Trở Về Tuổi 17, Tôi Đi Học Cùng Con Gái

Chương 4: “Mẹ tao không phải tiểu tam!!”




EDIT: Lemonie | BETA: Lemonie

Thời Chu Chu không muốn khóc.

Cô chỉ là một đêm không ngủ, đuôi mắt đỏ ngầu lên mà thôi.

Hội chị em của Trương Khê Dao còn có ba nữ sinh khác, mà một người trong số đó, chính là cô ả đã khiến Thời Chu Chu “vinh hạnh” nhận được “đãi ngộ” như thế này.

Trương Khê Dao vừa dứt lời, hai nữ sinh còn lại lập tức tiến tới đây, nhìn đến bộ dáng thiếu nữ mắt đỏ hoe, Hạ Linh Linh và Lý Dung không chút do dự dựa sát vào con bé, lấy đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt tinh xảo.

Chỉ riêng Tiêu Ý đứng lại ở sườn ngoài.

Khoảnh khắc bọn họ vây quanh Thời Chu Chu, cô cũng là người động tác chậm chạp nhất, vừa nấp sau lưng mấy nữ sinh vừa di chuyển cuối cùng.

Ngay lúc ánh mắt Tiêu Ý đảo qua Chu Chu, trong lòng cô ta liền dâng lên một nỗi áy náy bất an, thậm chí thời điểm con bé khẽ nhấc mí mắt, cô ta cũng sẽ kinh hoảng mà né tránh, căn bản không dám đối diện. 

Hạ Linh Linh cố ý gây khó dễ Thời Chu Chu, ngón tay cô ả đưa lên chọc chọc mặt thiếu nữ, dùng một giọng điệu ngọt ngào tinh tế nói với cô gái nhỏ: “Mày khóc tao nghe một tiếng, rơi ra một giọt nước mắt, chị đây lập tức thả mày ra.”

Trương Khê Dao nhướng mày, cũng cảm thấy hứng thú: “Lại nói, chúng ta còn chưa gặp qua Chu Chu khóc bao giờ đâu, cũng thật kiên cường nha.”

Sau đó lập tức lật mặt, lạnh nhạt trào phúng: “Aiz, khi mẹ mày chết mày cũng không khóc sao?”

“Mày không khóc tang chắc mẹ mày trên trời cao cũng thấy thật đau lòng, cả đời mình thế mà lại dành để nuôi lớn một đứa bạch nhãn lang.”

(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng ~ chỉ người bất hiếu, vô ơn.

Thời Chu Chu trước giờ vẫn một mực im lặng, lúc này không nhanh không chậm mở miệng, thanh âm bình tĩnh lãnh đạm: “Sớm muộn gì ba mẹ mày cũng có ngày như vậy. Mày cũng sẽ có.”

Cô gái đang đáp trả lời mỉa mai của cô ả, cái gì mà “mẹ mày đã chết, mày chính là đứa cha không yêu mẹ không thương.”

Thoảng qua tai như thể đang trần thuật một sự thật khách quan.

Nhưng xác thật là một sự thật khách quan.

Trương Khê Dao đương nhiên không nghĩ tới con bé đột nhiên phun ra một câu như vậy, tức giận bộc phát, giọng nói cũng trở nên bén nhọn chói tai: “Mày nguyền rủa gia đình tao?! Mày mà cũng dám? Đồ khốn nạn mày tìm chết hả!?”

Cô ta vừa nói vừa toan giơ tay kéo lấy mái tóc đuôi ngựa đã được cột chặt của Chu Chu.

Thiếu nữ theo bản năng lùi về sau, né tránh.

Trương Khê Dao nháy mắt, Hạ Linh Linh cùng Lý Dung tự động hiểu, hai người chia nhau giữ lấy hai cánh tay Chu Chu, giúp Khê Dao chế trụ con bé.

Ngay tại khoảnh khắc ả nâng tay muốn giáo huấn cái miệng nhỏ của “đứa con hoang”, đằng sau dãy giá sách liền xuất hiện một bóng hình.

Đồng phục trên người nam sinh cùng một kiểu dáng với nhóm cô ta, hai màu trắng xanh xen kẽ, thân hình cao gầy mảnh khảnh, đầu tóc đen ngắn phóng khoáng.

Đôi mắt hoa đào lười biếng đảo qua bên này, môi mỏng dưới sống mũi khẽ nhếch lên một độ cung nhạt nhẽo.

Không giống như đang cười.

Mà cũng không giống như không cười.

Là giáo thảo Lâm Thừa.

(*) giáo thảo (​​校草): chỉ nam sinh đẹp zai nhất trường.

Đối tượng thầm mến của Trương Khê Dao.

Vốn dĩ đang nhe răng trợn mắt, hung hung dữ dữ như bà bán cá đanh đá ngồi ngoài chợ, trong nháy mắt nhìn đến Lâm Thừa, Trương Khê Dao lập tức thu liễm tất cả răng nanh vuốt nhọn, lắc mình biến thân thành một cô gái nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn.

Bàn tay đang ở giữa không trung không có cách nào thu về, cứng đờ rơi xuống đầu Chu Chu, vì bảo trì hình tượng mà còn cố tình sờ sờ tóc con bé, ra vẻ thân mật cất tiếng: “Chu Chu, không cần khổ sở nha, chúng ta cùng nhau đến thư viện đọc tiểu thuyết…”

Chẳng qua méo chạm được vào đâu.

Bởi vì Thời Chu Chu không cho mặt mũi, nghiêng đầu trốn mất rồi.

Lâm Thừa chưa vội rời đi, đứng song song với chỗ ả, một mực chú tâm tìm sách.

Cũng may nhờ phúc của thiếu niên, Thời Chu Chu mới có thể thuận lợi thoát khỏi đám người này, nhấc chân bước đến kệ đồ trước mặt.

Quyển phụ đạo cô cần tìm ở đằng kia.

Thời Chu Chu dừng ở vị trí đối diện với Lâm Thừa, sau khi lấy sách xuống lập tức xoay người rời đi.

Kết quả Lâm Thừa đứng sau lưng cũng vừa vặn quay thân lại.

Hai người không kịp đề phòng đâm vào nhau một cái.

Nữ sinh rũ đầu, thấp giọng nỉ non câu “Thật xin lỗi”, sau đó chạy đến quầy thu ngân. Lâm Thừa theo sát cô gái, thong dong thong thả đi về cùng một hướng đợi tính tiền.

Trương Khê Dao rất muốn đuổi kịp anh, nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm. Ả sợ Lâm Thừa đứng đó chứng kiến được toàn bộ chuyện vừa rồi, sợ hình tượng thanh thuần ả cố gắng gìn giữ cứ thể sụp đổ trong một sớm.

Nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Chu đâm vào lồng ngực thiếu niên, một bụng tức giận không có chỗ hóa giải, ả “giận cá chém thớt”, nhấc chân đá đá nữ sinh mới nhập nhóm – Tiêu Ý, hống hách ra lệnh: “Thất thần cái gì? Còn không đi tính tiền đi!”

Tiêu Ý nhấp nhấp môi, trầm mặc nhận lấy quyển tiểu thuyết mà Trương Khê Dao đã lựa chọn, thay cô ta trả tiền.

Thời điểm cô gái nhỏ cầm sách tiến vào trường học, Lâm Thừa chạy thẳng một mạch phía sau lưng. Anh nện bước lớn, đợi đến lúc sánh vai ngang hàng với con bé mới lười nhác lượn tới lượn lui trước mặt.

“Chuyện vừa rồi tôi đều nghe được.”

Lâm Thừa đột nhiên mở miệng.

Thời Chu Chu không thèm để ý anh, đôi chân nhỏ nhắn gia tăng tốc độ.

Nam sinh cũng theo cô đẩy nhanh bước chân, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu vẫn luôn bị bọn họ bắt nạt sao?”

Anh học ban 10, không cùng một tầng với ban 1. Bình thường ở trường học muốn tìm bóng dáng anh cũng là một thử thách, càng đừng nói đến vấn nạn bạo lực học đường phát sinh trong khối, căn bản không biết đến.

Thời Chu Chu im lặng như cũ, bộ dáng như muốn thoát khỏi vây hãm của thiếu niên.

“Cho nên đêm đó cũng là bọn họ cố ý, đúng không?”

Lâm Thừa lại hỏi.

Thời Chu Chu nghe được câu này, đôi chân vốn đang chạy bước nhỏ bỗng ngừng lại.

Lâm Thừa bước ra trước một bước, xoay người, đối mặt với cô gái.

Chỉ thấy nữ sinh này mặt không biểu tình, đầu cúi thấp, hai phiến môi đỏ mọng khẽ chạm mở, vứt lại cho anh một lời nói xa cách nhạt nhẽo: “Cảm ơn cậu hôm ấy đã  giúp tôi, nhưng cảm phiền đừng tiếp tục đi theo.”

Dứt lời lập tức chạy mất dép.

Lâm Thừa đứng tại chỗ sững sờ ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy đám nữ quái vừa nãy bắt nạt con gái nhà người ta nối đuôi nhau vào trường. 

Anh vô cảm liếc Trương Khê Dao đang giả lả sải bước tới gần bản thân, khẽ khịt mũi, ngoảnh đầu đi về hướng ngược lại.



Thời điểm Chu Chu vào lớp, không ít bạn học đã có mặt.

Mọi người đồng loạt dùng ánh mắt khác thường mà chỉ chỉ trỏ trỏ con bé, sau đó ghé đầu ghé tai bạn bên cạnh bắt đầu bàn tán.

“Chúng mày biết gì chưa? Nghe nói mẹ cậu ta gặp tai nạn xe cộ là vì mặt dày làm nhân tình của người đã có vợ, bị chính thất người ta bắt gian tại trận, hốt hoảng chạy ra đường nên mới….”

“Ừ nhỉ….Thảo nào con nhỏ đó lớn lên đã không có cha, thì ra nguyên nhân là như vậy…”

“Mẹ cậu ta chết quả thật không đáng tiếc! Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tam nhận trừng phạt xứng đáng thôi!”

“……”

Càng ngày càng nhiều lời nói khó nghe quanh quẩn bên ốc tai, Thời Chu Chu cứng đờ ngồi tại chỗ, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể đều kéo căng ra như dây đàn, mỗi một tế bào đều đang im lặng gào thét: mẹ tao bà ấy không phải tiểu tam!

Từ sau ngày mất đi người thân yêu thương nhất, Thời Chu Chu vẫn luôn bị một loại cảm xúc phức tạp xoay quanh, chi phối đầu óc.

Cô hận đêm đó bản thân không về nhà đúng giờ.

Càng hận những tên đầu sỏ khốn khiếp khiến cô chẳng thể quay bước.

Nếu không có lũ chúng nó, sau lúc tan trường cô sẽ vẫn là một bé ngoan, sẽ vẫn quy quy củ củ về nhà, ăn cơm, tắm rửa; mẹ cũng sẽ không phải nửa đêm nửa hôm phóng xe ra đường tìm mình, càng không có khả năng phát sinh vụ tai nạn thương tâm kia.

Sự uất ức, hối hận, tự trách cứ thay nhau dằn vặt cô gái nhỏ, thêm vào đó còn có nỗi xót xa, khổ sở khi vĩnh viễn mất đi người mẹ mà mình thương yêu nhất.

Thật nhiều, thật nhiều cảm xúc, như tầng tầng lớp lớp dây leo xanh trải dài bốn phương tám hướng, gắt gao bao lấy, không ngừng buộc chặt, khiến Thời Chu Chu không thở nổi.

Trong tâm trí con bé, một luồng ý niệm muốn phản kháng, thậm chí là một nỗi xúc động muốn báo thù đã dâng đến đỉnh điểm.

Bọn họ nhàn nhã ngồi ở kia, ác ý suy đoán, ác ý vu khống, không ngừng hãm hại.

“Đúng như lời tao nói nha, mẹ nó chỉ là một người phụ nữ, làm sao có khả năng cho nó điều kiện sinh hoạt tốt như vậy, khẳng định có người đằng sau chống lưng! 80% là bị phú ông nào đó bao dưỡng hết lần này đến lần khác, dần dà leo lên được vị trí người nhà giàu nha!”

Thời Chu Chu rốt cuộc lửa giận không thể nén.

Cô cầm cặp sách trong tay, dùng toàn bộ lực mà ném qua đám học sinh miệng lưỡi dơ bẩn, lớn tiếng phản bác: “Mẹ tao không phải tiểu tam!! Mọi thứ gia đình tao có được ngày hôm nay đều nhờ bà ấy làm việc không biết ngày đêm đổi lấy!!”

Dường như không có ai nghĩ đến, nữ sinh tính tình luôn trầm mặc như Chu Chu sẽ gây ra loại hành động như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không khí phảng phất bị đình trệ, chẳng thể lưu thông.

Một, hai, ba……

Vài giây sau, trong phòng học đột nhiên truyền ra một trận cười vang.

Thậm chí còn có nam sinh điên cuồng vỗ bàn, cười nghiêng nghiêng ngả ngả, ngã trước ngã sau.

Thình lình, Tề Mao Trì – thanh niên thầm mến Trương Khê Dao đến si mê vô độ, bước tới nhặt tấm băng vệ sinh rơi ra từ cặp sách Chu Chu, cong miệng cười hì hì, móc mỉa: “Ai yo, còn tưởng cậu có bản lĩnh thế nào, hóa ra cũng chỉ là “bà dì” cho cậu dũng khí thôi sao?”

Thiếu nữ khẽ dịch thân mình, tới gần cầm chiếc cặp sách nằm trước mặt bọn họ, không nói một lời, yên lặng cất gọn lại từng thứ vừa rớt khỏi ngăn cặp.

Bàn tay nõn nà chạm đến gáy sách, Trương Khê Dao vừa vặn trở lại phòng học.

Ả nghẹn tức cả một đường cuối cùng cũng bắt được cơ hội xả cơn giận, lập tức thẳng chân giẫm mạnh lên trang sách trắng tinh.

Thời Chu Chu vẫn ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay nắm lấy một góc bìa, dùng sức kéo lại, trong miệng phát ra thanh âm lạnh nhạt như máy móc: “Nhấc chân.”

Trương Khê Dao giả bộ như chính mình không cố ý, dáng vẻ kệch cỡm “A” lên một tiếng, sau khi nghiền nghiền mũi chân ả mới nhấc giày khỏi trang sách, độc ác đùa giỡn: “Ngáng chân tao.”

Trang sách rời rạc rơi trên đất, bên trên dính nửa dấu chân dơ bẩn.

Mà trong lúc này, Tề Mao Trì tay cầm tấm băng vệ sinh đi tới phía sau lưng Chu Chu.

Không biết tự bao giờ gã đã xé rách bao bì, đẩy một lực không nặng không nhẹ làm thân thể Thời Chu Chu ép xuống đất, hai cánh tay chống lên sàn, thiếu chút nữa thôi là quỳ xuống dập đầu trước mũi giày Trương Khê Dao.

Một phòng người lại thi nhau cười ha ha.

Bởi vì trên lưng thiếu nữ nhiều thêm một đồ vật màu trắng.

Là tấm băng vệ sinh kia.

Tất cả học sinh trong ban, trừ bỏ cô gái nhỏ là mục tiêu chuyên bị nhắm đến, còn lại chia thành hai phe.

Phe thứ nhất do Trương Khê Dao cầm đầu, phe khác là nhóm người chỉ biết lo thân mình, đứng ngoài vây xem.

Chẳng có ai nguyện ở cùng một mặt trận với con bé.

Kẻ đầu têu bạo hành coi việc bắt nạt nữ sinh là thú vui, người qua đường lại sợ chuốc vào phiền toái, căn bản không dám cũng không muốn đối nghịch.

Thời Chu Chu biết hoàn cảnh bản thân tồi tệ đến thế nào, cho nên cô chẳng bao giờ chủ động kết bạn với ai, cũng sẽ chẳng bao giờ để bất kỳ ai dựng tạo mối quan hệ thực sự thân cận với chính mình.

Lúc này con bé hẳn không biết trên sống lưng bị người ta dán băng vệ sinh, vừa mới nhặt vở đứng lên, xé bỏ trang giấy bị ô uế, còn chưa kịp cất lại vào cặp sách, Chu Chu liền cảm giác được có bóng người nhích tới gần.

“Soạt ——” một tiếng, thứ gì đó phía sau lưng bị lột xuống.

Thời Yên là trực tiếp gắn động cơ vào chân, lao như xé gió vọt vào phòng học ban 1.

Cô tận mắt nhìn thấy, bảo bối của cô bị người ta bắt nạt. Bên cạnh vây quanh nhiều học sinh như vậy, không phải thờ ơ lạnh nhạt thì chính là nhởn nhơ chê cười!

Không một ai đứng ra giúp Chu Chu, không một ai vì con bé đứng ra lên tiếng!

Nhiều năm như vậy, cô liều mạng nỗ lực bảo vệ con gái, thế nhưng…thế nhưng lại bị một đám người ở đây cố ý bắt nạt!!!

Thời Yên lửa giận bốc ngùn ngụt trên đầu, nóng nảy xé nát gói băng vệ sinh đặt trên lưng con bé, vừa quay đầu lập tức dùng một tay ấn tên cẩu nam sinh làm ra loại hành vi ác liệt này xuống.

Đời trước, khi còn nhỏ, cô từng học chỉn chu mấy năm võ thuật. Tuy rằng đã thật lâu không luyện qua, nhưng là người có nền tảng vững chắc, sức lực so với đám học sinh loai choai loắt choắt kia đương nhiên lớn hơn nhiều.

Thời Yên dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, trực tiếp nhét chiếc băng vệ sinh vào trong miệng đối phương.

Sau đó hung bạo trừng Tề Mao Trì, giọng nói hùng hổ mãnh liệt: “Mày có gan tới động thử một đầu ngón tay của con bé xem?”

Xem bà đây có đấm chết mày không!

Lời của editor:

Vch luôn từ “băng vệ sinh” trong bản convert được dịch là “chiếc khăn thiên sứ”, “tấm khăn thiên thần” mn ạ =))))