Trời Ban Mối Duyên Tình

Chương 22




Lam Châu đi theo chỉ dẫn của người bạn kia và đến được phòng bao. Trong phòng rất náo nhiệt, tiếng chào nhau rôm rả. Lam Châu gõ nhẹ cửa để thông báo rồi bước vào. Mọi người trong phòng bắt đầu chú ý về phía cửa và bắt đầu nói nhỏ với nhau đoán xem Lam Châu là ai bởi từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô tham gia buổi họp lớp này. Người bạn cũ nhắn tin cho cô vội đứng lên đi về phía Lam Châu rồi giới thiệu.

"Đây là Lam Châu, lớp phó văn thể mỹ hồi xưa đó, hôm bữa tui vô tình lướt tik tok thấy quen quen nên nhắn tin bắt chuyện, rồi đúng như tui đoán nên mời bả tới luôn."

"Chào mọi người, đã lâu không gặp!"

Tư Hoàng bên cạnh cô cũng nhanh miệng chào hỏi.

"Con chào cô chú ạ."

Những người bạn cùng lớp khác cũng chào hỏi lại cô và nhóc con. Họ khen nhóc con rất nhiều và còn bất ngờ khi nhận lại lời khen nhóc con ví dụ.

Một bạn học nữ của cô khen nhóc con đẹp trai thì nhóc cũng đáp lại hôm nay cô mặt chiếc váy rất xinh làm người bạn kia cười toe toét. Người bạn mời cô đến tên Hà, sau khi chào hỏi xong thì cô ấy dắt cô đến ngồi bên cạnh cô ấy. Cô vừa ngồi xuống không lâu thì nhân vật chính tới. Trương Minh Thư cất giọng thánh thót chào mọi người. Bạn của cô ta bắt đầu vào phụ họa. Cô ta chưa nhìn thấy Lam Châu vì cô ngồi khá xa. Món ăn bắt đầu lên, mọi người rôm rả vừa ăn vừa nói. Đâu cũng vào đấy, chủ đề bắt đầu đi theo hướng khoe khoang, tôi có bao nhiêu tiền, tôi làm sếp này sếp nọ. Lam Châu không quan tâm lắm, cũng không xen vào cuộc trò chuyện này.

Nhưng mà bạn thân của ả Minh Thư kia đã thấy cô, nên sự chú ý bắt đầu chuyển vào cô.

Cô ả bạn thân kia cất tiếng bằng giọng chanh chua.

"Sao trước giờ không thấy Lam Châu đi hợp mặt nhỉ, cũng gần 10 năm rồi."

"Ừm, tôi cũng mới về nước thôi!"



Lam Châu trả lời rất bình thường, không gấp gáp cũng không khoe mẽ gì, nhưng mà tiểu nhân thì luôn nghĩ người ta giống mình.

"Ồ, cô ở nước ngoài mới về, chắc cũng khó khăn lắm mới về đây, lương tháng chắc không dư giả gì mấy nhỉ."

Nói rồi liền cười nắc nẻ, nhưng người xung quanh thì mang vẻ mặt xem chuyện vui mà hóng hớt. Hà nghe vậy thì định nói lý giúp cô nhưng Lam Châu bảo không cần đâu.

"Đúng vậy, vừa đủ xài."

"Haizz, Minh Thư này lương tháng cậu được nhiêu rồi, nghe nói còn sắp được lên chức phó giám đốc nữa phải không."

Kẻ phụ người họa đúng là cái rạp xiếc trung ương.

"Cũng tạm thôi, vài trăm triệu 1 tháng cũng không có gì nhiều!"

Lam Châu không nhịn được cười 'ha' một cái rồi giả bộ ho khan ngậm miệng lại. Nhưng mà mấy người kia luôn để mắt đến cô, thấy cô cười tức điên lên rồi bắt đầu cắn bậy.

"Lam Châu cô cười cái gì?"

"Hả? đâu có, tôi bị sặc mà."

"Cô còn chối, lương cô không bằng tôi thì đừng có cười nhạo như vậy."

"Đúng vậy! không bằng thiệt, gấp 10 lần cô, tôi thấy hổ thẹn quá, tôi đi trước nhé!"

Lam Châu đứng dậy, nở một nụ cười khinh miệt đúng nghĩa và rõ ràng cho ả ta và mấy người bạn cũng như những người khác thấy.

"Đào Lam Châu cô đứng lại"

Trương Minh Thư tức giận quát to.

"Đứng lại làm gì? Muốn mở party hả, cachet của tôi hơi đắt nhé, dù sao ở Pháp tôi cũng được xem là người nổi tiếng đó."

Lam Châu bế nhóc con của mình lên rồi đi ra hướng cửa.



"Thằng con hoang đó của cô còn chưa bỏ hả!"

Lam Châu nhớ là lúc trước có gặp bạn thân cô ta ở bệnh viện phụ sản, nên việc cô ta nói như vậy cô cũng không bất ngờ gì. Nhưng mà bỗng nhiên Tư Hoàng không im lặng hét lên.

"Con không phải con hoang, ba con là ca sĩ Thanh Tiêu cô đừng có nói bậy."

"Tư Hoàng!"

Lam Châu quát nhỏ rồi đi ra khỏi phòng. Một trong vài người bạn của Trương Minh Thư đã ghi hình lại từ lúc cô cười khinh rồi giả vờ ho khan lại và đăng lên facebook. Mọi người ngạc nhiên vì thằng nhóc nói mình là con của người nổi tiếng nhưng đa số không tin và còn nói Lam Châu bị ảo nên con trai cũng bị theo.

Video vì câu nói cuối cùng của Tư Hoàng mà bắt đầu được chia sẻ rất nhiều. Lam Châu sau khi ra khỏi phòng vừa đi vừa hỏi Tư Hoàng.

"Chẳng phải mẹ đã nói với con đó không phải là ba của con sao?"

Nhóc con nức nở nói, dù sao chỉ là 1 đứa nhóc ba tuổi, xung quanh ai cũng có ba nhưng mình thì không nên nhóc rất tủi thân.

"Rõ ràng ba đã nói với con ba là ba của con mà, sao mẹ lại chối, mẹ không muốn con có ba hả?"

"Không phải, cục cưng ngoan không khóc, mẹ xin lỗi con."

Mẹ của Thanh Tiêu đang lướt face thì xem được đoạn video kia, bà cũng không nghĩ nhiều nhưng khi thấy đứa bé vô cùng giống Thanh Tiêu lúc nhỏ.

"Thằng Thanh đâu xuống đây mẹ biểu."

"Dạ!"

"Cái này là gì đây hả ca sĩ Thanh Tiêu?"

"Mẹ đừng làm con sợ, hehe con mãi là Nguyễn Tiêu Thanh bé bỏng của mẹ!"

"Cút!"

Thanh Tiêu cầm lấy điện thoại xem hết đoạn video và cảm thấy hơi vui, anh không biết phải làm thế nào để nói với cô.

"Mày khùng hả, cười thấy ghớm."

"Mẹ này! Chuẩn bị tâm lý đoán con dâu tương lai với cháu nội đi."

"Câu này mày nói với mẹ ba năm rồi con. Nhưng mà đây là con dâu với cháu mẹ thiệt hả? Người gì đâu mà đẹp quá vậy, ngang ngửa mẹ hồi trẻ đó."

"Thật mà, ngày mai con sẽ đi nói chuyện với cô ấy."

"Còn mẹ?"

"Lần đầu gặp phụ huynh phải cho cô ấy chuẩn bị tâm lý chứ mẹ nên từ từ nhe."

"Ừ, cút đi chỗ khác."

"Dạ!"