Ta tới gần đại sư huynh, ánh mắt huynh ấy không có tiêu cự, xương bả vai lồi ra, ta khẽ hỏi: “Đại sư huynh, sao lại đơ như tượng gỗ thế này?”
“Quá trình đào thải khí độc vô cùng thống khổ, là Dược trưởng lão vừa đến đây, đích thân phong bế năm giác quan của huynh ấy, đợi lát nữa mới giải được.” Vãn Nhĩ Nhĩ đáp.
Ta thở hắt ra: “Cảm ơn Vãn sư muội.”
Lúc ta nói chuyện với Vãn Nhĩ Nhĩ, nhị sư huynh Tống Lai tranh thủ kiểm tra dược liệu bày ra bên cạnh, huynh ấy lắc đầu với ta.
Có thứ gì đó màu đen, lạnh như băng quấn lên cổ đại sư huynh, cái lưỡi đỏ như máu khẽ thò ra…
Là một con rắn đen!
Ta nhìn vào mắt nó, thuận tay nắm lấy Ngọc Long kiếm, muốn chém nó khỏi cổ đại sư huynh.
Một tiếng leng keng vang lên, Vãn Nhĩ Nhĩ cản kiếm của ta lại, phản lực khiến lòng bàn tay ta đau nhức.
“Sư tỷ, đây là linh sủng của ta!”
Ta nắm chặt bàn tay đang đau đớn, nhìn chằm chằm vào con rắn đen kia: “Xin lỗi, ta tưởng là có rắn độc lạc vào.”
Vãn Nhĩ Nhĩ sợ hãi vô cùng, nàng ta nghiêm mặt lại: “Thời gian đã muộn, mặt trăng cũng sắp xuất hiện, mời sư huynh, sư tỷ trở về đi.”
Tống Lai và ta bị đuổi khéo ra ngoài, huynh ấy nói: “Chưa từng thấy vị tiểu sư muội này tức giận như vậy bao giờ. Triều Châu, đúng như muội nói, tiểu sư muội này thật sự trong ngoài không đồng nhất. Nữ tu xinh đẹp lại nuôi rắn độc làm linh sủng…”
Ta liếc nhìn huynh ấy: “Huynh vừa cầm gì thế.”
Huynh ấy trừng mắt: “Tranh thủ lúc muội định đánh linh sủng của nàng ta, ta bèn lấy trộm một ít.”
Từ trước đến giờ huynh ấy rất có hứng thú với những linh thảo này, đây lại còn là thuốc chữa bệnh của đại sư huynh, trong đó có rất nhiều thảo dược hiếm có.
Huynh ấy vội vàng nói: “Ta đi về tam phong nghiên cứu một chút.”
Ta gật đầu, nhìn huynh ấy quay người đi, lông mày nhíu lại.
Ta nhìn ra bên ngoài, đây đã là lúc hoàng hôn, mây tụ cuối chân trời, hào quang dần dần tàn lụi.
Ta ngồi ở vách đá, khẽ thở dài, cúi đầu xuống nhìn bàn tay vừa bị Vãn Nhĩ Nhĩ làm tổn thương.
Bây giờ ta không có tu vi, chẳng có gì khác người phàm, có lẽ phải mất một thời gian rất dài mới có thể khép vết thương lại.
Ta vừa nghĩ như vậy, đột nhiên lòng bàn tay lại có một vảy cá trong suốt hiện lên, vết thương nhanh chóng phục hồi lại như cũ, miếng vảy cá kia lóe lên một ánh sáng màu vàng nhạt sau đó biến mất.
Ta vội lấy sách ngọc ra, cắt lòng bàn tay của chính mình, giọt máu đầu tiên rơi xuống, sách ngọc chậm rãi hiện lên chữ trong trang giấy thứ nhất.
Ngọc Long tâm quyết quyển thứ hai lại bị ta đánh bậy đánh bạ mở ra.
Bỏ qua tất cả những biểu tượng của phù hoa, đi qua vô số lời mắng chửi, từ trên vị trí cao ngã xuống dưới, ngồi dậy từ trong khốn cảnh.
Ngươi sẽ đạt được đáp án của mình.
Sách ngọc hỏi, ngươi là ai?
Thiếu chủ của Lý Ngư Châu, là đệ tử của chưởng môn Phù Lăng Tông.
Ta nói, ta là Triều Châu.
rái tim ta vẫn nhảy lên, nhưng sắc trời đã tối, ta còn có việc phải làm.
Ta lượn quanh con đường vòng, đi tới đằng sau chỗ ở của đại sư huynh, cẩn thận đứng bên cạnh nghe động tĩnh bên trong.
Ta mở cửa sổ ra, thiếu niên tóc trắng lặng lẽ ngồi trên xe lăn, không biết Vãn Nhĩ Nhĩ đã đi đâu, chỉ còn mình huynh ấy ở trong căn phòng tối tăm này.
Ta nhảy qua cửa, thuật pháp ở trên người đại sư huynh vẫn chưa được giải.
Ta ngồi xuống trước mặt huynh ấy, tròng mắt của huynh ấy trống rỗng vô hồn.
Ta sờ lên tay huynh ấy, một thanh niên hai mươi tuổi mà lại gầy đến mức chỉ còn khung xương.
Đầu ngón tay huynh ấy trắng bệch, là triệu chứng giai đoạn đầu của Huyết Mê Thuật!
Trong Nạp Linh giới chỉ của ta có một đóa Thiên Diệp Hoa, có thể trị khỏi cho huynh ấy, nhưng không phải là bây giờ.
Ta lật tay huynh ấy ra, viết vào tay huynh ấy “Đại sư huynh, chúng ta tới cứu huynh”.
Phòng không thắp đèn, ta nhìn ánh mắt huynh ấy, lại chà xát đầu ngón tay huynh ấy một chút.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ và người khác, ta dùng sức cầm chặt tay huynh ấy, giống như đang nắm lấy trân bảo thế gian.
Khi buông ra, ta đặt một mảnh lá của Thiên Diệp Hoa vào lòng bàn tay huynh ấy.
Ta khẽ nói: “Muội phải đi.”
Ta nhìn thiếu niên vốn nên bị phong bế giác quan trước mặt, ánh mắt huynh ấy hơi rung động.
Đại sư huynh đáp lại ta, ta cười híp mắt, leo ra khỏi cửa sổ.
Ta cẩn thận đóng cửa lại, trên đường về, Ngọc Long kiếm bay không ngừng nghỉ, ta cảm nhận được tu vi của ta như đang lẫn vào trong kinh mạch, có cảm giác linh lực bành trướng.
Huyết mạch của ta ẩn giấu lực lượng vô tận.
Gió lớn nổi lên, mây đen che khuất nửa mặt trăng.
Phía trước chính là Vô Vọng Nhai, phía dưới có vực sâu không đáy, còn có sông Hắc Hà, có Hàn Thủy chảy qua, bên trong là mộ kiếm, mai táng vô số kiếm cốt.
Kiếm Quân Tạ Như Tịch ở lại Phù Lăng Tông chính là vì điều này, hắn tới đây để lĩnh hội kiếm đạo.
Gió càng lúc càng lớn, ta không muốn nhìn thấy người đó, bèn đổi hướng rời đi.
Kiếm ý dưới vách núi này quá mạnh mẽ, gió thổi qua cũng trở nên bén nhọn.
Ta vô thức quay đầu lại, kiếm khí đưa người kia lên đến đỉnh, tóc đuôi ngựa hơi lộn xộn, mây đen sau lưng bị gió thổi bay, lộ ra mặt trăng, hắn đứng trên đó nhìn về phía ta.
Ta khẽ run lên, lạnh lùng quay đầu, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ từ đằng xa đi tới, thì ra hắn đang chờ nàng ta.