Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô không buông. Nếu không phải anh đang ngủ thì Diệp Hoan đã mạnh mẽ phản kháng lại rồi.
"Ngủ mà vẫn nắm chặt tay mình thế này, không biết anh ta có đang giả vờ không nữa."
Diệp Hoan loay hoay gỡ cổ tay mình ra khỏi tay của anh một cách nhẹ nhàng nhất. Sau vài phút, cuối cùng thì cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà đi làm chuyện của mình.
Một lát sau, Ngôn Thần tự dưng bừng tỉnh.
Vừa mở mắt không thấy Diệp Hoan nằm trên giường anh đã chạy loạn đi tìm cô.
"Hoan Hoan, Hoan Hoan..."
Ngôn Thần vội vã chạy xuống tầng dưới, lục lọi tất cả các phòng để tìm Diệp Hoan. Trong thoáng chốc, anh đã nghĩ tới điều tồi tệ nhất đó chính là Diệp Hoan bỏ mình mà đi. Ngôn Thần hoảng sợ vội lắc đầu, anh lẩm bẩm:
"Diệp Hoan, em không thể rời bỏ tôi, không thể…"
Thấy Ngôn Thần cứ lục đục tìm kiếm gì đó ở khắp phòng, một nữ hầu đã vội vàng chạy tới để hỏi han:
"Thiếu gia, anh cần gì sao?"
"Diệp Hoan đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"
Ngôn Thần trừng mắt nhìn nữ hầu khiến cô ấy nhất thời sợ hãi mà lùi lại phía sau. Những người hầu khác chứng kiến Ngôn Thần đang nổi nóng vì Diệp Hoan liền lên tiếng giúp cô hầu kia giải vây:
"Thiếu…thiếu gia, Diệp tiểu thư đang ở ngoài vườn hoa hồng ạ. Cô ấy vẫn đang đứng ở đó không hề đi đâu khác."
Vừa nghe thấy Diệp Hoan đang ở vườn hoa hồng, Ngôn Thần đã tức tốc chạy ra ngoài dinh thự. Đúng như lời người hầu kia nói, Diệp Hoan đang đứng ở vườn hoa hồng. Cô đứng đó cũng đã một lúc rồi, nhưng trong khoảng thời gian đó cô chỉ toàn im lặng ngắm nhìn những bông hoa hồng tuyệt đẹp kia rồi mỉm cười.
Ngôn Thần thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ nhỏ bé xinh đẹp ấy đứng giữa vườn hoa hồng càng khiến anh thêm mê mẩn cô hơn.
"Hoan Hoan!"
Ngôn Thần gọi tên của cô đúng lúc cô đang đưa tay sờ nhẹ lên bông hồng phía dưới. Vì Ngôn Thần gọi cô một cách bất ngờ nên khiến cô giật mình, ngón tay vô tình chạm phải gai trên bông hoa hồng đó.
"Ah…"
Diệp Hoan nhanh chóng rụt tay lại, vết thương bị gai đâm bắt đầu rỉ máu. Ngôn Thần thấy ngón tay cô bị chảy máu, anh bèn nắm chặt lấy tay cô, dùng chính miệng của mình để cầm máu cho cô.
"Ngôn Thần, anh đang làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra..."
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người cầm máu theo kiểu này nên có chút sợ hãi. Ngôn Thần lại chẳng thèm bận tâm đến cách nhìn của cô về mình như thế nào, bây giờ anh chỉ quan tâm tới vết thương trên tay của cô.
"Được rồi, em mau vào trong với tôi."
Sau đó, Ngôn Thần liền kéo Diệp Hoan vào trong dinh thự, để cô ngồi xuống ghế sofa. Tuy Diệp Hoan không biết Ngôn Thần định làm gì tiếp theo nhưng nhìn thấy anh lo lắng cho mình một cách thật lòng bỗng dưng tim cô lại đập loạn xạ lên.
"Nào, mau đưa tay cho tôi."
Ngôn Thần một tay cầm băng urgo, một tay chìa ra phía trước để nắm lấy tay của cô. Diệp Hoan tròn mắt nhìn miếng băng urgo trên tay của anh, cô thật không hiểu nổi, chỉ là một vết thương bé xíu thôi có cần tới băng urgo không?
"Không cần dán băng urgo đâu, tôi chỉ bị gai đâm thôi có phải bị đứt tay đâu."
Diệp Hoan không đưa tay cho anh cũng không sao, vậy thì anh tự làm lấy vậy. Ngôn Thần đột ngột ngồi xuống, kéo ngón tay vừa bị gai đâm của cô ra, cẩn thận dán miếng băng urgo lên quanh vùng bị thương.
"Từ giờ trở đi em không được phép làm mình bị thương, kể cả những vết thương nhỏ như thế này cũng không được. Em đã hiểu chưa?"
Tuy cách quan tâm của anh có phần hơi thái quá nhưng cũng là thật lòng mà quan tâm. Diệp Hoan rụt tay lại, mỉm cười rồi gật đầu. Con người Ngôn Thần trong mắt cô là một người đáng ghét nhưng không phải đáng ghét hoàn toàn vì anh vẫn có một bộ mặt dịu dàng và ấm áp như thế này nữa.
Không gian trong phòng khách đột nhiên thật yên tĩnh. Nhìn gương mặt ngại ngùng của Diệp Hoan, Ngôn Thần lại bắt đầu không khống chế được bản thân. Anh đưa tay lên cố định trên má của cô, chậm rãi đưa môi mình về phía trước.
Khoảnh khắc môi sắp chạm môi đầy lãng mạn ấy, bỗng dưng một giọng nói chua ngoa từ đâu xuất hiện:
"Anh trai thân yêu của em ơi!"
Ngôn Thần bỗng giật mình, suýt thì đổ nhào người về phía trước. Diệp Hoan cũng quay ngoắt đầu đi, hai má đỏ ửng vì xấu hổ.
Người vừa phá hỏng bầu không khí lãng mạn kia là Ngôn Hạ. Tuy không biết anh trai mình và Diệp Hoan đang làm gì nhưng cô nàng cũng đoán ra được mình vừa phá hỏng một khoảnh khắc đặc biệt nào đó giữa hai người họ.
"Ngôn Hạ, sao em vẫn còn ở nhà? Còn chưa đi học sao?"
Ngôn Thần trừng mắt nhìn Ngôn Hạ, ánh mắt của anh có phần hơi giận dữ. Cũng phải thôi, suýt nữa anh được hôn Diệp Hoan rồi nhưng lại bị chính đứa em gái này làm mất hứng. Ngôn Hạ chẳng biết làm gì để anh trai hết giận nên đã chủ động khoác tay anh, nũng nịu:
"Em muốn anh trai yêu quý của em đưa em đi học, anh có thể đưa đứa em gái dễ thương của anh tới trường có được không?"
Hai mắt Ngôn Hạ sáng rực lên, gương mặt trông đáng yêu hết nấc. Đối với Ngôn Thần, nếu Diệp Hoan làm điệu bộ này thì có thể khiến anh mủi lòng nhưng với Ngôn Hạ thì không. Anh quay mặt đi, lạnh giọng lắc đầu:
"Không! Anh sắp xếp tài xế riêng cho em rồi, còn đòi anh đưa em đi học nữa sao?"
"Em muốn được ngồi xe của anh."
"Bớt nhõng nhẽo đi, nếu không thích thì bảo Âu Dương Vũ Thiên đưa em đi."
Ngôn Hạ bĩu môi:
"Âu Dương thối cả đêm không về, chắc anh ấy lại đi qua đêm ở bên ngoài với mấy cô gái nào đó rồi."
Âu Dương Vũ Thiên cả đêm không về sao?
Chắc lại bận rộn ở bên cạnh chăm sóc cho Trịnh Yên Chi rồi. Hóa ra tên Âu Dương Vũ Thiên này cũng nghe lời Ngôn Thần đấy chứ!
"Anh chuẩn bị có việc rồi, không đưa em đi học được đâu. Nếu em còn một mực đòi anh đưa đi thì ở nhà đi."
Ngôn Thần vừa nói vừa dí ngón tay lên trán của Ngôn Hạ. Cử chỉ có phần thô bạo nhưng lại hết sức đáng yêu. Ngôn Hạ sau một hồi không thuyết phục được anh trai nên cô nàng đành phải hậm hực rời đi trong giận dỗi:
"Chị Diệp Hoan, em đi học đây ạ."
"Ừm, đi cẩn thận nhé!"
"Con bé kia, em không thấy anh trai sao mà chỉ chào mỗi Diệp Hoan?" Ngôn Thần ngơ ngác.
"Lêu lêu, còn lâu em mới chào anh. Đây là hậu quả anh phải chịu khi không chịu đưa em đi học. Hứ…anh trai xấu tính!"
Nói xấu Ngôn Thần xong, Ngôn Hạ liền chạy một mạch ra ngoài. Xe ô tô riêng để chở Ngôn Hạ đi học đã đậu sẵn ở bên ngoài, chỉ chực chờ cô chủ nhỏ của bọn họ lên xe là khởi hành.
Ngôn Thần vẫn luôn nuông chiều em gái như vậy nhưng không phải kiểu vung tay quá trán, chiều tới hư.
"Haizzz, cái con bé này thật là…"
Nhìn cảnh tượng hai anh em họ cãi nhau lại khiến Diệp Hoan nhớ tới em trai của mình - Diệp Hiên. Diệp Hiên lớn hơn Ngôn Hạ một tuổi, bình thường lúc còn ở nhà, cô và Diệp Hiên cũng hay cãi nhau giống hệt như Ngôn Hạ và Ngôn Thần.
"Hoan Hoan, em sao thế?"
Thấy Diệp Hoan thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, Ngôn Thần bèn lên tiếng hỏi. Đột nhiên cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống rồi mỉm cười:
"Không có gì, chỉ là…tôi nhìn Ngôn Hạ lại nhớ tới em trai tôi."
"Em trai em?"
"Ừm. Tôi có một đứa em trai, nó tên là Diệp Hiên…nhưng 5 năm trước nó đã mất tích, đến nay vẫn không có tin tức gì cả."
Diệp Hiên?
Có phải chính là đứa bé trai năm đó đã chạy thoát trong trận thảm sát tại Diệp Gia?