Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 46




Mỗi ải có khoảng 100 người, chỉ một đêm mà hai ải đã mất chứng tỏ chúng có sự áp đảo về quân số, tệ nhất đó có thể là toàn bộ quân Tưởng Kì. Nếu đúng như thế thì với tốc độ này chúng có thể đánh vào làng trung tâm sau 2 ngày hành quân

-Mau triệu tập toàn bộ anh em, hành quân nhanh chóng về hậu phương. Đốt khói hiệu cho 2 đồn còn lại cảnh giác và chặn chúng lại. – Công Xương hét lớn.

Khi mới nghe xong họ đã xồng xộc chạy ra cửa, liền sau đó là sự hỗn loạn do các nhóm lính tất bật thu dọn chuẩn bị, họ chỉ có thể mang theo những thứ cần thiết còn lại đều bỏ phía sau. Công Xương hướng mắt về Đại Hùng, mắt đầy giận dữ, sát khí ngùn ngụt. Trong thoáng chốc liền rút kiếm toan chém

-Không được – Hãn lao ra cản lại

-Đừng có cản ta, mau tránh ra

-Nếu chú làm thế chúng ta không thể tiến vào bên trong được, hắn là tù nhân duy nhất biết lối vào của chúng ta.

Công Xương dù vẫn còn đầy giận dữ nhưng suy nghĩ cũng thấy có lý, tên tù binh này là đầu mối duy nhất, giết hắn rồi sẽ không có kẻ dẫn đường.

-Hai người giải hắn đi, nếu hắn chậm chân, giết hắn ngay – Công Xương nói với 2 người lính gần đó

-Dạ.

Quân của Công Xương liền sau đó cuốc bộ trở về, voi chạy quá chậm, thể lực không đủ để duy trì đường dài nên đành bỏ lại. Tư trang phần lớn không thể mang theo, lại không thể lo nghĩ nhiều thế nên bị bỏ lại. Họ nhanh chóng đến được ải gần nhất sau nửa ngày chạy bộ, phải công nhận rằng người Việt cổ đi rừng rất giỏi, chạy băng băng mấy tiếng đồng hồ không hề thở mạnh. Hãn cũng học được rất nhiều sau các bài tập nên thể lực tương đối có thể theo kịp

Những gì họ thấy tại quan ải là những thanh gỗ cháy dở, cùng xác người chất đống, nơi nằm ở một nơi khuất tầm nhìn, vốn dùng để đồng trú các lực lượng du kích nên không lớn nhưng cũng đủ chỗ ngủ cho khoảng trăm người. Lúc này chỗ này đầy xác chết của lính Công Xương, máu chảy hòa lẫn vào đất tô một màu đỏ, xác của những người lính tuần tra cũng được tìm thấy.

Nhưng họ không có thời gian chôn cất đồng đội, cần phải tiết kiệm thời gian theo bằng được đám người của Tưởng Kì trước khi chúng đột kích ngôi làng đầu tiên.

Hành quân không nghỉ, quân của Công Xương bắt đầu đã chậm lại, một số người đã bắt đầu kiệt sức. Lúc này đang là quá trưa. Từ sáng họ đã không ăn gì nên đuối sức

-Chúng ta nên dừng lại, mọi người cần nghỉ ngơi - Hãn bứt tốc, chạy song song với Công Xương.

Họ Công ngoảnh mặt lại nhìn thấy binh sĩ đang thở dốc. Tiếp tục không phải là cách mới bàn hạ lệnh

-Phía trước có một khe suối, tất cả mọi người đến đó nghỉ ngơi.



-Ăn đi, bằng không người sẽ kiệt sức đấy – Hãn đưa tận miệng tên tù binh một nắm cơm trắng

Không trả lời, tên này liền cúi mắt ăn ngấu nghiến. Tay đã bị trói chặt không thể đón lấy nên đàng dùng mầu mà ăn. Hãn cũng ép người quá đáng, cầm trên tay đưa đến gần miệng cho hắn. Khi đã ăn xong, Hãn liền bỏ đi

-Ngươi không muốn biết tại sao tên đầu lĩnh dám liều lĩnh băng rừng trong đêm tối như sao?

Hãn giật mình quay lại, nhìn về phía tên phỉ dò xét

-Ngươi biết gì đó sao?

-Không, ta chỉ đoán thôi. Khu rừng này vô cùng rộng lớn, rắn rết cực kì nhiều, ban ngày dù có đường, người bình thường cũng chẳng dám đi nhưng Tưởng Kì lại dám, ngươi không thấy lạ sao?

-Vậy là ngươi biết hắn đã làm cách nào?

-Đúng vậy

Đầm Dạ Trạch nói trắng ra là một tổ rắn rết, thú dữ, vào mùa đông nơi này có bớt đi do các loài ít hoạt động, xong không phải vì thế mà nơi đây bớt đi nguy hiểm. Quân lính của Công Xương gần như đã nhổ sạch tỏi dại để làm thuốc đuổi rắn mới tiến vào được.

Việc hắn liều lĩnh phái một lượng lớn binh lính qua rừng mà không có thương vong là điều không tưởng, nhưng điều đó đang diễn ngay lúc này, giạc phỉ hành quân nhanh đến không tưởng, màn đêm trong một khu rừng rộng lớn toàn thú dữ và rắn độc cũng không làm chậm chân chúng chứ đừng nói gây ra thương vong.

Tên phỉ này nói hắn mới nhận ra, làm thế nào lũ giặc này có thể đi rừng băng băng như vậy?

-Câu trả lời rất đơn giản: chó!

-Chó??

-Đúng vậy. Trong trại có một kì nhân thuộc một bộ tộc Việt Thường nuôi hàng trăm con chó dữ, không những thế còn cực kì liều mạng dũng cảm, đến hổ cũng không ngán.

-Vô lý, trước giờ ta chưa từng nghe chó có thể đuổi hổ.

-Nhóc con, có những chuyện ngươi không tin nhưng chưa chắc nó không xảy ra. Điều ta không ngờ nhất là người này lại giúp đỡ Tưởng Kì

-Ngươi biết người đó?

-Tất nhiên, vì đó là người anh em kết nghĩa với ta, Đại Lang

-Hết Đại Hùng rồi đến Đại Lang, chẳng lẽ trại của các người toàn thú vật sống với nhau à? - Hãn thầm nghĩ

Nhưng càng nghĩ Hãn bắt đầu tin những gì tên này nói. Chó là loài động vật được thuần hóa bởi con người nhưng ở thời hiện đại nếu nói chó săn Bẹc giê hay chó Ngao Tây Tạng, chó mặt quỷ có thể đấu với hổ thì còn tin vì chúng có kích thước rất lớn, và sự đe dọa của chúng không phải tầm thường. Nhưng ở đất Nam này, chó bản địa bé bằng cái nắm tay thì lấy đâu ra sức mà đuổi rắn nói gì đến hổ.

-Ngươi có vẻ bất ngờ nhưng chó của Đại Lang vốn quá nửa là giống chó sói được chính tay hắn thuần dưỡng,

“Ầm”, thuần dưỡng sói, nói cái méo gì vậy? Trên đời này thực sự có thể thuần chó sói sao? Nhưng nếu đúng thế thì tốc độ hành quân của phỉ lại vô cùng hợp lý. Một đàn sói dẫn đường thì đến hổ cũng cũng phải tránh, khứu giác nhanh nhạy và sự linh hoạt thì loại bỏ rắn rết trên đường chỉ có chớp mắt là được.

Đang trầm tư suy nghĩ thì bất chợt binh lính ồn ào đứng dậy, họ bắt đầu di chuyển nữa. Công Xương sớm cho người đi don đường phía trước đề phòng có mai phục, sau khi trở lại họ mới bắt đầu hành quân tiếp. Dù lo lắng cho người thân nhưng Công Xương cũng không thể cho toàn bộ quân lính chạy bừa được.

Đi thêm được một canh giờ, họ Công lại nhận được tín hiệu khói, chứng tỏ một quan ải nữa đã thất thủ. Điều này khiến các binh sĩ lòng nóng như lửa đốt, mất thêm một quan ải đống nghĩa quân phỉ đang tiến gần hơn đến thân nhân của họ khiến họ càng phải tức tốc chạy về, mặc kệ xung quanh có gì.

Chợt có một thứ gì đó xoẹt qua, một người lính bất chợt ngã gục xuống trong vũng máu. Chưa kịp phản ứng thì đã thêm một loạt tên bay đến bắn thẳng vào quân của Công Xương. Những người lính được trang bị một lớp áo bông cộng với một lớp giáp mây, mũi tên vót đừng hòng xuyên qua được, nhưng nếu mũi bọc đồng bắn tầm gần thì vẫn gây ra những vết thương chí mạng, mũi tên vừa rồi cắm thẳng vào vùng cổ, chổ này không có giáp khiến máu chảy không ngừng mà chết.

-Có mai phục

Một tiếng hét lớn khiến cả hàng dài người cuống cuồng nhốn nháo giương khiên chống đỡ. Tên vẫn bắn không ngừng, tiếng la hét vẫn không ngừng vang lên bởi những người bị trúng tên. Liền sau đó là những tiếng hét tấn công.

Đến lúc này họ mới chịu quan sát xung quanh, đây là một con đường nằm giữa 2 gò đất cao, có các bụi cây um tùm. Từ trên các gò đất đỏ xuống nhung nhúc đám phỉ. Người của Công Xương bắt đầu không giữa được bình tĩnh, họ hoảng sợ, nhốn nháo không thể làm gì.

Chẳng mấy chốc, âm thanh va chạm của minh khí và khiên gỗ vang lên cùng tiếng la hét điên loạn phía sau. Giặc tràn xuống bất ngờ cùng với số lượng áp đảo. Nơi va chạm mỗi mặt đã có hơn 100 người và tiếp tục tràn xuống như thác nước.

Nhìn tuyến đầu đang bị bài mòn ghê gớm, đến mức chính Công Xương phải ra tuyến đầu ngăn chặn, Hãn cũng đến bên mặt còn lại gắng sức đâm chém nhưng dường như đám phỉ này không hề tầm thường, chúng đều có sức vóc lớn và chiến đấu rất ăn ý. Thể trạng này không phải là của người Việt, hơn nữa cách chiến đấu theo tổ 5 người…Là người Hán!! Nguy rồi, những kẻ tham chiến có cả quân nhân Hán thì quân của Công Xương chưa chắc thẳng nổi, đến các lão binh tuy có thể đánh nhau 1-1 nhưng nếu phải đánh theo đội hình thì cầm chắc cái chết. Hãn cũng suýt nữa táng mạng giữa một ngọn giáo đâm tới bất ngờ, nhưng khiến hắn phải lùi lại.

-Đám này là gì vậy? Không để đánh lại chúng- Trâu tựa lưng vào Hãn nói lớn

-Chúng là quân tinh nhuệ, nếu không thoát khỏi đây chúng ta sẽ chết hết – Hãn nói lại



-Chạy tiếp, không được nhìn về phía sau, chạy tiếp đi

Công Xương quát lớn rồi tiếp tục chạy về phía trước. Dường như y cũng đã phát giác ra sự bất thường của đám phỉ này, là kẻ từng kinh qua nhiều trận khiến họ Công vẫn có thể giữ bình tĩnh mà ra lệnh. Hãn lúc này đang bị choáng ngợp không thể nghĩ được gì. Như theo phản xạ, mọi người nghe tiếng thét, cùng gắng sức chạy một mạch về phía trước theo Công Xương. Không theo bất kì hàng ngũ nào, họ chỉ biết chạy, chạy về phía đất của bộ tộc, chạy theo Tộc trưởng của họ.

Họ chạy rất nhanh. Từ nhỏ sống trong rừng núi đã khiến họ trở thành những đạt nhân trong việc di chuyển trong rừng. Nhưng vô tình họ lại chìa lưng của mình cho đám phỉ phía sau. Đây là một cuộc đi săn đúng nghĩa khi lính của Công Xương là kẻ bị săn. Đám thổ phỉ khả năng di chuyển cũng không hề kém cạnh bởi vì chúng cũng là kẻ sinh ra ở đất Giao Châu này.

Chạy theo một người thì quá chậm, lại cản trở những người phía sau nên phần lớn bắt đầu tản ra chạy về các hướng riêng. Riêng nhóm của Hãn vẫn chạy theo Công Xương. Đằng sau họ là những tiếng kêu la của những người lính, họ đang bị tàn sát. Nhưng không có bất kì ai quay lại nhìn, học cắm mặt mà chạy.

Vốn không phải là kẻ hèn nhát nhưng Công Xương vẫn phải chạy. Mọi người đều đã quá mệt mỏi sau khi hành quân từ đồn lũy, đám phỉ tinh nhuệ này lại phục kích bất ngờ, hắn lại không có địa lợi, ở lại ứng chiến thì chết cả lũ. Vì thế cách hay nhất là chạy, chạy thật nhanh sẽ có con đường sống mặc dù số thương vong không hề nhỏ nhưng còn hơn là chết hết.

Họ cứ tiếp tục chạy, chạy không quan tâm về phía sau, đến khi không còn nghe tiếng minh khí va chạm và cả tiếng la hét. Chạy mãi, chạy mãi đến khi không thể xác định được phương hướng của chính mình.

….