Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 3 - Chương 3




Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ta đã đứng ở Thiên Diệp Trấn, khác với lúc trước, ở đây không còn nắng chói chang nữa, mà bắt đầu đổ mưa phùn.

Nơi vốn nên là hoang mạc đầy cát bụi lại dần dần có chút cảnh sắc Giang Nam.

Ta cố kìm nén cảm xúc trong lòng, đi qua rất nhiều ngôi nhà, cửa đều được mở rộng, hình như người dân trong trấn không có ở đây, hình như bọn họ đã ra ngoài tham gia hoạt động gì đó.

Ta nhìn thấy xích sắt quấn trên người A Tố đều đã bị phá hoại, rối thành một đống, nhìn như đã bị rất nhiều người giẫm đạp, ngay cả chiếc chuông gió kia cũng bị ném trên mặt đất, ta cúi người nhặt nó lên.

Ta đi ra ngoài, cầm Ngọc Long kiếm đi đến nơi có tiếng người huyên náo, sau đó dừng chân ngơ ngẩn ở một ngõ nhỏ.

Một đám trẻ con vây chặt A Tố, gương mặt non nớt lộ ra vẻ ác độc.

Bọn chúng dùng cục đá nện vào đầu hắn, đấm đá thân thể nho nhỏ kia, hắn dốc sức phản kháng, nhưng hắn quá gầy yếu, không đủ sức để đánh lại đám trẻ con kia.

Đứa trẻ cầm đầu giẫm lên vai hắn, cười ha hả: “Đồ con hoang! Đồ quái vật!”

Trên đầu A Tố đều là máu, ta phát hiện ra, từ lúc bản thân bước vào dệt mộng đến nay, cả ba ảo cảnh đều nhìn thấy hắn chật vật như thế.

Lần đầu tiên, hắn bị nương hắn mất thần trí mà bóp cổ.

Lần thứ hai, hắn bị trói trên giường sắt lấy máu, ngửa mặt nhìn bầu trời màu lưu ly.

Lần thứ ba, hắn bị một đám trẻ con ức hiếp.

Hắn ngẩng đầu lên, đứa trẻ này thật kỳ quái, hình như lần nào hắn cũng có thể nhìn thấy ta, miệng hắn ngập ngừng hai lần, ta không nghe rõ, rất lâu sau, ta nghĩ kỹ lại mới hiểu, hắn muốn nói hai chữ “xin lỗi”.

A Tố nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Đám trẻ đang đánh hắn bỗng dừng tay lại, con người luôn có ý thức với nguy cơ, đứa trẻ cầm đầu hơi run rẩy, vẫn cố giả bộ bình tĩnh mắng: “Từ lúc ngươi và nương ngươi đi vào thị trấn, ngươi biết nương ngươi dùng cách gì để nuôi ngươi không? Nương ngươi nói là đi tới Lâm gia làm việc, nhưng thực ra là đi bán thân, ha ha ha! Đều tại nương ngươi, nương ngươi quyến rũ toàn bộ nam nhân trên trấn nên hôm nay nữ tử trong trấn bắt nương ngươi đi diễu phố cũng là đáng đời!”

Đứa trẻ vừa dứt lời, A Tố chợt mở mắt ra, đôi mắt đen sì như nước ở quỷ vực, khiến cho ta cũng giật cả mình.

Ta suýt thì quên mất, đứa trẻ này cho dù gầy yếu thì cũng có một nửa huyết thống ma tộc.

Hắn giống như con thú nhỏ, bất ngờ đẩy đám trẻ kia ra, chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Ta cầm Ngọc Long kiếm đuổi theo, kết quả là tiểu quỷ này còn chạy nhanh hơn ta.

Ta trợn mắt nhìn hắn xông vào đường phố đông người, không biết giày trên chân hắn đã rơi từ bao giờ, đôi chân trần trắng như ngọc, nhưng trên đó lại có ma văn.

Hắn không kìm chế được nữa thì sẽ nhập ma mất!Ta đuổi theo hắn, nữ tử và trẻ con trên đường đang vỗ tay cười to, xe chở tù nhân kéo từ cuối đường đi tới, nữ tử bên trong chết lặng núp ở góc xe, bà ấy không khóc, cũng không cười.

Dân trong trấn mắng: “Người nơi khác vốn không nên tiến vào trấn của chúng ta, kết quả là ngươi lại câu dẫn trấn trưởng, tốt nhất là để ngươi thoát y diễu phố cho đẹp mặt.”

Có nữ nhân che miệng cười nói: “Đâu chỉ thế, dụ dỗ trấn trưởng không thành còn muốn trộm Thiên Diệp Hoa gia truyền của trấn trưởng, bị bắt được tận tay, phải đem thả trôi sông.”

Đám nam nhân im lặng, si mê nhìn thân thể trắng nõn của nữ tử trong xe tù.

Ta đuổi theo A Tố, nhìn hắn xông vào giữa đám người, đầu sắp mọc ra sừng của ma tộc.

Người xung quanh nhận ra hắn, muốn đưa tay tóm lấy, nhưng hắn quá linh hoạt.

Ngoài Tạ Như Tịch, ta chưa từng truy đuổi ai như thế, ta mệt mỏi, lớn tiếng gọi tên hắn: “A Tố, ngươi không được nhập ma!”

Hình như hắn nghe thấy, hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn chạy về phía trước.

Lúc này, trấn trưởng đang ngồi trước xe tù, sắc mặt tham lam, cao giọng tuyên bố: “Nàng ta dụ dỗ ta, trộm Thiên Diệp Hoa, không đáng được tha thứ, hình phạt sẽ là dìm xuống sông, sau đó lấy một đoạn xương sống lưng của nàng ta để chôn dưới gốc tỳ bà của thê tử ta, mong thê tử ta che chở cho Thiên Diệp Trấn.”

Xung quanh reo hò, lửa giận trong lòng ta nổi lên.

Thì ra sự thịnh vượng của Thiên Diệp Trấn tới bằng cách này, định kỳ lấy máu của trẻ con ma tộc để tưới cây, sau đó lại dùng hài cốt vị mẫu thân người phàm của hắn để tịnh hóa, cho nên tụ linh trận này mới không có tà khí, còn có thể bảo tồn thanh xuân ở Thiên Diệp Trấn.

Từ trước đến giờ ta luôn chán ghét ma tộc, nhưng lúc này ta lại muốn giết sạch đám điêu dân trước mặt.

Không ai trông chừng A Tố, hắn lén đi tới dưới xe tù, thân thể nho nhỏ bám vào thành xe leo lên trên.

Xe tù này cũng được làm bằng chất liệu đặc biệt, A Tố hình như phải chịu đau đớn, nhưng hắn vẫn cố sức leo lên xe.

Hắn gồng mình gỡ rào chắn ra, nương hắn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy nét mặt bà ấy vô cùng dịu dàng, ngay cả nỗi nhục phải thoát y diễu phố cũng bớt đi.

Nhưng mà giây tiếp theo, hình như bà ấy lại lên cơn, vươn tay bóp lấy cổ của hắn.

Trấn trưởng thấy đứa trẻ này làm loạn, đang định phái người ngăn cản thì lại thấy nữ nhân kia đang bóp cổ con mình.

Tất cả mọi người hào hứng quan sát.

Mặt A Tố càng lúc càng đỏ, nhưng ma văn hiện trên da hắn càng lúc càng rõ.

Ta bối rối lấy chiếc chuông gió kia ra.

Nương A Tố yêu thương hắn sao?

Ta nghĩ là yêu, nếu không chữ khắc bên trên sẽ không dịu dàng đến thế, chờ mong đến thế.