Trói Buộc Nhân Tình

Chương 7: Tiêu Ân Tuấn dẫn cô đi gặp Tổ mẫu




Sáng hôm sau khi Ninh Gia Tuệ thức giấc, Tiêu Ân Tuấn đã không còn trong phòng.

Cả đêm nằm trên ghế sofa, bây giờ cơ thể cô có hơi đau nhức.

Ninh Gia Tuệ nghĩ tới chuyện tối qua, nếu thật Tiêu Ân Tuấn là người đồng tính thì sao cô có thể quyến rũ hắn được đây.

Con người Tiêu Ân Tuấn thật sự rất khó đoán. Cô không biết phải làm sao với hắn, sơ xẩy một chút mà khiến cho hắn phát điên thì cô cũng sẽ chẳng nhận được cái kết tốt đẹp gì.

Dù sao hiện tại cô cũng chẳng còn cách nào khác cả, chi bằng Ninh Gia Tuệ cô đánh liều với hắn một phen. Thắng thì làm vua, thua thì cô cũng chẳng còn gì để mất.

Cốc...Cốc...Cốc...

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.

- Thưa Mợ chủ, Cậu chủ đang chờ Mợ xuống ăn sáng.

Là tiếng dì Lâm, hôm qua sau khi bước vào cổng lớn Tiêu gia, dì Lâm là người đã dẫn cô lên lầu. Tuy mới tiếp xúc qua nhưng cô lại cảm thấy ấn tượng với người đàn bà này, bà có giọng nói rất ôn hòa, lại còn hết sức chu đáo, tỉ mỉ.

- Dì Lâm phải không? Tôi xuống ngay đây.

Ninh Gia Tuệ trả lời bà, cô vừa mới thức dậy còn chưa vệ sinh gì hết. Để cho Tiêu Ân Tuấn phải chờ cô như này một lát nữa cô chết chắc.

Vội vàng bò dậy khỏi sofa, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Sau khi thay 7749 bộ đồ, Ninh Gia Tuệ cũng hài lòng mà đi xuống dưới lầu. Dù hôm nay có phải chết, Ninh Gia Tuệ cô cũng phải làm một con ma xinh đẹp. Cô nhớ từng có một câu nói thế này: "Nếu bản thân còn chẳng tự yêu mình, thì làm gì có ai lại muốn đi yêu bạn". Cũng giống như việc, nếu cô muốn tìm cách khiến cho Tiêu Ân Tuấn thích cô thì trước tiên cô cần chăm sóc tốt bản thân mình đã.

Lầu một chính là phòng khách lớn của Tiêu gia, không gian vô cùng rộng lớn. Nơi này nhìn qua còn tráng lệ hơn cả biệt thự Ninh gia nhà cô, đồ vật bài trí trong phòng cũng là sử dụng các vật dụng sa hoa nhất.

Ninh Gia Tuệ dảo chân bước nhanh về phía nhà ăn.

Lúc này Tiêu Ân Tuấn đang ngồi đọc báo bên bàn ăn.

- Mợ chủ, mời Mợ ạ.

Dì Lâm cúi người lễ phép, một tay đưa trước ngực, một tay hướng về phía bàn ăn.

- Mau nhanh lên. Lát còn phải tới hành lễ với Tổ mẫu.

Tiêu Ân Tuấn cũng không thèm nhìn cô, tay đặt tờ báo qua một bên.

Ninh Gia Tuệ đoán được hắn chắc đang khó chịu với cô, cho lên nhanh nhẹn kéo ghế ngồi xuống bàn.



Y như rằng cô vừa ngồi xuống thì Tiêu Ân Tuấn cũng lên tiếng.

- Cô rảnh rỗi như vậy. Sau khi đi gặp Tổ mẫu về, thì quay về đây dọn dẹp chút đi.

Dì Lâm nghe thấy lời này của hắn thì vô cùng hoảng hốt.

- Cậu chủ. Sao có thể như vậy được. Mợ chủ cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Cái khỉ khô gì thế này tính bóc lột sức lao động của cô sao. Tuy ở Ninh gia không phải là Ninh Gia Tuệ cô chưa từng làm qua việc nhà, nhưng chủ ý này của hắn chẳng khác nào muốn hạ bệ cô trước mặt người làm trên dưới Tiêu gia.

Hắn ta thật biết cách vùi dập kẻ yếu thế.

Tiêu Ân Tuấn dừng lại một lúc, tay đặt muỗm xuống cạnh đĩa, đưa khăn lên lau miệng rồi nói.

- Cứ làm vậy đi. Sau này việc trong Tiêu gia, dì Lâm sắp xếp cho Ninh tiểu thư đây giúp tôi.

Nói rồi hắn đứng lên, ném khăn ăn lên mặt bàn, kéo ghế toan dời đi, trước khi đi còn quay ra nhìn cô.

- Còn chưa đứng dậy sao. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.

Ninh Gia Tuệ sững sờ một lúc, cô còn chưa kịp ăn được gì hết, sao hắn đã bắt cô đứng lên rồi, lát nữa cô còn phải làm việc nhà mà. Cô nhìn hắn, ánh mắt làm ra vẻ vô cùng đáng thương, khuôn mặt cũng tỏ vẻ đầy ủy khuất mà lên tiếng.

- Tôi chưa có ăn xong. Có thể chờ tôi một chút nữa được không?

Điệu bộ đáng thương này của Ninh Gia Tuệ thu về trong mắt Tiêu Ân Tuấn. Hắn nhìn cô một lúc, như đang suy nghĩ điều gì.

Cuối cùng hắn vẫn là tỏ ra khó chịu, nhăn mày câu có.

- Nghe chưa hiểu sao Ninh tiểu thư ?. Có cần tôi phải nhắc lại không?

Cô đã cố bầy ra dáng vẻ đáng thương, vậy mà tên Tiêu Ân Tuấn vô tình máu lạnh này cũng không bị làm cho lung lay. Cô đành phải ôm cái bụng đói mà đi thôi, nếu không hắn sẽ lại nổi điên với cô cho mà xem.

Nghĩ rồi Ninh Gia Tuệ vội vàng đuổi theo Tiêu Ân Tuấn.

Còn Tiêu Ân Tuấn sau khi xoay người rời đi thì không ngừng đưa tay lên bứt trán, cặp mắt y khép hờ,...

Hai người rất nhanh đã đi tới Biệt thự Mùa Xuân. Đây là căn biệt thự Tiêu gia xây dựng ở vùng ngoại ô thành phố A, rất thích hợp để người ta an dưỡng lúc về già.

Tài xế nhanh chóng bước ra mở cửa xe cho bọn họ. Tiêu Ân Tuấn nhắc nhở cô trước khi hai người ra khỏi xe.



- Nhớ kĩ. Lát gặp Tổ mẫu đừng nên nói linh tinh, nếu không cô biết hậu quả rồi đấy.

Ninh Gia Tuệ suy nghĩ, chuyện mà Tiêu Ân Tuấn muốn cô không được nói ra là chuyện cô và hắn kết hôn giả sao? Vậy là không ai trong Tiêu gia biết chuyện của bọn họ, kể cả Tổ mẫu của hắn.

- Tôi hiểu rồi.

- Coi như cô có chút thông minh.

Tiêu Ân Tuấn hài lòng nhìn cô, tay còn đưa ra vân vê mấy lọn tóc trước mặt cô, trêu đùa chúng.

Ninh Gia Tuệ bị hơi thở bức bách của Tiêu Ân Tuấn phà vào một bên mặt. Hôm qua bởi vì sợ hãi nên cô cũng không dám nhìn kĩ gương mặt của Tiêu Ân Tuấn, hiện tại khoảng cách của cô và hắn rất gần, từng chân tơ kẽ tóc đều có thể nhìn ra. Da mặt của hắn thật sự rất mịn màng, còn đẹp hơn cả da mặt của cô, nếu như không có bản thỏa thuận tình nhân kia và hành động đáng sợ của hắn, có khi cô sẽ thật sự bị khuôn mặt này làm cho rung động.

Cửa xe từ từ mở ra, Tiêu Ân Tuấn đưa tay rời khỏi mấy lọn tóc của cô. Hắn xoay người bước nhanh ra ngoài, Ninh Gia Tuệ cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Ninh Gia Tuệ trông thấy Tiêu Ân Tuấn đi tới ân cần dìu lấy tay một Lão thái thái. Người này chắc chắn là Tổ mẫu của Tiêu gia.

- Ân Tuấn, con dẫn cháu dâu tới cho Tổ mẫu coi mắt đây ạ.

Cô cũng nhanh nhảu đi tới trước mặt Lão thái thái, cúi người hành lễ.

- Thưa Tổ mẫu, con tới thỉnh an người. Chúc người bách liên giai lão ạ.

Lão thái thái nhìn thấy cháu dâu là cô thì vô cùng phấn khởi, vội vàng đi tới đỡ cô.

- Con bé ngốc này. Không cần phải quá câu lệ lễ nghi như vậy. Sau này gọi ta là bà nghe chưa.

Ninh Gia Tuệ thấy Lão thái thái quý cô như vậy thì chắc hẳn bà cũng phải rất yêu quý Tiêu Ân Tuấn.

Cô lớn mật đi tới khoác tay Lão thái thái. Ngọt ngào lên tiếng.

- Bà.

Lão thái thái tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện này của cô cháu dâu, bà cười lên sảng khoái.

- Bé con này thật đáng yêu. Sau này chịu khó lui tới đây chơi với ta. Thằng nhóc này tối ngày bận rộn sắp quên mất bà lão này rồi.

Lão thái thái còn không quên trách Tiêu Ân Tuấn.

- Bà. Ân Tuấn không dám. Sau này cháu sẽ thường xuyên dẫn cô ấy qua đây chơi với bà.

Hắn vội vàng giải thích. Tiêu Ân Tuấn hắn cũng biết lấy lòng người khác sao? Lão thái thái quả thật rất uy quyền. Không hổ danh bà là Tổ mẫu của Tiêu gia. Ninh Gia Tuệ cô sau này cần phải hết lòng mà lấy lòng của bà, như vậy cô sẽ không lo bị Tiêu Ân Tuấn bắt nạt nữa.