Ta có thể chính thức tu luyện Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai, bên trong có rất nhiều thuật pháp của Lý Ngư Châu.
Ta nằm lì trên giường đọc sách ngọc, một con bướm đuôi cá trong suốt mở cửa sổ bay vào, thân thiết bay hai vòng trước mặt, đụng vào trán của ta.
Lúc này nó mới biến thành một con cá tiên mang thư, phía trên là chữ của dì ta, giọng điệu bà ấy vẫn cay nghiệt như thế, dặn ta tu luyện cho tốt, tiện thể nói tới sai lầm của ta, từ vụ bị đánh bại trên Đăng Vân Đài đến việc bị vu cấu kết với ma tộc.
Ta không có tinh lực đáp lại, bèn cất cá tiên đi, định ra ngoài tiếp tục tu luyện.
Trên đường, mọi người đều không còn kính sợ gọi ta là Triều Châu sư tỷ như trước nữa, bọn họ nhìn ta chẳng khác nào nhìn thấy đệ tử bình thường, khiến ta cũng thả lỏng hơn.
Chỉ là luôn có đệ tử không có mắt, thỉnh thoảng lại trào phúng ta vì chuyện bò ba ngàn bậc thang ngọc, nhất là nữ đệ tử Lưu Ngọc kia.
Lưu Ngọc chơi rất thân với Vãn Nhĩ Nhĩ, ta thấy nàng ta hỏi Vãn Nhĩ Nhĩ: “Nhĩ Nhĩ, sao tua kiếm của ngươi đẹp vậy?”
Vãn Nhĩ Nhĩ nghe thế thì đỏ mặt, không đáp lời.
Lưu Ngọc ồ lên: “Là Tạ Kiếm Quân tặng cho ngươi sao? Hắn đối xử với ngươi tốt thật đấy, trước đó có đệ tử theo đuổi hắn mà cũng không được hắn đáp lại lấy nửa lời, còn vô cùng căm ghét nàng nữa.”
Ta khẽ nhíu mày, chỉ thiếu nước nói thẳng tên ta ra mà thôi.
Vãn Nhĩ Nhĩ che miệng nàng ta lại, xấu hổ nói: “Không được nói lung tung.”
Tua kiếm bên hông nàng ta được dùng ngọc tơ kết thành, nhìn rất quen mắt, bởi vì ta cũng có một cái.
Tên Tạ Như Tịch này không biết yêu, từ lúc mười lăm tuổi ta gặp hắn, thứ gì ta cũng chịu làm, ngay cả tua kiếm cũng tự tay kết, kết quả là hắn nhận xong lại đem tặng cho người khác.
Ta lật bàn tay ra, ảo não nói: “Tạ Kiếm Quân cũng tặng ta một cái, chẳng lẽ hắn bán sỉ tua kiếm?”
Vãn Nhĩ Nhĩ và Lưu Ngọc nhìn chằm chằm tua kiếm trong tay ta.
Vãn Nhĩ Nhĩ nở nụ cười khó coi, xoay người chạy mất, Lưu Ngọc lườm ta một cái, vội vã đuổi theo.
Ta kiêu ngạo thu tay lại, vô cùng hài lòng.
Buổi tối, trong chủ điện tổ chức tiệc sinh nhật, tiện thể mừng đại sư huynh khôi phục.
Hầu hết đệ tử đều được đại sư huynh chăm sóc, rất nhiều trưởng lão cũng tới, nhưng khi đến nơi lại phát hiện nhân vật chính đã đổi người.
Đại sư huynh ôn hòa đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, Vãn Nhĩ Nhĩ lại bị mọi người đẩy ra giữa.
Nàng ta kể nàng ta đi lạc vào phòng trúc, phát hiện ra đại sư huynh, sau đó lại kể tới chuyện cùng Dược trưởng lão nghiên cứu thuốc trị thương như thế nào.
Sư phụ nàng ta, Ngọc Dĩ chân nhân thỏa mãn đứng ở bên cạnh, ánh mắt đầy tự hào vì đã thu được một đồ đệ xuất sắc.
Ta nắm chặt tay, ánh mắt đại sư huynh khẽ đảo qua chỗ ta, lộ ra ý cười nhạt nhẽo.
Huynh ấy đưa tay lên, bỏ thứ gì đó màu xanh lá vào miệng.
Không do dự, không hỏi tại sao.
Ta lặng lẽ nhìn huynh ấy.
Vãn Nhĩ Nhĩ túm lấy tay huynh ấy, khoe khoang như một chiến lợi phẩm: “Đại sư huynh đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi, có lẽ ngày trở về đỉnh cao cũng không còn xa nữa.”
Tất cả mọi người đều khen nàng ta lương thiện, thiên phú cao lại thích giúp đỡ người khác, so với sư tỷ Triều Châu ngang ngược thì ai cũng sẽ chọn nàng ta.
Nào ngờ, khi đại sư huynh bị nàng ta kéo qua, khuôn mặt hơi nhăn lại, thân thể cứng ngắc, máu đen trào ra khỏi mũi miệng huynh ấy.
Máu đen như có sinh mệnh, chảy ra ngoài mà vẫn không ngừng nhúc nhích như cổ trùng.
Các đệ tử kinh ngạc hô lên, Ngọc Dĩ chân nhân cũng chắn trước mặt Vãn Nhĩ Nhĩ.
Dược trưởng lão bước lên trước, kinh ngạc nói: “Đây là vu thuật.”
Có đệ tử nghi ngờ hỏi: “Không phải nàng ta chữa khỏi cho đại sư huynh rồi sao?”
Nụ cười của Vãn Nhĩ Nhĩ biến mất, khẽ mấp máy môi: “Sao lại là vu thuật được? Trưởng lão, mỗi đợt trị liệu ngươi đều tận mắt nhìn thấy mà…”
Ngọc Dĩ chân nhân hừ lạnh một tiếng, giải thích thay nàng ta: “Chỉ sợ là bản thân tên phế nhân này có vấn đề.”
Ta thấy có một thân ảnh cao lớn xuất hiện, nhị sư huynh Tống Lai đứng trong đám người, ghét bỏ buông một vật ra, nó chính là rắn của Vãn Nhĩ Nhĩ.
Nó uốn lượn thân thể to lớn, lách qua chân đám người.
Có nữ đệ tử hét chói tai: “Rắn!”
Tiếng gào thét liên tiếp vang lên, nhưng con rắn này có mục tiêu cố định, nó lao thẳng tới chỗ đại sư huynh.
Khi đi tới chỗ máu đen, con rắn cao hứng run cả người.
Vãn Nhĩ Nhĩ nhanh chóng quay đầu lại, nàng ta khẽ híp mắt, lấy lại bình tĩnh, vừa xoa dịu con rắn, vừa bấm pháp quyết, dự định làm nó hôn mê.
Kiếm của ta nhanh hơn tay nàng ta nhiều, Ngọc Long kiếm vừa ra khỏi vỏ đã lao nhanh như gió, sau đó chỗ bảy tấc của con rắn bị chém đứt.
Vãn Nhĩ Nhĩ cũng tức giận như lần đầu, nàng ta vội vã bước ra: “Triều Châu! Đây là linh sủng của ta!”