Trói Buộc Nhân Tình

Chương 29: Biệt thự Trình gia 2.




Kiều Minh nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, Tiêu Ân Tuấn đã trầm mặc như vậy khá lâu rồi. Không gian trong xe cũng tràn ngập mùi thuốc lá nghi ngút, có lẽ ước chừng cũng phải hút tới hơn cả chục điếu mới khiến cho không khí trở lên mù mịt trong làn hơi thuốc như thế này. Họ đã chờ bên ngoài gần hai tiếng rồi nhưng người bên trong kia không có dấu hiệu gì là sẽ rời đi. Kiều Minh cuối cùng cũng lên tiếng hỏi hắn.

- Tiêu tổng, có nên đợi tiếp không ạ?

Tiêu Ân Tuấn chậm rãi đưa điếu thuốc đặt lên môi hút vào một hơi thật sâu, sau đó từ từ nhả ra một làn khói trắng từ trong mũi của y. Qua một lúc lâu hắn mới lên tiếng trả lời Kiều Minh.

- Không đợi nữa. Cậu chở tôi tới quán rượu đi, tôi muốn tới đó làm vài ly.

- Vâng.

Chiếc xe Maybach dần dần lăn bánh rời đi, thoáng cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng trên con đường nhỏ.

.........................................

Ninh Gia Tuệ đã rất lâu không lui tới Trình gia, người làm trong biệt thự ai ai cũng nhớ cô cho nên cô đã lán lại hàn huyên khá lâu cùng mọi người mà quên cả thời gian. Cho tới khi trời dần sẩm lại cô mới giật mình nhìn vào đồng hồ trên chiếc điện thoại của mình, hiện tại đã gần sáu giờ chiều sắp tới giờ Tiêu Ân Tuấn về, cô nên trở về Tiêu gia rồi.

- Anh Trình Trang, muộn rồi em phải về đây.

Trình Trang đang vui vẻ chăm chú lắng nghe cô và mọi người nói chuyện hàn huyên, sau khi nghe thấy lời này của Ninh Gia Tuệ thì trong lòng cũng trở lên hụt hẫng vô cùng. Nếu có thể anh chỉ muốn khoảnh khắc này cứ dừng lại như vậy mãi thôi, bởi vì nếu trở về hiện tại cô sẽ thuộc về người đàn ông khác không phải là anh. Chỉ trách năm xưa anh đã quá kiêu ngạo không bày tỏ lòng mình trước với cô, cho tới khi anh ra nước ngoài cô cũng dần dần ít liên lạc hơn khiến anh không thể chịu được nỗi nhớ cô. Trình Trang thở dài, giờ anh hối hận thì cũng đã muộn rồi.

- Để anh đưa em về.

- Không cần đâu em sẽ gọi taxi. Hôm nay đã làm phiền anh rất nhiều rồi.

Ninh Gia Tuệ không muốn làm phiền anh thêm nữa cho nên đã lên tiếng từ chối lời đề nghị của Trình Trang. Nhưng anh đâu thể để cô dời đi như vậy được, Trình Trang không nói nhiều đẩy chiếc ghế đang ngồi ra, đi tới bên cạnh cô. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay Ninh Gia Tuệ, sau đó kéo cô đứng dậy khỏi ghế trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người đang có mặt tại đây, Trình Trang lên tiếng không cho cô có cơ hội từ chối anh.

- Nếu em không để anh đưa em về, anh sẽ không để em rời khỏi Trình gia dù chỉ nửa bước.



Giở phút này Ninh Gia Tuệ quả thật không thể ngờ anh Trình Trang mà cô biết trước giờ cũng có một mặt đầy ngang ngược giống như thế. Trước ánh mắt dò xét của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía hai người lúc này, Ninh Gia Tuệ đành phải làm theo ý của anh, để anh đưa cô về nếu không cô thật sự sẽ phải ở lại đây cũng không biết chừng. Ngước mắt nhìn lên khuân mặt đầy nam tính của anh, cô nói.

- Vậy làm phiền anh đưa em về được không?

Trình Trang lúc này cũng nở nụ cười đầy mãn nguyện, bàn tay khi nãy nắm chặt lấy cổ tay của cô cũng từ từ buông lỏng, sau đó di chuyển các ngón tay từ cổ tay cô đi xuống đan vào năm ngón tay của cô, nắm chặt chúng lại trong lòng bàn tay anh.

- Chúng ta đi thôi.

" Nếu có một ngày người nào đó không biết trân trọng em, anh nhất định sẽ không để tuột mất cơ hội mà cướp em về."

Tại biệt thự Tiêu gia.

Cô đã tắm rửa thay quần áo từ lâu nhưng Tiêu Ân Tuấn vẫn chưa thấy trở về, Ninh Gia Tuệ nằm trên giường suy nghĩ về mọi chuyện, cho dù hiện tại cô thật sự ghê tởm con người Tiêu Ân Tuấn nhưng cũng chẳng thể rời đi. Ninh thị tuy rằng đã được rót vốn nhưng vẫn chưa hết nguy cơ nếu cô vì chuyện này mà phá bỏ hợp đồng ma quỷ với hắn chẳng khác nào lại đẩy Hưng Thịnh đến bờ vực thêm một lần nữa, nghĩ tới chuyện này Ninh Gia Tuệ chỉ có thể nín nhịn tâm tư vào trong sâu thẳm đáy lòng.

Cố gắng chịu đựng chỉ cần chờ tới ngày Ninh thị lại phát triển giống như trước đây, cô sẽ đơn phương kết thúc bản hợp đồng này với Tiêu Ân Tuấn mặc cho hắn ta có muốn hay không.

- Mợ chủ mau xuống dùng bữa. Cậu chủ vừa gọi điện nói tối nay sẽ ăn cơm bên ngoài, không cần chờ cơm Cậu.

Tiếng dì Lâm ngoài cửa phòng truyền vào cắt đứt mạch suy nghĩ miên man trong đầu cô. Ninh Gia Tuệ lên tiếng trả lời bà.

- Con xuống ngay đây, dì chờ con một chút.

Từ lúc về cô không định sẽ kể chuyện này với bà cho nên dì Lâm hoàn toàn vẫn không hề hay biết gì cả.

Hắn không về cũng tốt, dù sao hiện tại nếu ngồi ăn cơm chung cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng mà nuốt nổi thứ gì vào bụng. Ninh Gia Tuệ trèo xuống giường đi vào trong nhà tắm, cô bước tới bên bồn rửa mặt đưa tay gạt cần xả nước, hất nhẹ làn nước lên khuôn mặt mình cho tỉnh táo. Mỗi khi muốn lấy lại tinh thần cô đều sẽ làm như vậy, thật sự rất hiệu quả.