Bắt đầu có nhiều bài báo hơn viết về vấn đề này, Thanh Tiêu nghĩ mình không nên im lặng được nữa mặc dù anh sợ Lam Châu sẽ giận anh. Anh đăng một bài viết ngụ ý rằng Tư Hoàng đúng thật là con của anh. Bài phỏng vấn năm nào cũng bị đào lại, mọi người bắt đầu đặc nghi vấn Thanh Tiêu và Lam Châu có phải đã ở bên nhau từ ba năm trước rồi không. Thông tin của Lam Châu bắt đầu được đào sâu hơn, vài bài báo khen cô hết lời và còn cho rằng đây là một cặp khá xứng đôi về cả nhan sắc lẫn sự nghiệp.
Lam Châu cũng không để ý mấy sự tâng bốc đó lắm nhưng họ lại nói nhiều hơn về Tư Hoàng. Lam Châu đành bịa một "sự thật" trước khi sự thật được phơi bày. Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì tên thật của nhóc con chưa bị đào ra. Lam Châu bắt đầu đăng một bài viết kể lại câu chuyện tình yêu của mình và Thanh Tiêu. Đại khái là cô và Thanh Tiêu ở lại đã gặp gỡ và yêu nhau trước đó nhưng 2 người đã chia tay và khi chia tay thì cô biết mình đã có thai nhưng cô nhất quyết không cho Thanh Tiêu nhận con nên đã sống ở Pháp và bây giờ cô trở về để "nối lại tình xưa" với Thanh Tiêu. Khi Thanh Tiêu đọc được bài viết này thì xém tí sặc nước không ngờ vợ tương lai của mình lại có khiếu tưởng tượng như vậy. Anh cũng hùa theo cô và cmt dưới bài viết: "Em đồng ý quay lại với anh đi mà!". Dân tình cũng không khỏi trầm trồ trước thái độ này của Thanh Tiêu, hình tượng nam thần khó gần cao lãnh có lẽ phải nhường ngôi cho người đàn ông tha thiết cầu vợ quay lại.
Sự thật mà Lam Châu tỏ bày quả là một vở kịch đặc sắc khiến ai cũng phải tin tưởng. Người hâm mộ bắt đầu ùa vào chúc phúc cho một nhà ba người và tỏ ý mong họ sớm về với nhau dù sao anh nhà bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi. Có người tinh ý nhận ra cô cũng là fan của Thanh Tiêu, thế là bọn họ cho rằng cô là một người hâm mộ đu idol thành công nhất. Lam Châu không trả lời bất cứ cmt của ai ngoại trừ Thanh Tiêu, cô đã lời: "để em nghĩ đã nhé!!!". Thanh Tiêu lại đáp lại cô bằng một từ dạ và ba dấu chấm than. Mọi người tỏ vẻ đọc cmt mà cũng bị ăn cơm chó.
Hôm sau, Lam Châu cùng ba mẹ và nhóc con đang ăn trái cây và xem TV thì nghe tiếng chuông cửa reo lên. Nhà cô thì lấp chuông cho vui thoi chứ chưa bao giờ có khách đến nhà nên ai cũng bất ngờ nhìn nhau. Cô đành nhận mệnh ra mở cửa thì thấy một chiếc ô tô đen nhưng chắc chắn không phải mấy chiếc của nhà cô. Thấy cô ra mở cổng thì chủ xe liền bước xuống. Không ai khác ngoài Thanh Tiêu đang đứng trước mặt cô. Không đứng ngơ được bao lâu cô vội mở rộng cửa cho anh lái xe vào, anh thấy vậy cũng vội lái xe vào trong sân. Sau khi đã đậu xe đâu vào đấy anh liền bước xuống xe, hai người khá ngượng ngùng không biết phải đối diện thế. Lam Châu đằng hắng một tiếng.
"Vào nhà đi!"
"Dạ!"
"Anh đừng có dạ với em...nghe kì lắm!"
Anh có biết chỉ cần thêm tiếng vợ nữa thôi là người ta biết anh sợ vợ hong với lại cô cũng chưa phải vợ anh. Thanh Tiêu vào nhà thấy ba mẹ cô ngồi thì vội thẳng lưng thiếu tí nữa khoanh tay cúi đầu dạ thưa.
"Dạ con chào hai bác, con là Nguyễn Tiêu Thanh ba của Tư Hoàng ạ!"
Nhóc con thấy anh thì rất vui chạy lại ôm đùi anh rồi cười toe toét.
"Ba ơi con nhớ ba lắm luôn ớ!"
Ủa mới gặp bữa trước mà, nội tâm cô nào đó. Ba mẹ cô thì đứng hình không biết nói gì, một lát sau mẹ cô hoàn hồn nói.
"À...haha con mới tới chơi à."
"Dạ!"
Ba cô cũng bình tĩnh lại mặt dù cái thằng trước mắt này làm con ông có bầu rồi bỏ đi đâu mất mà giờ ở đâu lù lù xuất hiện xong rồi còn nhận con khiến ông có chút tức giận. Nhưng mà lúc trước nói chuyện ông cũng rất hài lòng với thằng này, thôi thì nó làm con rể mình cũng được.
"Mày ngồi xuống đây cho ba nói chuyện."
"Dạ?"
Lam Châu và mẹ quyết định dẫn nhóc con lánh mặt, đi dọn phòng riêng cho anh.
"Chuyện này là sao dậy con."
"Giờ con cũng mới biết đó là cha ruột nhóc luôn á mẹ tin con không! Chuyện khó nói lắm!"
Chủ yếu là cô không muốn kể lại chuyện đó.
"Thôi vậy! Cái gì qua rồi thì để nó qua đi con ạ! Nhưng mà tính sao thì tính cháu mẹ nó cũng cần có ba con à!"
"Dạ con biết mà, mẹ yên tâm."
Sau khi dọn phòng xong mẹ cô liền xuống dưới phòng khách. Ba cô đã nói chuyện xong với Thanh Tiêu, được sự đồng ý anh liền phi lên lầu. Anh cười hì hì lấy lòng cô, cái người đàn ông này có biết mình cười lên là đẹp lắm không hả, đánh ghét.
"Anh đừng có cười với em, con đó anh chơi với nhóc đi."
Nói rồi cô vội đi ra khỏi phòng, tim đập có chút nhanh nhưng mà cô thấy khó xử không biết nên thế nào với anh. Cô nghĩ anh đơn giản chỉ muốn gặp con thôi nên mới đến đây.
"Ba ơi!"
"Hửm con trai!"
"Mẹ thích ăn nhất đó! Muốn lấy được mẹ thì ba phải nấu ăn siêu ngon mới được!"
"Vậy hả? Cảm ơn con trai yêu của ba nhé! Ba hun con cái nè!"
Tình yêu đôi khi giản đơn lắm, chỉ vì một cái nhìn đã khiến ta nhớ nhau hàng năm trời mà không nói được lý do.