Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 3 - Chương 4




Nhưng sự đời khó lường, bà ấy trải qua vô vàn tra tấn, cũng dần dần sinh ra oán hận với con trai mình, thần trí gần như điên loạn.

Ta lắc chuông gió rất mạnh, nhưng nó lại không phát ra âm thanh, thì ra chuông của nó bị hỏng rồi.

Mây đen kéo đến, bao phủ toàn bộ thị trấn.

Lòng bàn tay ta hơi nóng, ta hiểu lúc này chính là lúc thích hợp nhất để phá mộng.

Cây tỳ bà cũng không ở đây, nên cây tỳ bà không phải là điểm mấu chốt để phá mộng.

Vậy thứ gì liên tục xuất hiện trong ba ảo cảnh đây?

Đáp án vô cùng rõ ràng.

Ta vuốt Ngọc Long kiếm, trong lòng lại sinh ra chút do dự.

Trấn trưởng nôn nóng la lên: “Mau kéo bọn họ ra!”

Nhưng không ai dám tới gần, ai cũng thấy đứa trẻ bình thường bị nhốt trong tiểu viện này có vấn đề.

Ngọc Long kiếm thấy ma khí thì đã rung lên liên tục, không ngừng thúc giục ta, nhưng ta lại chần chờ, gió lớn ào ào nổi lên.

Tay nữ nhân bị ma khí xâm nhập, nháy mắt chỉ còn lại xương trắng, đứa trẻ bị ném trên mặt đất, đầu đã mọc ra sừng thú nho nhỏ, ma văn kéo dài lên tận mặt, hai mắt đen như mực, không còn chút thần trí nào.

Ta thở dài một hơi, hình như Ngọc Long kiếm muốn thoát khỏi tay ta, tự mình đi hàng ma.

Ta thu Ngọc Long kiếm vào trong Nạp Linh giới chỉ.

Mưa bắt đầu rơi xuống, ta đi về chỗ của hắn, khẽ nói: “Tiểu quỷ, ta dẫn ngươi tới một chỗ, ngươi đừng hóa thành ma nữa.”

Một bước, hai bước, ba bước, ma văn vẫn lan tràn trên mặt hắn, ma khí làm mặt ta bị thương, chảy cả máu.

Ta tay không tấc sắt, vẫn tiến lên trước: “Ngươi tên A Tố đúng không? Trước kia ta vô cùng ghét ma quỷ, nhưng hôm nay ta sẽ phá lệ vì ngươi một lần. Lẽ nào ngươi không muốn tới Phù Lăng Sơn sao? Ở đó có cây hoa đào rất đẹp, ta biết ngươi muốn có năng lực mạnh hơn để bảo hộ nương ngươi, nhưng ma lực trong cơ thể ngươi sắp ăn mòn thần trí rồi, có thể ngươi sẽ chính tay giết chết nương của mình…”

Người xung quanh đã chạy tán loạn, ngay cả trấn trưởng cũng run rẩy trở về Lâm gia, chỉ còn nương của A Tố dựa vào lồng giam, dịu dàng nhin hắn.

Có lẽ bà ấy vốn không muốn hắn thành ma nên mới ngàn dặm xa xôi đi tới đây cầu một đóa Thiên Diệp Hoa.

Nhưng giờ phút này, có lẽ bà ấy lại muốn hắn nhập ma, ít nhất, khi hắn mạnh lên hắn có thể bảo vệ chính mình, không còn là một quái thai suốt ngày bị nhốt trong tiểu viện nữa.

Bốn bước, năm bước, sáu bước, ta đã tới trước mặt hắn, mưa rơi trên mặt hắn, vằn đen bao phủ kín mặt.

Ta duỗi tay ra: “Tiểu quỷ A Tố, ta mang ngươi về Phù Lăng Sơn.”

Thiếu chủ Lý Ngư Châu cũng không phải nói ngoa, trong đan điền ta đã vận chuyển Ngọc Long quyết, linh lực đang phong tỏa cũng cưỡng ép vận hành, khiến kinh mạch trong người như muốn vỡ tan ra, nhưng ta không quan tâm, vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

A Tố giương mắt nhìn ta, hai mắt đen ngòm.

Hắn cuộn năm ngón tay lại, vươn tay ra, ta cúi người, suýt nữa đã đụng phải.

Mưa gió bị một kiếm bổ xuống, ngừng lại.

Nhưng kiếm ý kia không hề dừng, đâm thẳng về phía trước, chém vào ngực A Tố.

Không có máu chảy ra, tay hắn vô lực rơi xuống.

Hai mắt hắn trợn to, ta vô thức bước tới đỡ lấy hắn, tất cả ảo cảnh dệt mộng bỗng nhiên tan biến như cát vàng.

Ta nhìn về phía kiếm ý đánh tới, thấy một người đang chậm rãi đi đến, áo bào đen bất động trong mưa gió, chính là Tạ Như Tịch cùng vào dệt mộng với ta nhưng lại không thấy tung tích.

Ta mở to miệng, muốn gọi một tiếng tiểu quỷ, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không nói được chữ nào.

A Tố chết rồi.

Lòng ta đau thắt, suýt chút nữa, suýt chút nữa ta đã nắm được tay A Tố…

Ngón tay cuộn chặt của hắn đã mở ra trước khi chết, một gốc linh thảo nhỏ màu xanh nằm trong đó.

Thì ra, vừa nãy hắn muốn cho ta gốc Thiên Diệp Hoa này.

Hắn cho rằng ta sắp dẫn hắn tới Phù Lăng Sơn có cây bích đào nở đầy hoa.

Chỉ là hứa hẹn chưa kịp đạt thành đã bị Kiếm Quân Tạ Như Tịch chém một kiếm.

Ánh mắt ngây ngô của đứa trẻ nhìn chằm chằm vào ta, dần dần tan biến theo ảo cảnh dệt mộng.

Ta cụp mắt xuống, mắt ta ươn ướt, thì ra là nước mắt.

Ta quay đầu lại, nghẹn ngào thét lên: “Tạ Như Tịch!”

Tạ Như Tịch đang chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài cầm kiếm, lạnh lùng nói: “Cách phá dệt mộng đơn giản như vậy, ngươi đã sớm biết, chỉ cần giết đứa trẻ này là có thể ra ngoài, lúc đó thì Thiên Diệp Hoa cũng sẽ xuất hiện, sao lại phải dây dưa lâu như vậy?”

Ta quay đầu lại, trong ảo cảnh đang sụp đổ kia chỉ còn phần đầu của đứa trẻ, đôi mắt hơi cong lên, lộ ra ý cười.

Ta run rẩy nói: “Suýt chút nữa ta có thể cứu được hắn rồi!”

Tạ Như Tịch thức tỉnh ta: “Triều Châu, hắn là bán ma.”

Hắn nói mấy chữ, ta lập tức á khẩu, đúng vậy, đứa trẻ đó là ma, làm gì có chuyện người tu chân đi cứu ma tộc?

Nhưng A Tố chỉ là một đứa trẻ…

“Ngươi không cứu được hắn, hắn đã bị ma khí ăn mòn thần trí, không phân được người ma, không phân được đen trắng, sau khi hắn bị ma khí điều khiển, người đầu tiên hắn giết chính là nương hắn. Nếu không ngăn lại, hắn sẽ giết càng nhiều người hơn.” Tạ Như Tịch bình tĩnh nói.

Hắn nói không sai, tay run tay, cúi người nhặt gốc Thiên Diệp Hoa kia lên, lúc này, dệt mộng mới hoàn toàn sụp đổ.

Sương mù tan đi, ta mở mắt ra, vẫn là tế điển của Thiên Diệp Trấn, dân chúng hò hét nhảy múa quanh cây tỳ bà.