Trói Buộc Trái Tim Em

Chương 15: DÃ NHÂN




Ảnh Quân ngồi im khư khư không dám nhúc nhích để cho Ô Lập Na sướt thuốc nơi bị Tần Tư Truy đánh lúc nãy, trong phút chốc Ảnh Quân bất ngờ lên tiếng.

_ Lập Na, chuyện lúc nãy em không thấy buồn hay khóc lóc gì sao ?

_ Tại sao tôi phải làm vậy ? cho dù tôi bị nghiền nát thành từng mảnh thì tôi cũng sẽ không khóc lóc hay đau buồn như lời anh nói

Ngay cả khi đôi cánh trong cô có bị xé rách đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn ổn chỉ có một mình cô mới có thể cứu rỗi chính bản thân mình, thu lại dụng cụ gọn gàng rồi bỏ vào hộp cứu thương, Ô Lập Na khẽ trầm mặc, mãi đấu tranh tâm lý cô mới bộc bạch nói ra nỗi lòng của mình cho Ảnh Quân nghe.

_ Ảnh Quân ? thật ra thì tôi không hề có cảm tình với Tần Tư Truy nhưng không hiểu sao hai năm trước lại đồng ý làm bạn gái anh ta, hay tôi cũng giống như anh ta cũng muốn lấp đầy khoảng trống đó

Thịch.

Trái tim Ảnh Quân bất ngờ trở nên kích động, sự vui sướng bắt đầu lan truyền khắp dây thần kinh của anh, tuy mặc dù Ô Lập Na đang bị mất trí nhớ nhưng trái tim cô vẫn còn chứa hình bóng của anh chăng. Kỳ này anh nhất định phải khiến cô nhớ ra mới được nhưng trước tiên anh sẽ không để cô kích động.

_____

Xoảng.

_ Dao Dao, con nói gì ? ở sự kiện Fashion show Ảnh Quân đã làm cho con bẻ mặt sao, nhưng sao đến bây giờ con mới nói cho mẹ biết

Thôi Liên Tuyết còn đang ngồi thư thái nhâm nhi ly trà thì khi nghe cô con gái cưng của bà ta khóc lóc kể lại sự việc về Ảnh Quân đã nói vài câu khiến cô ta xấu hổ, Thôi Liên Tuyết nghe xong nhất thời tức giận mà ném thẳng ly trà xuống đất.

_ Mẹ ơi, hức...cũng may lúc đó không một ai nghe và thấy nếu không con sẽ không còn mặt mũi nào để đi diễn nữa...huhu

_ Ngoan, con gái của mẹ không được khóc lóc sẽ để lại nếp nhăn nhanh đấy, mẹ còn đang tính làm cách nào để trả thù cho con đây Dao Dao

Hai con mắt Ảnh Quân Dao sáng ngời lên, chợt nhớ đến người phụ nữ đi bên cạnh Ảnh Quân ánh mắt Ảnh Quân Dao trở nên nham hiểm.

_ Đúng vậy mẹ, bên cạnh Ảnh Quân còn có một người phụ nữ cũng chính là đêm đó chính cô ta đã cười nhạo con

_ Cái gì ? người phụ nữ lẳng lơ đó nó dám cười nhạo con gái cưng của tôi

Ảnh Quân Dao khóc nức nở trong lòng Thôi Liên Tuyết nhưng ánh mắt và cái nhếch mép của cô ta không thể che giấu được sự thâm độc.



_ Con yên tâm, mẹ sẽ sai người giải quyết người phụ nữ lẳng lơ đó để giúp con xả giận

_ Vâng, con cảm ơn mẹ

Hai mẹ con Thôi Liên Tuyết cứ thế không ngừng lên kế hoạch mưu mô xảo quyệt của chúng.

Ảnh Quân ngắm nhìn người con gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì không khỏi khẽ cười, có lẽ do cơn sốt làm cho Ô Lập Na mệt mỏi nên cô mới thiếp đi, Ảnh Quân đưa tay miết nhẹ môi cô khẽ lẩm bẩm trong miệng.

_ Môi cô ấy rất mỏng nhưng vô cùng mềm mại, mình có thể cảm nhận được mỗi khi hôn cô ấy

Mấy tháng trước à không năm năm trước vì Ô Lập Na mà anh cười, anh phát điên, anh chiến đấu và cả cảm thấy đau lòng. Tất cả đều là lần đầu tiên xảy ra với anh kể từ khi quen Ô Lập Na. Nhìn vào cơ thể nhỏ bé của cô như mảnh vỡ của vầng nguyệt quang khiến anh cảm giác sợ hãi tột cùng, cô trông giống như một nàng tiên trăng vậy bỗng chợt đáp xuống như một mảnh trăng và rồi biến hóa thành con người chăng.

Đến xế chiều Ô Lập Na chệnh choạng thức dậy khẽ vươn người một cái bước xuống giường chưa kịp xỏ dép thì bất thình lình nghe tiếng xoảng của chén bát vỡ, cô tức tốc chạy ra khỏi phòng đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Đập vào mắt cô là một Ảnh Quân trong bộ tạp dề màu xanh nhưng điều đáng khó tin nhất là chén bát nhà cô đã tan tành nằm dưới sàn còn Ảnh Quân thì đang luống cuống nhìn chúng.

Ô Lập Na khẽ thở hắt ra một hơi nhanh chóng đi lấy chổi quét dọn đống chén vỡ rồi đổ vào giỏ đựng rác, Ảnh Quân gãi đầu chột dạ nhìn cô.

_ À...Ừm...cái đó là nó tự vỡ

_ Chứ không phải là ai kia không cẩn thận mà làm vỡ đó chứ ?

Anh nhất thời câm nín nhưng sự thật luôn là như vậy mà, Ô Lập Na khoanh tay hơi nhướng mày nhìn Ảnh Quân từ dưới lên trên lên khinh bạc nói.

_ Đường đường là tổng tài nắm giữ nền móng kinh tế Lạc Thành thế mà lại đi rửa chén nhưng không may làm vỡ hết

_ Hở ? ai biết gì đâu ? tại tôi thấy chén bát còn chưa rửa vì muốn làm người tốt nên mới giúp em rửa

_ Ảnh Quân ? tôi khuyên anh này, anh vốn không thích hợp làm người tốt

Dứt lời Ô Lập Na nhởn nhơ bước vào phòng ngủ nhưng khi đi ra trên người cô khoát lên bộ váy Vintage đơn giản, anh biết ngay cô sẽ đi ra ngoài nên rống giọng hỏi thăm dò.

_ Em đi đâu vậy ?



Cô đang khom người xỏ đôi giày thì ngẩng đầu lên nhìn anh nhàn nhạt nói.

_ Tôi đi siêu xe mua chút đồ trong nhà đã hết sạch thực phẩm

_ Đi chung

Ô Lập Na không nói gì quay người đi trước chứng tỏ ngầm không phản đối, Ảnh Quân khẽ cười tháo gỡ tạp dề ra nhanh chóng chạy theo cô.

Đến siêu thị Ảnh Quân lẻo đẻo đẩy xe đi theo sau Ô Lập Na, một lúc sau anh nói gì đó bên tai cô thấy cô khẽ gật đầu anh mới rời đi. Đang loay hoay lựa rau củ quả thì bất chợt phía sau cô vang một giọng nói chua ngoa của một người phụ nữ.

_ Đây không phải là Ô Lập Na người phụ nữ bên cạnh Ảnh Quân đây sao ?

Cô hơi nhướng mày khẽ quay người lại nhìn con người đang phát ra tiếng kia, trước mắt cô là hai người phụ nữ một người cô biết chính là Ảnh Quân Dao, người con lại ban nãy lên tiếng kia chắc hẳn là mẹ kế của Ảnh Quân.

_ Đúng tôi chính là Ô Lập Na nhưng hai người tìm tôi có việc gì ?

Ảnh Quân Dao khoanh tay trước ngực, cô ta bĩu môi một cách khinh bỉ nhìn về phía Ô Lập Na.

_ Hơ..hơ..coi kìa mẹ, cô ta còn biết thanh cao nữa kìa người khác nhìn vào không ai nhận ra dáng vẻ lẳng lơ của cô ta nữa Áaa...

CHÁT.

Ô Lập Na không kiêng nể gì mà thẳng tay tát mạnh vào gương mặt đẹp đẽ của Ảnh Quân Dao, cô không phải loại người dễ người khác mắng nhiếc hay khinh bỉ cô cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Ảnh Quân Dao ôm mặt rưng rưng nhìn Thôi Liên Tuyết.

Nhìn vào gương mặt ửng đỏ của con gái Thôi Liên Tuyết phừng phừng tức giận toan định giơ tay muốn tát trả lại nhưng bị cô kịp thời trụ tay bà ta lại, Thôi Liên Tuyết càng tức giận càng vùng vẫy mà quên mất bản thân bà ta đang là người có thân phận.

_ Đồ tiện nhân trời sinh mau buông tay tôi ra, Ô Lập Na tôi nói cho cô biết cô cũng chỉ là người phụ nữ thấp kém dựa vào đâu mà cô có thể đánh con gái tôi, cô không khác gì dã nhân...

_ Dã nhân nhưng lại biết hai chữ lễ phép, còn Thôi Liên Tuyết bà không phải dã nhân nhưng lại còn không bằng dã nhân

Ảnh Quân một tay đút vào túi quần ánh mắt lạnh lẽo chỉa thẳng vào Thôi Liên Tuyết, anh đi đến chỗ Ô Lập Na thuận tay ôm lấy eo cô. Từ lúc thấy Ảnh Quân cơ thể Thôi Liên Tuyết đã không ngừng run rẩy bẩy.

_ Thôi Liên Tuyết nể tình bà là người của Ảnh Gia, lần này tôi cho phép bà cút khỏi tầm mắt Lập Na, nếu có lần sau tôi sẽ không khách khí như vậy !