Trời Ban Mối Duyên Tình

Chương 1: Về nước




Sau một chuyền bay dài, Đào Lam Châu đã đặt chân tại mảnh đất quê hương của mình. Vì mệt mỏi nên cô không định quay về nhà cũ của mịnh mà quyết định ở tạm khách sạn. Ba mẹ cô không thích chốn thành thị náo nhiệt nên sống tại quê nhà và để lại cho cô một căn nhà ở đây. Thành phố Hồ Chí Minh đông đúc, từ sân bay Tân Sơn Nhất đến khách sạn của cô ở cũng phải mất 2 tiếng đồng hồ. Khách sạn đủ sang, đủ xa hoa, cô vừa ý. Ngã lưng lên chiếc giường êm ái, Lam Châu ngủ một giấc đến tối thui tối mù. Ừm, tối là vì cô không bật đèn thôi chứ từ ban công nhìn xuống thì đèn đuốc vẫn sáng chưng, người xe hối hả qua lại. Bây giờ đã 9 giờ tối rồi, không sao vẫn sớm. Ngủ dậy thì chắc phải ăn rồi, mặc dù khách sạn sẽ phục vụ món ăn nếu yêu cầu nhưng mà cô muốn ra ngoài ăn nên đến quán ăn đối diện khách sạn. Ăn đồ tây ngán rồi, cô thèm phở ah~. Sau khi ăn no căng, cô trở về.

Đào Lam Châu đang mở cửa phòng của mình thì thấy có một bóng người to lớn, chắc cũng phải 1m8 mấy lảo đảo đi về phía cô. Xuất phát từ lòng tốt nên cô hỏi thăm một chút.

"Nè, anh không sao chứ?"

Hắn đeo khẩu trang nên không rõ mặt mũi lắm nhưng mà đôi mắt rất đẹp, cảm giác cứ như nỗi buồn chất chứa sâu thẳm vậy. Cô đưa tay hờ nhưng không đỡ, đưa tay vì cô sợ hắn ngã, không chạm vào hắn là vì tránh để hiểu lầm không đáng có, cô không thích người khác nghĩ mình mê trai, cũng một phần là vì Lam Châu không thích tiếp xúc da thịt với bất kỳ ai.

" Giúp tôi, bao nhiêu tiền cũng được."

Giọng nói có chút trầm đục, hơi thở gấp gáp, chắc là phát bệnh đó. Cô đưa tay sờ trán hắn thử, má ơi nóng vãi.

"Anh nói tiền nhập viện hả, yên tâm tôi giúp anh trả trước không cần cảm ơn."

Người trước mặt bắt lấy tay cô, cô còn chưa kịp lên tiếng đã đẩy cô vào phòng, do là cửa phòng cô đang mở.

"Nè anh, có gì từ từ nói, bệnh hiểm nghèo hay ung thư gì thì cũng đừng buồn tôi cho anh mượn tiền trả viện phí, đừng định cướp của giết người chứ, tôi sống chưa đủ lâu đâu."

Chắc là hắn ngại cô nói nhiều đẩy cô ngã lên giường rồi bắt đầu hôn. Má ơi, nụ hôn đầu của cô đó được không, hôn mạnh bạo như vậy làm gì nha. Cho tới lúc, Lam Châu cảm thấy mình sắp chết ngạc rồi thì người phía trên mới buông ra. Vẫn chưa từ bỏ, cô quyết định khuyên.

"Anh trai, chúng ta đeo cái bcs vào nhé được không."

Bây giờ mà cô còn không hiểu hắn định làm gì thì đúng là sống phí 25 năm. Vốn muốn đẩy hắn ra nhưng mà cái người phía trên vừa cao vừa nặng còn cô thì quanh năm suốt tháng trong phòng nghiên cứu nước hoa này, mỹ phẩm này nên yếu đến nổi con cún hai mươi ký tông cũng ngã nữa huống chi người đàn ông này vừa cao vừa nặng. Thế là lần đầu của Lam Châu đi toi còn không biết gương mặt của người đàn ông này là ai, do phòng quá tối. Sáng sớm cô tỉnh dậy, thấy người kia nằm quay lưng về phía mình, chăn còn trùm qua đầu. Cô không có cái loại dũng cảm mở ra xem hắn là ai, mặt mũi ra làm sao. Suy nghĩ duy nhất trong đầu của Lam Châu đó là cô phải nhanh chóng trốn khỏi đây, lỡ tên này phát điên tỉnh dậy rồi giết cô diệt khẩu thì phải làm sao. Lết cái thân đau nhức như không còn của mình nữa xuống giường, mẹ ơi 5 tiếng lận đó, không biết lúc cô xỉu rồi hắn còn làm nữa không, tên điên này trâu bò. Nhanh chóng cuốn gói, Lam Châu bỏ của chạy lấy người. Thật ra cái gì của cô đều đem đi hết rồi không dám để lại một thứ gì dù chỉ là cọng tóc.

Thanh Tiêu tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh thì không còn ai, nhìn dấu vết mình để lại còn có máu hắn lại không dám nhìn tiếp, không ngờ mình cầm thú như vậy. Sau khi chỉnh lý xong cơ thể, cũng như điều chỉnh lại cảm xúc, hắn mới ra khỏi phòng.

"Xin hỏi, phòng 801 là do ai thuê vậy?"

Cô tiếp tân nhìn hắn vốn định không trả lời nhưng nhìn kĩ lại thì thấy đây không phải là nam thần trong lòng mình hay sao là ca sĩ nổi tiếng đó, cô không dám đắc tội càng không thể đắc tội nên đắn đo một chút thì liền trả lời.

"Của một cô gái tên Đào Lam Châu ạ"

"Cảm ơn."

"Không, không có gì ạ."

Vốn còn định xin chữ ký nào ngờ vừa ngước lên thì người đã mất tiêu. Vẻ thẹn thùng liền biếng thành ngơ ngác.



"Alo, tôi muốn xem camera khách sạn nhà cậu một chút được không?"

Người bên kia nghi hoặc hỏi lại.

"Hả, làm gì"

"Có cho không."

Thanh Tiêu không có kiên nhẫn.

"Cho cho, cậu chờ tôi chút, tôi đến ngay."

Một lát sau, người đàn ông cao ngang ngửa Thanh Tiêu, cũng không tính là rất đẹp trai nhưng khí chất phong độ nhã nhặn cũng có thể đốn tim rất nhiều người phụ nữ đi về phía Thanh Tiêu.

"Có chuyện gì vậy."

"Tôi muốn xem camera có thể quay đến phòng 801."

Giọng nói nhàn nhạt, dễ nghe, nhưng không rõ cảm xúc, không phải là ra lệnh cũng không giống như cầu xin.

"Để làm gì."

Hắn cứ thắc mắc mãi từ khi nghe điện thoại đến, bạn hắn không ở nhà sáng tác nhạc, tới khách sạn coi camera để tìm linh cảm hả.

"Cậu hỏi nhiều quá."

"Được rồi anh hai, theo tôi."

Đến phòng camera, Lê Duy Trác cho người ra ngoài chỉ còn hắn ta và Thanh Tiêu ở lại, tùy ý để Thanh Tiêu muốn làm gì thì làm.

"Camera có thể quay đến phòng 801 là cái này cậu muốn xem lúc mấy giờ."

"10h tối hôm qua."

"Ok!"

Sau khi phát lại đoạn đó, Lê Duy Trác hơi bất ngờ, bạn hắn vậy mà lại đứng gần phụ nữ, ánh mắt hắn ta nhìn Thanh Tiêu có bất ngờ, có nghi hoặc đan xen. Nhưng mà Thanh Tiêu không có quan tâm, hắn đang nhìn người ở trong màn hình, một cô gái rất xinh đẹp, hắn đến đây mang tâm lý tìm người để bồi thường cho cô nhưng mà bây giờ biết tên biết mặt rồi thì tìm cô ở đâu. À đúng rồi, liếc mắt nhìn người vẫn đang chiếu ánh mắt nóng rực tới mình.

"Cậu giúp tôi tìm cô ấy."



"Không có lợi, tôi không làm."

"Không phải cậu thích mảnh đất kia sao, tìm được người thì tôi cho cậu."

"Ok luôn cậu chờ đó, nhanh thôi."

Thanh Tiêu gật đầu không nói gì thêm liền đi mất, hắn còn phải trở về đối chất với mẹ mình vì sao phải làm vậy.

Sau khi chạy thoát khỏi khách sạn thì Lam Châu về căn nhà ba mẹ để cho cô. Chìa khóa vào nhà thì được chôn trong chậu mai tứ quý ngay cổng, mặc dù đã 7 năm nhưng cô vẫn nhớ rất rõ. Vào nhà việc đầu tiên cô làm chính là đi tắm, cảm thấy có tắm thế nào cũng không thấy sạch, buồn bã liền khóc một chút. Lam Châu vốn là người cổ hủ, không muốn quan hệ trước hôn nhân, hơn nữa còn lại cùng người lạ mặt, 7749 kịch bản quái dị hiện ra trong đầu. Ổn định lại cảm xúc, cô thở dài, người phụ nữ hiện đại không thể cứ gặm nhấm quá khứ. Lam Châu nghĩ ngơi một chút rồi bắt đầu dọn dẹp sơ qua phòng ngủ, rồi lại mua niệm, mua chăn sau đó thì ngủ.

Tỉnh dậy thì cũng đã chiều rồi, cô đặt đồ ăn rồi bắt vào dọn dẹp nốt căn nhà trong khi chờ đồ ăn đến.

Thanh Tiêu về đến nhà là lúc cả nhà đang ăn cơm trưa. Mẹ hắn thấy hắn thì liền gọi đến ăn cơm. Nhưng mà Thanh Tiêu làm gì còn tâm trạng ăn, từ chối rồi về phòng tắm rửa.

"Sao mẹ lại làm chuyện đó với con."

"Ay da, mẹ không thúc đẩy thì biết chừng nào con mới lấy vợ."

Con trai bà sao bà không hiểu, sau khi nảy sinh chuyện đó, nó không cưới người ta vào cửa mới là chuyện lạ đó.

"Con cùng cô kia không phát sinh gì hết, con mong mẹ đừng làm chuyện này thêm lần hai. Mẹ cũng yên tâm rất nhanh con sẽ lấy vợ."

Giọng nói không thể hiện rõ tức giận hay là bất mãn nhưng mà bà biết con trai bà không hài lòng về việc bà làm.

"Không phải bé Thủy à con trai? Con lấy ai? Nè, mẹ chưa nói xong mà. Lớn rồi thì không có nghe mình nữa, con bé Thủy cũng tốt mà, ấy nhưng mà nó nói nó sắp lấy vợ, vậy là mình sắp có con dâu rồi haha."

"Bà lảm nhảm cái gì đó?"

"Ông mới nhảm đó, chồng với chả con, suốt ngày chọc tức người ta."

Ơ, ba Thanh Tiêu cũng dại ra, mình đã làm gì đâu, lại bị chửi.

"Bà đi đâu đó?"

"Tôi đi coi chỗ nào chụp hình đẹp này, đồ cưới đẹp, rồi nơi tổ chức, ôi tùm lum hết. Đi đây."

Bà Nguyễn không có đợi ông Nguyễn phản ứng lại mà đi mất.