Trở Về Tuổi 17, Tôi Đi Học Cùng Con Gái

Chương 3: “Đừng nói chuyện với tôi, cậu không quen biết tôi.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDIT: Lemonie | BETA: Lemonie

Thời Chu Chu biết, trước kia đúng là mẹ cho người ta thuê phòng tầng trên cùng.

Cô gái nhỏ chỉ tùy tùy tiện tiện lật bản hợp đồng, cũng biết sơ qua được chút ít thông tin người thuê nhà.

Xác thật tên Lâm Yến.

Nhưng Chu Chu không lập tức mở cửa, bình tĩnh cất giọng với nam nhân đứng bên ngoài: “Chờ tôi một lát.”

Sau đó lon ton trở lại phòng khách, rồi đột nhiên dừng bước, ánh mắt có chút mờ mịt mà dò la khắp xung quanh, một bộ dáng giống như không biết phải đi đâu lấy chìa khóa.

Con bé không rõ ràng lắm rốt cuộc mẹ cất đồ ở chỗ nào, đành phải tiến tới mở từng ngăn kéo một.

Thời Yên nhìn thiếu nữ giống như ruồi nhặng không đầu chạy khắp nơi tìm đồ, bất đắc dĩ thở dài, cũng xoay người bước lại phòng khách.

Còn chưa có hoàn toàn thích ứng với thân phận mới, cô nhất thời quên mất giờ đây mình chỉ là người xa lạ sống nương tựa nhà người khác, đối với nơi này tuyệt nhiên không thể có một chút hiểu biết. Thời Yên đi thẳng tới chiếc tủ bên trái, vừa kéo ngăn gỗ vừa bất lực trách mắng Chu Chu, “Nói với con không biết bao nhiêu lần…”

Chìa khoá dự phòng đều ở bên trong…

Lời phát ra được một nửa lại đột nhiên không kịp đề phòng mà biến thành người câm.

Thời Yên: “……”

Thời Chu Chu đang lạch cạch mở ngăn kéo khác, không nghe rõ nửa câu đầu, hỏi lại: “Cậu vừa nói cái gì?”

Thời Yên buồn bực vì di chứng hậu trọng sinh không cho phép cô mở miệng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì con gái chưa nghe rõ, bằng không cô biết cách nào mà trả lời?

Thời Yên nhếch khóe miệng, cười cười: “Tôi nói tôi giúp cậu, chúng ta cùng nhau tìm.”

“Ừm.” Cô gái nhỏ gật đầu.

Thời Yên làm bộ làm tịch, hai tay năng suất kéo ra loạt ngăn tủ, sau đó mới tiếp tục sờ đến ngăn kéo chứa chìa khoá dự phòng, cố ra vẻ “kinh hỉ”: “Chu Chu! Xem nơi này nhiều chìa khoá chưa kìa, có phải thứ cậu cần tìm không?”

Thời Chu Chu lập tức thò đầu qua, con bé nhấc lên cả chùm chìa khóa, mặt trên mỗi chìa đều dán tấm ghi chú nhỏ tương ứng.

Thời Chu Chu vội vàng tháo xuống chìa có viết “Cửa phòng tầng trên”, bước nhanh đến huyền quan, mở cửa.

(*) Huyền quan: cái chỗ gần cửa á.

chapter content



Đứng ngoài đó là một nam sinh cao gầy.

Anh mặc một thân quần áo màu đen, trên đầu là chiếc mũ hoodie to bản, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị khẩu trang che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, đen nhánh lại thanh tịnh.

Bên chân còn có chiếc vali màu đen rất lớn.

Lâm Yến đưa qua cuốn hợp đồng được cuốn thành dạng ống, thanh âm hơi trầm thấp, hỏi: “Có cần xác minh thân phận một chút không?”

Nếu anh có hợp đồng, vậy thì chính là anh.

Thời Chu Chu từ đầu đến cuối cũng không ngước mắt lên nhìn lấy một cái, chỉ lắc lắc đầu, đem chìa khóa trong tay đưa cho thiếu niên.

Toàn bộ hành trình, Thời Yên im lặng đứng sau lưng con bé, không hề lên tiếng.

Cô kỳ thật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị khách thuê này.

Lúc ấy ký hợp đồng, Thời Yên đang ở ngoài thành phố, không có biện pháp xuất hiện gặp mặt, cho nên trực tiếp uỷ thác một người môi giới vốn đã quen thuộc ra ký thay.

Về sau, thời điểm cô công tác trở về, người môi giới tiện đường gửi hợp đồng tới công ty, cô cũng chẳng có thời gian nhàn rỗi liếc thử một lần xem khách thuê là người nào.

Không ngờ được sẽ là tên nam sinh thoạt nhìn qua tuổi không lớn lắm.

Cô chú ý tới, tên nam sinh này vẫn luôn một mực nhìn chằm chằm con gái cô đứng trước cửa.

Một khắc kia Lâm Yến cầm chìa khóa, định xoay người rời đi, tầm mắt như có như không thoáng dừng lại trên thân hình Thời Yên, hai con ngươi sáng ngời.

Thời Yên căn bản không để ý.

Trong tim trong tâm đều đang tồn đọng dòng suy nghĩ vẩn vơ mà “người mẹ già” nên nhọc lòng vì con gái.



Nhà của Thời Yên là một ngôi nhà hai tầng, dành cho một hộ gia đình sinh sống.

Lầu trệt có hai gian phòng, hai đại sảnh và hai phòng tắm, là nơi cô đã sinh hoạt cùng Chu Chu mấy năm nay.

Lầu trên gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, không gian còn lại được trang trí thành sân thượng để nghỉ ngơi và ngắm cảnh.

Cho nên ngoài cửa có một cầu thang chuyên dụng nối lên trên tầng hai.

Nếu không có cầu thang này, Thời Yên cũng không nghĩ cho người thuê cùng nhà để kiếm tiền.

Đóng lại cánh cửa, Thời • mẹ già nhọc nhằn âu lo • Yên lập tức căn dặn Thời Chu Chu: “Trên tầng có khách thuê, về sau cố gắng đi lên sân thượng càng ít càng tốt.”

Giọng điệu này thật đương nhiên, lại có một loại ngữ khí ra lệnh mà các bậc phụ huynh nên có.

Làm Thời Chu Chu kinh ngạc rất nhiều, đáy lòng ngược lại vô cùng tham luyến, không khỏi nhớ đến người mẹ đã khuất.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, Thời Yên bị con bé nhìn như vậy mới hậu tri hậu giác phát hiện lời mình vừa nói quá mức tự nhiên, chỉ có thể cố gắng bổ sung: “Ý tôi chính là…dù sao người ta cũng là một nam sinh, nhỡ đâu chúng ta đi lên chơi lại gặp phải cảnh tượng hắn không kéo rèm cởi quần áo gì gì đó…Quả thật không ổn cho lắm…”

Thời Chu Chu ủ rũ đáp lại: “Ừ.”

Trước kia cô cũng chỉ nhằm khi quá tịch mịch, quá nhàm chán mới có thể đi lên hóng gió.

Bình thường thì chẳng bao giờ bước lên sân phơi.



Tới bữa cơm, Thời Yên chủ động đảm đương nhiệm vụ nấu nướng.

Thời Chu Chu cũng không có tranh giành, rời khỏi phòng bếp trở về phòng ngủ.

Chờ Thời Yên bưng hai đĩa đồ ăn còn nóng hổi cũng nồi súp thơm phức lên trên bàn, con bé mới xách theo chiếc cặp học sinh màu xanh hồng xen kẽ, từ trong phòng ngủ đẩy cửa bước ra. 

“Cặp sách này cho cậu.” Thời Chu Chu đem thứ đồ trong tay đưa cho Thời Yên,

Thời Yên thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy, nặng trĩu.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Thiếu nữ kéo khóa kéo, nhìn thấy bên trong còn có mấy quyển vở chưa bóc nhãn, kèm thêm một hộp đựng bút nhỏ nhắn nhưng chứa thật nhiều bút.

“Cậu đem mấy cái này cho tôi, cậu còn có đủ sao….” Trong lòng Thời Yên vừa cảm động vừa lo lắng.

Cảm động con gái mình quá mức thiện lương, lo lắng con gái mình quá mức thiện lương.

Sao có thể đối tốt với một người xa lạ đến nhường này?

Cấp ăn cấp ở còn cấp đồ dùng sinh hoạt.

Hôm nay tới cửa chính là cô, vậy nếu như không phải cô thì thế nào?

Vạn nhất là mấy tên xấu xa cá biệt thích lợi dụng người khác thì làm sao?!

Thời Chu Chu đáp lại: “Có, có rất nhiều.”

“Tôi….”

Cô gái nhỏ đột nhiên ngừng một chút, sau đó mới tiếp tục: “Mẹ tôi mua cho tôi thật nhiều, dùng cũng dùng không hết.”

Cô chỉ chỉ vào balo Thời Yên đeo sau lưng, lần đầu tiên trên khuôn mặt lộ ra một ý cười: “Đây là bà ấy mua.”

Lời nói phát ra ngay sau đó như một lời thở than: “Bà ấy mua cho tôi toàn bộ đều là màu sắc giống nhau, nhiều năm như vậy vẫn chỉ có hai màu hồng xanh phối hợp.”

Gần như bởi vì thời tấm bé, tấm lòng cô gái nhỏ thường rung rinh trước những chiếc balo tone pastel xinh đẹp.

“Cậu không thích sao?”

Thời Chu Chu nói: “Khi còn bé rất thích.”

Thời Yên đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Người làm mẹ như cô tựa hồ thật sơ suất.

Trừ bỏ quãng thời gian ở bên cạnh con đương lúc nó còn nhỏ, những năm gần đây cô chưa bao giờ chân chính hiểu biết – con gái mình thích thứ gì.

Đôi cặp sách này, đống đồ dùng văn phòng phẩm này, kỳ thật cũng không phải tự cô đi chọn lựa.

Là Thời Yên dặn dò trợ lý, cứ cách 3 tháng lại bổ sung cho Thời Chu Chu một lượt, hàng năm đều tự động mua thêm một chiếc cặp sách mới.

Nhưng cô chẳng một lần nào hỏi qua, con gái yêu cầu cái gì, muốn cái gì.

Cô chỉ đưa cho con bé những gì cô nghĩ nó cần, tự mình tưởng bở – miễn là chính tay mình đưa tới, con bé hẳn sẽ rất thích.

—-

Bởi vì nhiều năm qua đi, Thời Yên rất ít khi tự thân xuống bếp, cơm sáng đều làm rất đơn giản. Không phải trứng gà chiên kết hợp cùng sữa đậu nành, thì chính là bánh mì nướng uống với cốc sữa bò, mà bữa tối cũng hầu như là Chu Chu một mình ăn.

Cho nên con bé cũng không nhận ra hương vị gì quen thuộc.

Bởi vì cô căn bản không biết, hương vị chân chính thuộc về mẹ, đến tột cùng là hương vị gì.



Đêm đó.

Thời Chu Chu để Thời Yên ngủ trên giường của chính mình. 

Còn con bé chuyển sang căn phòng cũ của mẹ.

Thời Yên là thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày cô cùng con gái trao đổi phòng ốc.

Cô nằm trên chiếc giường màu hồng nhạt, hồi tưởng lại sự việc xảy ra cả ngày nay, trằn trằn trọc trọc mãi không ngủ nổi.

Đối với khả năng bản thân mình trở về năm thanh xuân thứ 17, được trời cao ban tặng một lần nữa đứng bên cạnh con yêu, Thời Yên ngoài cảm thấy thổn thức, sâu hơn nữa còn là hoang đường.

Sẽ không ai tin tưởng.

Nếu không phải chính cô đang tự mình trải qua, Thời Yên cũng tuyệt không nghĩ tới sẽ có loại tình huống này phát sinh.

Mà thời gian chỉ chưa đầy nửa ngày, cô chợt phát hiện, mình thật sự một chút cũng không hiểu con gái, phảng phất hoàn toàn giống đôi người xa lạ mới nhận thức nhau.

Sở dĩ tạo thành hậu quả này, là bởi vì cô ở đời trước quá mức chăm chút cho sự nghiệp, chỉ một lòng nghĩ phải cung cấp cho con môi trường sinh hoạt cùng giáo dục hoàn hảo, thế mà lại xem nhẹ giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành – người nhà làm bạn.

Hôm nay, hệ thống cho cô trọng sinh, còn sắp xếp cho “Thạch Yên” học chung một lớp với con gái, kỳ thật là tự trao cho cô cơ hội đền bù đi?

Thời Yên nghĩ đến đây, bỗng ý thức được bản thân còn chưa có nói câu cảm tạ.

Cô thử ở trong đầu kêu mấy tiếng: “Hệ thống? Hệ thống cậu ở đâu?”

Không có trả lời.

Giống như liên tục rớt tuyến.

Thời Yên không rõ ràng lắm rốt cuộc nó có ở đây hay không, nhưng vẫn thật thành khẩn, nói một câu: “Cảm ơn.”

Tôi sẽ đi học, đi học cùng con gái.

Lúc này đây tôi chẳng cần một lòng cố chấp với 2 chữ “kiếm tiền”.

Lúc này đây, với tôi mà nói, điều quan trọng nhất chính là – bồi đắp con gái tôi thật tốt, chăm sóc nó bình bình an an, vui vui sướng sướng mà lớn lên tốt đẹp. Tôi muốn tận mắt thấy con bé chọn lựa cho mình một sự nghiệp mỹ mãn, một hôn nhân mỹ mãn, cứ thế cứ thế hạnh phúc cả cuộc đời.

Thời Yên ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã duy trì nhiều năm tự động khiến thiếu nữ mở mắt đúng 5 giờ.

Thời Yên mặc bộ quần áo mà tối qua Chu Chu đã tự tay chuẩn bị, kéo cửa bước ra ngoài phòng khách, đi thẳng tới gian bếp làm bữa sáng.

Lần này cô không nhanh không chậm, nấu một nồi cháo hải sản đầy ắp, chiên thêm vài lát bánh kếp hành lá.

(*) Bánh kếp hành lá:

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

chapter content



Còn luộc thêm hai quả trứng gà.

Thời Chu Chu như ngày thường đi ra từ phòng ngủ, lách qua phòng khách tới nhà ăn, sau đó liền thấy được thân ảnh bận rộn của thiếu nữ.

Một đêm không ngủ, trong đôi mắt con bé lộ ra tơ máu màu hồng nhạt.

Cô gái nhỏ chậm rãi bước đến, lững thững đứng bên cạnh bàn ăn, có chút ngơ ngác nhìn Thời Yên đang hâm nóng bát cháo.

Mặc một thân quần áo màu xám tro hưu nhàn, tỉ lệ cơ thể rõ ràng thật mảnh khảnh thanh tú, không hiểu sao Thời Chu Chu lại như cảm thấy bóng dáng mẹ trở về.

Loại cảm giác quái dị này, con bé nói không nên lời.

Tựa như con bé cũng chẳng rõ, ban đầu mình không muốn cùng người khác ở chung, lại vì cái gì mà đồng ý để nữ tử xa lạ cùng vào nhà chung sống.

Thời Yên bưng chén cháo ra liền nhận được tầm mắt Thời Chu Chu nhìn chằm chằm bản thân, cô nhoẻn miệng cười, nói với con gái: “Chu Chu dậy rồi à? Mau tới ăn sáng đi!”

Kết thúc bữa sáng, Thời Chu Chu đưa cho Thời Yên một đôi giày đế bằng, Thời Yên xỏ thử một chân, may mắn, thật vừa vặn.

Hai người đeo cặp sách, cùng nhau ra cửa tới trường học.

Thời Chu Chu quy quy củ củ khoác lên người bộ đồng phục màu xanh trắng, chiếc cặp sách sau lưng gần như cùng màu với Thời Yên, chỉ khác mỗi kiểu dáng.

Mà trên sân thượng tầng hai, Lâm Yến mặc quần đùi áo ba lỗ, khom người đặt tay lên thành lan can.

Trong tay thiếu niên cầm ly nước, rũ mắt nhìn hai cô gái nhỏ cách mình ngày càng xa, đáy mắt hiện lên ý cười tản mạn.

Thời Yên cùng Thời Chu Chu bắt một chuyến xe buýt tới trường học phụ cận.

Trạm xe buýt công cộng cách cổng trường một đoạn ngắn, hai cô gái thay phiên nhau xuống xe. Thời Yên còn đang muốn cùng Thời Chu Chu nói chuyện phiếm, con bé đột nhiên kéo ra khoảng cách, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ có cánh môi hồng hơi động đậy, đè thấp thanh âm nói một câu đủ để Thời Yên nghe rõ: “Đừng nói chuyện với tôi, cậu không quen biết tôi.”

Thời Yên: “?”

Mẹ đương nhiên nhận thức con nha!

Con là con gái mẹ, mẹ sao có thể không quen biết con?

Trong lòng thiếu nữ còn đang buồn bực, Thời Chu Chu đã xoay người vòng sang bên đường cái đối diện, để lại một lời nói: “Cậu tự đến trường, tôi đi mua đồ.”

“Đừng đi theo tôi.” 

Ngữ khí nghe cũng thật hờ hững.

Thời Yên không biết vì sao con bé đột nhiên cảnh giác như vậy, cuối cùng lại không muốn chọc cho Chu Chu phản cảm, cô chỉ có thể tự mình vào trường.

Vừa vặn đến trước tìm gặp thầy hiệu trưởng.

Mà, Thời Yên căn bản không biết, sau khi Thời Chu Chu bước vào tiệm sách kia, liền gặp gỡ mấy nữ sinh đời này con bé không muốn thấy nhất.

Trương Khê Dao mang theo hội chị em tới mua quyển tiểu thuyết đang làm mưa làm gió, nhìn đến Chu Chu đi ngang qua giá sách nơi cô ta đang đứng, âm dương quái khí cười cười nói nói: “Ô, ai vậy ta, chẳng phải là đứa con hoang Thời Chu Chu đây sao? Đám tang mẹ mày rốt cuộc xong xuôi rồi?”

Thời Chu Chu không nói một lời, nửa con mắt cũng không thèm nhìn bọn họ, tiến thẳng tới chỗ đặt cuốn sách phụ đạo muốn mua.

Lại bị Trương Khê Dao cùng hội chị em bạn dì của cô ả ngăn lại, cả đống người vây quanh.

Thời Chu Chu bị bắt đứng im, vẫn trầm mặc như cũ.

“Bốp bốp bốp bốp”, Trương Khê Dao vỗ tay đến nhiệt tình giòn giã, sau đó khoanh tay đặt trước ngực, bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, giống như bố thí mà cúi người về phía Thời Chu Chu, nở nụ cười cái phá lệ “ngọt ngào”. Thế nhưng lời nói lại vô cùng ác độc: “Chúc mừng nha, chúc mừng. Mày không chỉ có cha không muốn, bây giờ cũng trở thành tiểu đáng thương không người nuôi dưỡng nha?”

Thời Chu Chu siết chặt nắm tay, cả người căng thẳng.

“Aiya.”, cô ả nhìn thẳng lăng lăng vào đuôi mắt phiếm hồng, như thể phát hiện một chuyện gì thú vị, lập tức kêu gọi hội chị em: “Chúng mày mau đến nhìn xem, thì ra tiểu tạp chủng cũng sẽ biết khóc nha!”

Tác giả có lời muốn nói:

– Thời Chu Chu chính là tiểu thiên sứ thiện lương thuần khiết.

– Yên tỷ! Con gái chị bị người ta khi dễ kìa!