Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 30




Công Xương lắp tên và kéo mạnh. Ngắm đúng hồng tâm rồi thả. Hồng tâm cách đó chừng 80 mét, mũi tên bọc đồng theo đà xé gió lao đến cắm chặt vào trung tâm, phần đuôi còn rung lên phần phật. Công Xương nhìn mũi tên đến trúng đích liền nở một nụ cười hài lòng

-Oaa, cha bắn giỏi quá – Trâu cảm thán

-Cây cung này lực vẫn chưa đều tại cánh cung bên phải nhưng đúng là đồ tốt, xa vậy mà cũng có thể tạo ra uy lực này. – Công Xương đặt ngang cây cung chỉ vào một bên cánh.

-Cái đó cháu sẽ sửa lại nhưng chú thử nghĩ xem, nếu chiến binh của chúng ta có thứ cung này thì sao? Nếu có đủ thợ và vật liệu, từ bây giờ đến khi thời cơ đến có thể trang bị cho quân lính.

-Có thì rất tốt, đó cũng là ưu thế của chúng ta vì chúng ta đã quá quen với việc săn bắn bằng cung rồi

-Nhưng cháu e họ sẽ không có đủ sức kéo cây cung này

-Yên tâm, ta hiểu rõ nhất tộc nhân của mình, nhìn họ có vẻ ốm yếu nhưng với sức nặng này thì thừa sức kéo.

Quả thật, người Việt sức mạnh không hề yếu, đặc biệt trong sử dụng cung. Một trong những bằng chứng rõ nhất là bức thư của Mã Viện gửi Hán đế sau khi đánh tan khởi nghĩa Hai Bà Trưng, đã mang đi 2000 cung thủ Lạc Việt đi đánh dân Điền Việt nổi loạn, trong thư có ghi sức mạnh của cung thủ Lạc Việt “…cung khỏe tên sắc, bắn mấy phát, tên bay ra như mưa, người bị trúng tên thì nhất định chết.”. Dân Điền Việt lúc bấy giờ đều có giáp đồng hoặc giáp da gần như đại trà, nếu cung không có lực kéo lớn thì không thể phá giáp được. Chứng tỏ người Việt đã quá quen với việc kéo những loại cung cứng có lực kéo trên 40kg

Đồng thời, về trang bị, Hãn đề nghị trang bị cơ bản nhất là mỗi người phải có một cây rìu lưỡi xéo và giáp mây có độn thêm một miếng gỗ hoặc đồng dày khoảng 5mm bên trong tại phần ngực, hắn muốn giáp phải nhẹ, cơ động và có tính bảo vệ nhất có thể. Rùi lưỡi xéo sẽ có có thêm mũi nhọn đồng dài khoảng 10cm để thuận tiện cho việc đâm, nhưng cán rùi sẽ nhỏ lại một chút cũng như trọng lượng sẽ tăng lên. Tiếp đó phân ra lính xa chiến và lính cận chiến. Lính xa chiến sẽ có thêm cung và 10-20 mũi tên, lính cận chiến được trang bị thêm khiên tròn và giáo đồng.

Nói thì hay thế nhưng chung quy lại thì vẫn là tiền đâu, mấy thứ như khiên gỗ hay giáp mây thì không nói, có thể làm được nhưng đồng và sừng, gân trâu phải mua, một cặp sừng làm được 1 cây cung vậy cần ít nhất 300 con trâu để tạo ra binh chủng cung binh, vì Công Xương đã tản lính bộ lạc đến các làng, chiêu mộ và huấn luyện lính, những người muốn tham gia chiến đấu chỉ có 1000 người, đó đã lấy đi 40% đàn ông bộ lạc rồi. Nơi này lại thiếu những vật liệu nói trên

Số tiền bán thủy tinh vừa rồi Hãn đã dùng để tích muối và gia súc làm quân lương, cũng như vật liệu y tế băng bó, chuẩn bị cho cuộc chiến và huấn luyện vì trận này lần này có thể kéo dài cả tháng, không thể để những người lính bụng đói mà đánh nhau.

-Trước mắt, ta cứ tận dụng tất cả những gì có thể, trang bị được bao nhiêu hay bấy nhiêu trước, những thứ còn thiếu đợi đủ kinh phí hãy tính – Công Xương lên tiếng.

-Cháu hiểu rồi – Hãn đáp lại

Nghĩ lại thấy đen, từ lúc làm thủy tinh, tiền hắn kiếm được không phải ít nhưng luôn trong tình trạng nghèo. Từ đằng xa, Hãn nghe có tiếng người gọi mình. Quay lại thì ra là Trì đã về đến làng từ thương hội. Lần này mang về được không ít gia súc, quả như hắn nói, lần này Trì hốt về 40 con lơn sữa để trong 8 cái rọ và thêm mấy con lợn nái, tiền dư đủ mua thêm gà vịt cộng thêm 8 thạch muối.

-Hãn, tất cả đồ đã được chuyển về - Trì chạy đến nơi thì thở hồng hộc rồi nói

-Làm tốt lắm, nhưng lần sau không cần vội thế

-Còn nữa, mày có biết tao đã gặp ai ngoài thương hội không?

-Ai?

-Người của Kasym, có vẻ lão sẽ trở lại trong tháng tới

-Nhanh vậy à? Tao còn tưởng vài tháng nữa lão mới quay lại

-Lão quay lại nhanh vậy vì hàng đã bán hết rồi, lão quay lại để lấy thêm.

-Không thể nào, em trai hắn mới đên đây nhập hàng hơn 1 tháng trước thôi mà

Hãn không hề biết rằng thủy tinh của hắn lúc này đã bước đầu nổi danh với tên gọi “thủy tinh Giao Châu”, hóa ra sản phẩm của hắn lại rất được ưa chuộng, không những vì giá rẻ mà còn rất hợp mắt khách hàng. Kasym mới chỉ đến Ấn Độ buôn bán nhưng đã hết hàng, tốc độ bán hàng còn nhanh đến mức Kasym phải há hốc mồm, ngay tai Trung Á, những nghệ nhân, thợ làm thủy tinh đã bắt đầu để ý đến sản phẩm này, đồng thời muốn biết bí mật của Hãn là gì vì chúng được chế tác khá tốt nhưng giá của Hãn đến giới bình dân cũng mua được. Tại Trung Hoa, người mua lại càng hút hơn bao giờ hết, những thương nhân mang thủy tinh của Hãn đến Trung Hoa đã sớm cháy hàng trong tuần đầu tiên. Các quý tộc, đại thế gia, nói chung những tầng lớp có tiền tại mọi nơi đều chú ý đến sản phẩm của hắn do các thương nhân mang đồ đến Trung Hoa chỉ ra giá bằng 1 nửa sản phẩm thủy tinh thường, nhưng sản phẩm lại là những đồ được chế tác tốt,

Cái mác “thủy tinh Giao Châu” lúc này mới xuất hiện nhưng nhà Hán lại không chú ý lắm vì số lượng bán ra của Hãn có nhiều bao nhiêu nhưng chỉ là muối bỏ biển mà thôi, mà chú ý thì làm gì, bắt người mang về chế tạo à? nhà thiếu thợ làm hay rảnh rỗi quá hay sao? Giao Châu là đất thuộc Đại Hán chứ có phải ngoại bang mới chinh phạt đâu mà bắt, thủy tinh tại Đại Hán không thiếu nhưng đắt hơn của Hãn thôi, chưa kể nên nhớ đây là đất man Giao Châu, cai trị mới đến cấp quận thôi, từ huyện trở xuống, quyền vẫn là của các tộc trưởng, bắt người của bộ lạc tức là đồng nghĩa muốn chơi cứng rồi, hơn nữa trừ khi Hoàng đế trực tiếp ra lệnh mới có quyền bắt nhé, chứ mấy tên thái thú, thứ sử lấy quyền gì?, mà mấy thứ này đáng để cho Hán đế để trong mắt sao, người sống trong nhung lụa, ngọc ngà thiếu hay sao mà cần đến thủy tinh? Nhà đang bao việc, không rỗi hơi lo mấy thứ vớ vẩn này? Cùng lắm bắt tiến cống, đóng thuế như ngà voi, ngọc trai thôi

-Lão muốn lấy bao nhiêu hàng?

-Mày đoán thử xem? – Trì nhìn Hãn cười

-1000 lạng – Hãn nói

-Không, là 4000 lạng đấy. Chúng ta giàu rồi, há há há – Trì nhảy cẩng lên, ôm chầm lấy Hãn.

-Hơ… Giàu rồi, há há há, chúng ta giàu rồi – Hãn một lúc mới tiếp thu hết, sau đó từ từ nhếch miệng rồi cười lớn

Hắn không nghe nhầm, Kasym muốn đặt lượng hàng lên đến 4000 lạng bạc. Con số rất lớn nhưng không phải không lo được, với sức sản xuất hiện tại 1 tháng là xong. Nhưng vấn đề là riêng Kasym đã đặt đến 4000 lạng vậy những kẻ khác sẽ thế nào? Vì chỉ khi bán lợi nhuận cao thì mới có chuyện từ con số vài ba trăm lạng vọt lên tận 4000 lạng bạc. Ngoài lí do trên, Hãn không nghĩ được gì khác. Nhưng nếu như Kasym mua vì buôn bán quá thuận lợi thì lúc đó trường hợp sẽ là tất cả con buôn làm ăn với hắn cũng sẽ yêu cầu tương tự hoặc hơn

-Lập tức chuyển lời đến xưởng thủy tinh, trong 1 tháng tới, tập trung sản xuất tất cả các mẫu hàng các loại để kịp yêu cầu, tháng sau mỗi người được hưởng 1 con lợn. – Trâu nói với Sóc

-Được – Sóc nói rồi chạy đi

-Còn mày, đây chưa phải lúc vui mừng. Hiện tai chúng ta không đủ nguyên liệu cung cấp cho quân lính. Mau chuẩn bị chất hết số thủy tinh còn lại mang đến các bộ tộc quanh đây, mua sừng, gân trâu, đồ đồng, lúa gạo, gia súc, bất cứ thứ gì mày thấy cần cho cuộc chiến này. Quy đổi thế nào là quyền của mày, đừng hét giá quá, chúng ta có rất nhiều– Hãn nói với Trì

-Được, nhưng tao cần người dẫn đường- Trì nói

-Cái này chú Xương sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ - Hãn nói rồi quay mặt sang nhìn Công Xương

-Rất hân hạnh - Công Xương đáp lại

------------------------------------

Trong thời gian này, bộ tộc của Công Xương cực kì năng động, ngoài việc đồng áng sắp đến ngày thu hoạch thì mọi người từ người già đến trẻ con đều tất bất hối hả, không phải vì sắp đón Tết, Tết phải 2 tháng nữa mà họ tích cực tìm kiếm cây mây rừng để làm giáp. Mây rừng thì không thiếu, nhưng trang bị giáp mây cho 1000 người thì mất rất nhiều thời gian chuẩn bị, từ dập, phơi khô rồi đan thành giáp. Ngoài ra còn chặt tre vót tên và chế cung theo hướng dẫn, tận dụng mọi đồ đồng để đúc tên và mũi giáo.

Còn việc buôn bán với các bộ lạc khác, từ khi nhận được tin Kasym sẽ quay lại vào tháng sau, được khoảng hơn 2 tuần sau thì Trì bắt đầu xuất phát, đi đến các tộc phía Bắc. Cóc cũng được thêm vào trong đoàn, cùng với đó là một người lính. Người này là một thân binh của Công Xương đã theo Công Xương đi khắp nơi, biết rất rõ đường đi tại An Định, thêm vào đó là 10 người lính khác áp tải. Nếu bán thành công thì mỗi tuần, đồ sẽ được gửi về cho Hãn, cũng như báo cáo tình hình

-Tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ?

-Xong rồi, đồ đã chất xong, đồ dùng đi đường cũng đã chuẩn bị xong rồi

Đây là chuyến đầu tiên Trì được giao đi buôn bán, đồ mang theo đi không mang hết được số thủy tinh thừa xong cũng được kha khá, chủ yếu là trang sức, nhỏ nên mang được nhiều hơn.

-Được, 2 đứa mày cầm thêm thứ này nữa

Hãn từ chỗ Sóc cầm lấy 2 vật bằng gỗ ném cho Cóc và Trì. Đó là 2 thanh đao Hãn đã nói Musa làm gấp trước. Mỗi thanh đao thẳng dài chừng 75cm, mặt đao rộng 6 cm, có rãnh chạy dọc sống đao ở 2 mặt. Trọng lượng khoảng 1.5 kg. Mỗi thanh đao được mài sáng bóng với chuôi kiếm bằng gỗ có bện dây trên tay cầm, nhưng phần cuối thay vì hình cầu là một khối mề đay bằng sắt, có khắc tên của chủ bằng tiếng Việt Latin, mặt sau khắc hình chim Lạc, cũng như có thêm các đường họa tiết trang trí xung quanh và có rìa viền ngoài mề đay, vì thời gian có hạn nên họa tiết cũng đơn giản. Đốc của thanh đao thẳng và dài khoảng 10cm, hợp với lưỡi thành một hình chữ thập. Quan trọng hơn là 2 thanh đao này đã được ram.

Từ khi nhận được nhiệt kế và sự hướng dẫn của Hãn. Musa đã hiểu ra ý của chủ nhân. Cái thứ kì diệu tên là nhiệt kế này đo tương đối chính xác nhiệt độ. Kết cầu là một chiếc ống thủy tinh, phần đầu cuối có 1 khối cầu rỗng ruột để đựng thủy ngân, bên trong còn có 1 một ống thủy tinh dài rỗng ruột khác nhỏ hơn, đây chính là thứ đã lấy đi bao công sức của công tượng, chiếc ống này được đặt nhúng vào dung dịch thủy ngân nhưng không chạm đáy, sau đó được cố định và phong kín để không khí không lọt vào được. Để xác định nhiệt độ, Hãn đã thử với nước sôi, xem thủy ngân vươn đến mức nào rồi đánh dấu đó là 100oC, tiếp theo khấu trừ chênh lệch vì hắn không có thứ gì đạt 0oC, sau đó tính toán các mức nhiệt cần thiết và đánh dấu lại. Dù đánh dấu nhiệt chỉ ở mức tương đối nhưng cũng gần chính xác, độ lệch từ 5-7oC. Công việc còn lại là nhờ Musa tiến hành thử nghiệm ram

Tên này đã thử nghiệm rất nhiều và đã rút ra được một số nhận xét. Trong 1 canh giờ, tính theo đồng hồ cát, nếu ram đạt mức 100oC trở xuống thì không có bất cứ thứ gì thay đổi, nhưng từ 150oC đến 250oC thì bắt đầu có biến đổi, thép vẫn cứng nhưng không giòn, không còn dễ vỡ do áp lực bị kẹt bên trong nữa, độ cứng giảm một chút, từ 300oC đến 400oC, cũng là mức cực đại của thủy ngân, thì lúc này độ đàn hồi và độ dai bắt đầu tăng mạnh, độ cứng cũng giảm đáng kể, trên mức nhiệt này thì độ đàn hồi đạt giá trị cao nhất, còn độ cứng về giá trị thấp

Từ những khám phá này, Musa đã rèn kiếm thép sau đó ram tại mức 200oC 1 canh giờ trong dầu thực vật, mới đầu hắn định dùng mỡ lợn nhưng phát hiện ra mỡ bị cháy khét khi đạt 200oC. Sau khi ram, lúc này kiếm hoàn toàn chịu được các va đập mạnh cũng như độ cứng chỉ bị giảm đi một chút, do áp lực bên trong sinh ra trong quá trình tôi đã được giải phóng. Hãn cũng đã thử sử dụng, chém vào đá đến đừ cả tay nhưng chúng chỉ bị cùn chứ không bị vỡ, lấy búa đập mạnh vào mặt đao nhưng không có hiện tượng gì. Đây chính là vũ khí mà hắn cần, có sự cân bằng giữa đàn hồi và sức mạnh

Hai thanh đao có hàn quang sáng bóng, lấy soi gương còn được, lưỡi đao được mài sắc lẹm cùng với tên của chúng được khắc lên khiến 2 đứa trẻ thích thú. Hãn đã hứa sẽ cho chúng mỗi người một thanh kiếm tốt, nhưng tiếc lần này lại tặng đao vì thời gian gấp, chỉ có hơn 1 tuần, do Musa phải thử nghiệm nữa nên làm đao là tiện nhất, quan trọng đó là đồ tốt là được

-Thứ này để cho 2 đứa chúng mày phòng thân. Đừng có dùng bậy bạ, không lại mang họa vào thân

-Tụi tao nhớ rồi – Cóc lên tiếng

-Được rồi, lên đường may mắn nhé.

Hãn dứt lời liền tránh quá một bên để đoàn người lên đường. Bất giác, Trì, nãy giờ, từ lúc nhận thanh đao mới không nói gì chỉ chăm chú nhìn ngắm thanh đao, bất chợt lên tiếng

-Hãn, ngày chúng ta chờ đợi đang gần hơn rồi

Hãn không nói gì đứng trầm ngâm nhìn Trì một hồi rồi nói lại

-Đúng, ngày kết thúc cơn ác mộng hành hạ chúng ta mỗi đêm, sắp đến rồi.

Cơn ác mộng về ngày đó luôn ám ảnh những đứa trẻ sống sót của làng Tiềm hàng đêm. Hãn cũng vậy. Cứ mỗi khi chợp mắt, hình ảnh mẹ hắn và dân làng bị tàn sát lại hiện về. Cả những đứa trẻ nữa, chúng đều nói mơ, gọi tên người thân trong tuyệt vọng, nỗi nhung nhớ người thân, lẫn hận thù đều chưa hề phai trong tâm trí. Đặc biệt là Trì, Hãn đã từng thức giấc khi nghe hắn nói mơ tên cha mẹ, hay chính Trì cũng là kẻ đã thấy Hãn vì ác mộng không ngủ được lén ra ngoài luyện tập. Cả hai bất chợt cười một quãng ngắn không thành tiếng rồi tạm biệt lên lên đường. Chuyến này đi sẽ mấy già 1 tháng. Khi về hi vọng người anh em này có thể mang về những thứ đã yêu cầu.