Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 29: Tưởng kì (3)




3 tuần sau, lúc này đã đến hẹn gặp tên thương nhân người Hán, đồng thời trong thời gian qua, hắn đã thuê người đóng một loạt các xe trâu để chuẩn bị cho các chuyến hàng buôn bán. Trong thời gian qua, Hãn cũng đã cho đi lấy thêm sắt tại các nơi hắn biết. Gần như đã vét sạch các khu và đó là chuyến cuối cùng nhưng thu về cũng rất tốt khoảng 25kg. Cũng trong thời gian này, nhóm thợ tại xưởng thủy tinh thông báo đã làm được đồ mà hắn cần, tuy có hơi dày và lớn hơn hắn tưởng, nhưng như thế là được rồi. Chiếc nhiệt kế này dài đến 3 gang tay chứ không ít đâu, phần ống bên trong cũng rộng hơn một chút so với yêu cầu,

Tại thương hội, lúc này nơi đây rất thưa người do chưa đến kì. Chỉ có vài thương nhân nhỏ lẻ hai bên bờ, trên sông vẫn có rất nhiều thuyền bè nhưng chúng hướng về Liên Lâu. Nơi đó chính là 1 phần Hà Nội thời hiện đại và là nơi thương mại lớn nhất Giao Châu. Các bộ tộc đều tập trung về nơi đó buôn bán nên lúc nào cũng đông đúc. Như đã nói, chỗ của Hãn chỉ là nơi trao đổi với các tộc đồng bằng xa với Liên Lâu mà thôi. Nghĩ cũng đủ biết nơi đó sẽ lớn cỡ nào khi tại cái thương hội ven bờ này đã đủ khiến người ta choáng ngợp.

Do nơi này thưa người nên không khó cho Hãn có thể tìm đến nơi đậu thuyền của thương nhân người Hán. Từ cách khoảng 50 bước đã thấy thuyền của tên này ở đó nhưng tên thương nhân lại không có mặt, mà thay vào đó là một người đàn ông trung niên mặc Hán phục đang nói chuyện với một vài người, có thể là đồng nghiệp hoặc khách hàng. Hãn tiến đến chào hỏi.

-Ông có phải là người của ông chủ Trương không

-Chính là tôi, cậu có phải tên là Hãn?

-Chính là tôi

-Tôi là quản gia của ông chủ đến giao hàng cho cậu

-Chúng ta sẽ vào việc chính luôn nhé. Ông có mang thứ tôi cần đến rồi phải không?

-Tất nhiên là có, duy chỉ có thứ cây cậu tả chúng tôi phải tốn không ít công sức mới tìm được

Nói rồi, vị thương nhân này quay lại nói lớn với bọn người làm. Từ trên chiếc thương thuyền dài khoảng 60m, có 3 kẻ khiêng xuống một chiếc bình gốm nhỏ cùng với đó là một bó cây tầm khoảng 20 cây mang xuống.

-Cậu có thể kiểm tra.

Hãn tiến đến, thủy ngân thì không có vấn đề, vừa mở lọ đã thấy ánh sáng bạc phản chiếu, có thể nhìn thấy rõ dung dich bạc bên trong. Còn về giống cây, mặc dù chúng bé hơn, cũng như vị nhạt hơn, song về hình dáng, màu sắc thì đây chính là thứ hắn cần. Đó chính là cây mía. Theo như Hãn biết, thời này chưa xuất hiện việc canh tác trồng mía, nên chúng mọc dại khắp nơi, chủ yếu ở vùng Lưỡng Quảng và Ấn Độ. Ghi nhận sớm nhất việc trồng mía cũng phải triều đại Gupta thế kỉ thứ 4 SCN tại Ấn Độ và tất nhiên việc sản xuất đường cũng phải đến ít nhất 100 năm sau đó mới có.

Vị ngọt là một thứ xa xỉ trong xã hội này. Có 2 cách để làm thỏa mãn cơn thèm “ngọt”, đó là trái cây và mật ong. Trái cây là dành cho bình dân, còn mật ong dành cho quý tộc. Việc nuôi ong lấy mật rất khó và kì công nên những trang trại nuôi ong đều là của quý tộc và số lượng ít. Cung cấp cho hoàng đế còn sợ thiếu nói gì đến quý tộc nên giá thành không “hạt dẻ” tí nào, trái lại còn vô cùng đắt và nhu cầu thì không bao giờ cạn, thậm chí là khát

Hãn muốn trồng mía để sản xuất đường. Nhưng mới đầu cần sản xuất cho mình dùng và nhân giống trước đã, sau mới tính buôn bán. Cách sản xuất đường cũng có thêm một bí mật nữa. Nếu không thì người cổ đại đã không mất đến cả trăm năm kể từ sau khi biết canh tác trông cấy mới tìm ra. Đó là gì thì sẽ nói sau.

-Mọi thứ đều rất tốt. Nếu không có gì, chúng tôi xin phép được mang đi

-Khoan đã, ta có chuyện muốn nói.

-Vậy sao? Ông cứ nói

-Ta muốn mua thủy tinh của các cậu – người này điềm tĩnh nói

-Cái đó đơn giản thôi, ông có thể nói chuyện với Trì, đây là người quyết định chuyện buôn bán của chúng tôi

Sau khi bàn bạc xong xuôi với tên này, cả nhóm mới trở về. Trên đường về, Trì đã nói qua về việc làm ăn với thương nhân người Hán vừa rồi. Có vẻ đồ của Hãn rất được ưa chuộng tại phương Bắc, đặc biệt là đối với tầng lớp trung lưu. Sản phẩm vừa đẹp lại giá rẻ đúng là rất thu hút khách hàng khiến cho việc buôn bán rất tốt. Tất cả đồ thủy tinh của tên thương nhân bị bán hết trong 4 ngày từ lúc chào hàng. Phải biết người Hán đã biết đến thủy tinh, coi chúng là đồ quý nhưng vẫn ưa chuộng ngọc thật hơn. Nhưng vấn đề là một viên ngọc quý, lấy ngọc trai là một ví dụ, để mua cũng tốn đến 20 lạng một chuỗi nhưng thủy tinh, nếu cùng cân nặng cũng chỉ có 35 đồng, lại có màu sắc sặc sỡ, nên mua thủy tinh là một lựa chọn không tồi, đôi khi người ta mua không phải vì đó là đồ tốt, quý hiếm mà vì chúng hợp mắt, và khiến người đeo đẹp hơn thôi. Nói tóm lại, cứ đẹp là được. 35 đồng đó là giá bán buôn còn đám thương nhân bán thế nào thì hắn chịu nhưng đảm bảo không lấy tiền đồng đâu.

Tuy không biết tên thương nhân lời lãi được bao nhiêu nhưng hắn đã đặt một đơn hàng trị giá đến 600 lạng, một con số không hề nhỏ, có đặt cọc trước 50 lạng, tất nhiên giá cả Hãn đã có sửa đổi một chút để kiếm thêm lời, Trì đã hẹn ngày mai lấy hàng vì trong 1 tháng qua, sức sản xuất đã tăng vọt, đồ chế tác không biết để đâu cho hết. Với sức sản xuất hiện tại hắn hoàn toàn có thể nhận thêm, và thậm chí là dư để bán nội địa.

Nhưng lúc này cũng là lúc cần dùng đến tiền. Hắn đã hứa sẽ cung cấp quân nhu cho Công Xương đánh phỉ nên số tiền này sẽ dùng để mua muối và gia súc. Việc trả lương thì Hãn đã nghĩ cần thống nhất một mức lương cho mọi người với chế độ thưởng phạt rõ ràng. Ví dụ về giờ giấc làm việc hay tính lương, một tháng mỗi người sẽ nhận được 1 cân muối và 1 sấp vải / tháng, làm liền 3 tháng sẽ được lĩnh 1 con lợn, 6 tháng 1 con trâu… tất nhiên, họ có thẻ yêu cầu quy đổi tương đương giá trị. Cũng như đặt rõ hạn ngạch để thưởng phạt. Việc này hắn đùn đẩy luôn cho Trì. Tên này vậy mà khá, nói hôm trước thì hai hôm sau đã phát triển thành một chính sách rõ ràng, chặt chẽ. Mặc dù nghe Hãn cũng chẳng hiểu vì hắn có phải làm đâu, lại nhiều chữ với số quá, cơ mà lại được những người thợ ủng hộ.

Lần này gia súc mua về là gà và lợn, chủ yếu là lợn sữa và 1 con lợn nái. Trì đã đề xuất chỉ cần mua lợn con về nuôi, vừa rẻ lại được nhiều cộng với đó là dễ vận chuyển. Hãn nghe kiến giải thấy thuyết phục nên đã đồng ý, sao lúc đầu không nghĩ ra, nếu được thế hắn chẳng phải giàu nứt vách rồi sao, nuôi lợn sữa chỉ cần mất có mấy tháng là chúng to vật lên rồi, chỉ cần heo nái tiếp sữa nuôi cho chúng đến khi ăn cám được thôi.

Ngày hôm sau, Hãn giao cho Trì đến chuyển hàng, lần này hắn không đi mà hắn muốn thử nghiệm đồ chơi mới của hắn. Cung phức hợp. Sau khi hứa sẽ cung cấp hậu cần cho Công Xương, Hãn đã nghĩ đến cần tái trang bị vũ khí cho những người lính, trong đó có cung phức hợp, việc làm cung này cũng mấy tương đối nhiều thời gian, vì nó không giống với cung người Việt hiện tại. Hãn đã nhờ đến một người thợ khéo tay giúp đỡ. Cung phức hợp là sự kết hợp sừng, gân trâu và các luồng tre. Thiết kể ở mỗi quốc gia khác nhau cho chúng những công dụng khác nhau. Ví dụ cung Hàn có thiết kế nhỏ gọn, giúp bắn những mũi tên thường đi xa hơn trong khi cung Mãn Châu có thiết kế lớn hơn, lực kéo cũng lơn hơn, thuận tiện cho việc bắn những mũi tên xuyên giáp. Trong tình hình hiện tại, hắn nghĩ cung là thích hợp nhất so với nỏ, bởi vì tốc độ bắn của nỏ chậm gấp ít nhất 2 lần cung, cũng như chế nỏ lại khó và mất thời gian hơn vì phải làm thêm giường nỏ để đặt mũi tên. Thứ nữa là người Việt có vẻ dùng cung nhiều hơn nỏ vào thời này cho việc đi săn.

Hãn đã cấp nguyên liệu đủ để làm 5 cây cung, bao gồm sừng trâu lấy từ gia súc, trâu Việt Nam là trâu nước nên sừng dài cả mét, chỉ cần cưa không quá sâu thì 2 năm sau chúng lại mọc như cũ, cũng giống như móng tay vậy, cộng với gân trâu, da, luồng tre. Các bước từ hơ lửa để dễ uốn sừng và tre đến việc mài, tạo hình Hãn đều hướng dẫn qua… bằng miệng. Người Việt vốn quen với cung nỏ nhưng cung của họ chỉ là mấy thanh luồng ghép vào, tầm xa chỉ đến 50 mét, cung Hán ngược lại là cung phức hợp tầm xa gấp 4 lần cung Việt. Cung của Hãn chỉ là gắn thêm sừng trâu, gân vào các luồng tre tăng sự đàn hồi, dẻo dai và thêm một số miếng gỗ để nối 2 cánh cung và đầu mỗi cánh cung Hãn yêu cầu làm cong hơn so với cánh và dài hơn để tăng khả năng kéo.

Chờ 3 tuần cuối cùng cũng có thành phẩm để dùng, đáng lẽ chỉ cần 2 tuần nhưng khi mới làm thì bị lỗi phải làm lại, cuối cùng chỉ có 3 cây, Hãn mang 3 cánh cung ra bìa rừng tập bắn với Trâu và Sóc. Đây là 2 tên có sức mạnh nhất, lực kéo của mỗi cây cung cũng nặng đến 45kg, là tiêu chuẩn cung chiến cổ đại không như mấy cây cung thể thao hiện đại chỉ có 23kg. Đám nhóc nhìn thấy cung thì sốt sắng cầm lên kéo thử,

-Hayaa, mẹ kiếp, nặng quá, cái thứ cung gì thế này? – Sóc vừa kéo vừa nói

-Chú còn kém lăm, nhìn anh mà học tập – Trâu lên tiếng

Hắn mở rộng chân, lấy chân trái làm trụ, hạ thấp người dùng lực kéo. Tên này vậy mà có thể kéo được tương đối nhưng vì nín thở dồn sức nên chỉ chịu được một lúc đã buông tay.

-Tưởng thế nào? – Sóc mỉa mai

-Ít ra tao còn hơn mày đấy – Trâu nói lại

Mặc kệ 2 tên đầu sọ đặc này cãi nhau, Hãn lúc này bình tĩnh, hít thở sâu, kéo mạnh dây cung. Hắn bản thân có sức mạnh nhưng khi kéo cung này, tay vẫn còn run do không duy trì được lực tay.

-Không được cầm như thế, dang rộng chân ra, cong mông lên, ưỡn ngực ra một chút, lấy lực từ hông ngắm bắm.

Một giọng đàn ông vang lên phía sau lưng, Hãn nhận ra giọng nói này, ngay sau đó liền làm theo, quả nhiên dễ cầm hơn hẳn.“Phạch”. Hãn buông ngón tay thả dây cung ra, dây cung ma sát tạo nên âm thanh lớn vừa rồi. Kéo cung quả là một công việc đòi hỏi nhiều sức, hắn thấy tay mình vẫn còn run và như tê lại.

-Cây cung này đúng là nặng hơn bình thường.

-Chú có thể kéo thử, làm mẫu cho chúng cháu.

Thì ra người đó là Công Xương. Trong thời gian này, Công Xương đều có mặt tại khu trung tâm để lo việc. Lão cũng đã cử người đến các bộ lạc xung quang kêu gọi liên minh đánh phỉ. Trong lúc không có việc gì làm thì thấy Hãn cùng mấy đứa nhóc mang những cây cung có hình dáng kì lạ ra bìa rừng. Tò mò lão mới bám theo.

Công Xương lấy cây cung từ tau Trâu, sờ nắn một lúc rồi dồn sức kéo nhưng tư thế khác thường, đổi lại, họ Công không hề run tay hay nín thở, kéo rất thoải mái. Nhìn một hồi phía trước mới thả tay.

-Con về lấy ống tên trong nhà ra đây

-Dạ - Trâu đáp lại

Rồi quay sang nói với Hãn,

-Cây cùng này nặng hơn cung bình thường đi săn. Rất giống cung của người Hán, sao cháu lại biết làm thứ này?

-Chỉ là cháu tình cờ nghĩ ra thôi ạ

-Ta không nghĩ là tình cờ đâu – Công Xương đáp rồi nhìn Hãn với ánh mắt dò xét

Hãn quay đi tránh ánh mắt của họ Công vì hắn không biết trả lời thế nào. Rất may là một lúc sau đã thấy Trâu quay lai cùng với 2 ống tên, mỗi ống 10 mũi.

-Chú bắn thử đi ạ

-Được rồi