Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 47




Họ chạy từ cuộc tập kích đã đi liền 2 canh giờ không nghỉ. Chạy quá nhiều khiến đôi chân như rã rời khỏi thân thể đến khi Hãn và Trì mất đà gục xuống họ mới dừng lại để đỡ cả 2 lên. Vì quá mệt mỏi không còn sức chạy, họ đành đỡ 2 người đến một gốc cây ngồi nghỉ.

Tất cả đều không nói câu nào, chỉ ngồi nghỉ mệt, thở hồn hển. Nhìn lại chỉ còn hơn 20 người đi theo, tính cả Công Xương và nhóm của Hãn, còn lại tất cả đã tản má, hoặc chạy thoát hoặc đã bị giết do bị thổ phỉ đuổi kịp, tên bắn

-Không biết đã có bao nhiêu an hem đã chết rồi – một người lính thở dốc hổn hển nói

-Chúng ta đang ở đâu đây? – Công Xương bất chợt hỏi.

Không ai trả lời. Bởi vì họ không hề biết nơi này là chỗ nào, từ nãy giờ họ chỉ có chạy mạng chứ không hề biết mình đang đi đâu. Nghỉ mệt được một lúc, có một người lính nhanh nhẹn tìm một chiếc cây cao nhất trèo lên. Động tác nhanh chóng nên thoáng chốc đã thấy người này trèo đến cành cao nhất, mắt hướng nhìn xung quanh.

-Tộc trưởng, tôi thấy cột khói đen,

-Ở hướng nào?

Người lính liền chỉ tay, Công Xương liền ra lệnh:

-Mau đi thôi

-Khoan, có bao nhiêu cột khói ? – Hãn liền nói vọng lên

-Có 1 cột

Tức là còn 2 chốt nữa, phải nhanh chóng hợp quân với họ. Không có tộc trưởng họ sẽ không biết phải làm gì. Đợi cho người lính trèo xuống, họ liền lập tức di chuyển về hướng người lính đã chỉ. Họ đi nhanh nhưng rất thận trọng để ý xung quanh đề phòng bị phục kích bởi họ có nhân số của họ rất ít, hơn nữa bị phục kích vừa rồi đã khiến họ phải chú ý nhiều hơn

--------

Đến chiều muộn họ cuối cùng họ cũng tiếp cận được trại bị bốc cháy, nơi này cũng không khác những trại trước mà học đã đi qua, xác người ngổn ngang, mọi thứ đều bị bốc cháy. Mùi gỗ và thịt cháy cùng với mùi đất ẩm tạo thành một mùi khó chịu.

Sau khi xác nhận không có tên phỉ nào ở gần đây, họ bắt đầu thu lượm những gì còn dùng được. Đáng tiếc học không tìm được lương thực hay thứ gì để ăn, chỉ tìm thấy mấy tấm da và vải thô cháy dở. Sau đó họ liền lập tức lên đường, không để lãng phí thêm thời gian nữa.

Buổi chiều tà sớm đã nhường chỗ cho màn đêm. Màn đêm vào mùa đông trong đầm Dạ Trạch là cái rét cắt da thịt. Nhóm người Công Xương may mắn thu được rất nhiều da và vải từ trại họ đi qua nên có thể giữ ấm.

Vì đang ở trong lòng địch nên không thể đốt lửa, họ đành âm thầm di chuyển bất chấp có thú dữ có thể rình mò xung quanh, thậm chí có cả đám phỉ đang săn lùng họ nữa. Tối thế này chỉ có nước ngủ trên cây thôi, ngủ dưới đất coi chừng mất xác.

Ngủ trên cây phải tìm các cây đại thụ, những cây này có nhiều cành lớn chắc khỏe xếp dài đặc, nhiều cành tạo thành hình phễu tại trung tâm cũng rất thích hợp để ngủ. May mắn cho họ, mùa đông rắn rết phải trú dưới đất chứ không trườn bò trên thân cây. Bất quá xui xẻo gặp 1- 2 thì lấy tỏi bôi lê thân cây là xong, trong khu rừng này đám phỉ có ngửi thấy cũng chỉ nghĩ là mùi của đồng bọn, phân biệt thế nào, hơn nữa tối trời thì tốt nhất nên kiếm chỗ mà trú, đi lại lung tung, dù có là mười mấy người cũng đi cũng có khả năng bị hùm beo, hổ vồ chết.

Họ tản ra tìm những cây lớn, trong rừng này làm gì có ai vào khai phá, nên cây lớn có rất nhiều, thậm chí là mọc sát nhau. Các cành cây kết lại cũng có thể nói là tạo được một chỗ ngả lưng, không bị rơi xuống được. 5 người một cây, những cây mọc thưa có thể lấy dây leo đan lại rồi phủ vải hoặc da lên và nghỉ, nhưng phải có 2 người canh gác, thay nhau ngủ vì cẩn tắc vô áy náy.

Đêm hôm đó, ngoại trừ những người canh gác, tất cả đều chìm vào giấc ngủ rất nhanh do đã quá mệt với việc lẩn trốn nhưng có vẻ không ngon giấc lắm khi đang ở trong khu vực truy sát của thổ phỉ. Họ ngủ rất tỉnh, thậm chí nếu nói nhẹ cũng khiến họ thức giấc.

…..

Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn ẩm sương, cái lạnh buổi sớm khiến họ không thể ngon giấc, nếu không có những tấm áo thu lượm được có lẽ họ đã chết cóng từ lâu rồi.

Khi mọi người còn thiu thiu ngủ liền nghe thấy tiếng gọi lớn. Tất cả như ý thức được liền cầm chặt vũ khí chuẩn bị ứng chiến. Nhưng tiếng nói đó phát ra từ một người lính canh gác. Hắn liền chỉ tay về một phía, phía sau đó là 3 cột khói khác đang bốc lên nghi ngút.

Sự bang hoàng liền lộ ra trên mặt những người ở đó, tất cả nhưng chốt họ chiếm được đang cháy, cũng tức là đám phỉ chỉ còn cách nửa ngày đường để đến làng đầu tiên của Công Xương

-Đi mau, bằng mọi giá phải đuổi kịp chúng – Công Xương hạ lệnh

Chưa dứt lời, họ liền trèo xuống và chạy gấp về phía các cột khói. Tất cả đều chạy bất chấp cả gai rừng sướt qua da thịt, mặc đau đớn họ vẫn tiến lên vì đám thổ phỉ đang gần hơn đến thân nhân của họ

-----

- Cuối cũng cúng thấy đám chuột nhắt, haha

Một tiếng cười lớn vang lên trong rừng liền say đó là một loạt tên bắn ra từ bụi rậm, găm thẳng về phía họ. Phút chốc đã đến hơn 5 người gục xuống vì loạn tiễn. Liền sau loạt tên là tiếng hò hét, các bụi rậm đều rung lắc giữ dội lộ ra những tên phỉ ẩn nấp.

Không kịp nghĩ ngợi họ đành lao vào ứng chiến. Tiếng hò hét vang lên vang động cả khu rừng gần đó. Những người lính vật lộn, chĩa giáo về phía quân thù, loạn chiến!! đây chính là loạn chiến. Màu máu tanh nồng nặc bốc lên giữa cuộc chiến, xác người lòi ruột vỡ óc nằm ngổn ngang nhưng không làm cho ai dừng lại, sự say máu khiến họ mặc kề xung quanh chỉ một đích là lấy mạng đối thủ.

“Keng”. Hãn giương đao đỡ một lưỡi rìu đồng của một tên phỉ, phút chốc tung cước đá ngang bụng khiến kẻ này gập xuống rồi vung đao chém một đường rất ngọt qua cổ khiến tên này gục xuống. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chặn đòn từ kẻ phía sau. Tên này rất khỏe lại ở thể thương phong do hắn lao tới, có đủ lực còn Hãn ở thế mất đà do bất ngờ đỡ đòn nên dù hắn có bẩm sinh thần lực nhưng không thể dành áp đảo.

Bất chơt hắn xoay mình, tên phỉ do lợi đà liền bị hút về phía trước nhưng thứ đụng vào hắn là một lưỡi đao sáng. Lưỡi đao cứa ngang qua bụng, vì không mặc giáp nên không khác thì lấy dao thái vào thịt. Tên này ngã gục, nằm bất động trên đất, trên bụng vết thương sâu đến lòi ruột, máu ứa ra như nước ngầm.

Số lượng thổ phỉ ở đây dường như đông gấp 5 lần người của Công Xương, chúng liên tục xuất hiện, lấy số lượng mà áp đảo khiến số người của Công Xương giảm nhanh ghê gớm. Nhưng họ Công có vẻ không chú ý đến vì lúc này gã đang phải đấu lại 4 tên đang bám lấy hắn không rời

Cho đến khi Hãn và nhóm bạn thấy số lượng chiến binh chỉ còn hơn 5 người, lại tách ra quá thưa. Biết không thể chống lại mới liền kéo chỗ Công Xương viện trợ. Công Xương nhìn những chiến binh của tộc mình chết dần không can tâm định chạy vào giữa cuộc loạn chiến mà chiến đấu nhưng bị đám của Hãn ngăn lại. Phải 3 người bọn Hãn mới càn nổi vị tộc trưởng này

-Phải chạy ngay thôi, không là không kịp nữa

-Bỏ ta ra, ta phải cứu họ,

-Đưa chú ấy đi ngay!!!

Nói rồi liền hợp sức với lũ Cóc và Trâu kéo Công Xương đi. Họ lợi dụng luc phỉ còn mải triệt hạ những người lính liền lần vào trong đám bụi cây phía sau lẩn trốn.

-Bám theo, không được để tên Công Xương trốn thoát.

Một tên phỉ hét lớn rồi cùng đông bọn bám theo Công Xương vào trong rừng sâu, Trì và Sóc ở lại đoạn hậu rồi từ từ lẩn trốn. Công Xương thấy không thể cứu vãn mới đành ngậm đắng mà bỏ chạy. Sóc và Trì là 2 kẻ có sức bật tốt nên chúng dù đi sau để cắt đuôi nhưng cũng có thể đuổi kịp. Khi hai kẻ cùng có lợi thế di chuyển trong rừng rậm thì tốc độ sẽ là thứ quyết định kẻ nào chiến thắng. Nhưng trong tình huống của Hãn hiện tại, thứ đó quá mong manh

Họ chạy vô thức liên tục,đến một khe đá giữa rùng rậm, là một dòng thác lớn, chảy cuồn cuộn. Nhìn xuống dưới cũng phải đến hơn 70m, dưới đó còn một hồ nước nối thêm một dòng suối chảy siết. Tiếng hò hét dần vang rõ hơn phía sau lưng, lũ giặc đang đuổi sát đến gần

-Bắt lấy Công Xương, thủ lĩnh muốn đầu của hắn.

-Nhảy mau

-Nhưng cao quá

-Không nhảy còn thảm hơn bị chúng bắt, ít ra vẫn co cơ hội sống sót.

Độ cao của con thác này, nhìn xuống còn choáng nói gì đến nhảy, chưa kể hắn không biết hồ nước phía dưới nông sâu thế nào, hơn nữa có trời mới biết dưới làn nước đó có gì, biết đâu nhảy xuống lại đập đầu vào một khối đá gần mặt nước thì thảm vô cùng.

-Nhảy mau

Hãn không trần trừ liền đạp Công Xương từ phía sau một cú mạnh khiến họ Công tiến về phía trước và rơi tự do xuống hồ nước

-Mày làm cái gì...

“Viu”. Một tiếng xé gió sượt qua mặt giống như có thứ gì đó vừa lai qua với tốc độ khủng khiếp. Nhưng không cần đoán cũng biết thứ đó là thứ gì. Không có thời gian để nói, Hãn liền ngay lập tức nhảy theo Công Xương. Đám nhóc cũng không đứng đó nhìn, chết thì chết, nhảy xuống chết còn dễ coi hơn rơi vào tay bọn man rợ này.

“Ùm”, Ùm”, những tiếng va chạm với mặt nước nối tiếp nhau khiến người ta liên tưởng đến những khối đá được ném xuống hồ. Đến khi tiếng rơi của kẻ cuối cùng chạm mặt hồ tan đi, để lại những bọt nước trắng đang dần biến mất, mặt hồ không con dấu hiệu của sinh vật sống, chỉ khi tiếng thác đổ không ngừng

-Chúng nhảy rồi, có cần xuống kiểm tra không?

-Cần, thủ lĩnh muốn xác của chúng để thị uy. Đi mau, bằng mọi giá bắt cho bằng được chúng.

Đám phỉ đuổi kịp nhóm của Công Xương đứng bên rìa rặng đá nhanh nhẹn tìm đường xuống bên dưới.

Trên mặt hồ bất chợt có thứ gì đó chồi lên

-Òa…

Hãn bất ngờ ngoi lên từ mặt nước thở dốc như thể hắn đã phải nín thở rất lâu rồi vậy. Liền sau đó liền có 2 đầu người nổi lên, là Cóc và Trâu, chúng cũng giống Hãn, phải ngụp lặn quá lâu nên giờ phải hít thở mạnh. Trời mùa đông nước lạnh khiến hơi thở chúng giống như một làn khói sương nhẹ. Lần lượt những người còn lại cũng bắt đầu nổi lên.

Lúc nhảy xuống từ rặng đá đến khi chạm đến mặt hồ, Hãn biết hồ này đủ sâu và không có rặng đá như hắn lo ngại, đây đúng là phúc khí mấy đời mới tu hết vì thường thì những nơi thế này rất nông, chưa kể còn có một dòng sông nối với chiếc hồ này khiến nước rút chứ không ứ lại.

-Mau, phải rời khỏi đây, đám phỉ có thể đến bất cứ lúc nào – Hãn nói

Họ bơi đến gần bờ, nặng nề di chuyển lên mặt đất. Nước ngấm vào chiếc áo bông khiến họ cảm thấy nặng đồng thời cái lạnh của mùa đông khiến họ không ngừng run lên. Nhưng dù có rét, có nặng thế nào cũng phải chạy, bằng không sẽ chết không đất chôn. Họ vẫn còn trong đất của địch, phải nhanh hơn.