Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 12: Gặp lại người quen cũ




Chuyện Bạch Lang thảm sát cả một làng đã lan truyền khắp đất Giao Chỉ. Ác danh họ Bạch tăng thêm một bậc. Dân Việt khắp nơi bất bình, phẫn nộ nhưng cũng không gây nên sóng gió gì. Chính quyền Hán cũng chẳng buồn can dự, thái thú cũng chỉ nói vài câu nhắc nhở cho có lệ. Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó

Nhóm của Hãn sau khi an táng thân nhân xong thì kéo nhau ra biển. Chúng cần chuẩn bị thức ăn trước. Ngày hôm qua chúng chưa kịp ăn gì cả. Cũng may trong bẫy vẫn còn vài con cá nhỏ. Cùng lúc đó đám làng bên cũng ra biển lấy cá. Tình cờ, chúng gặp nhóm Hãn. Chúng đã biết chuyện của làng Tiềm nên cũng tỏ ra thông cảm.

-Ê, số cá này, tụi tao cho chúng mày

-Cảm ơn, nhất định có ngày chúng tao sẽ trả lại.

-Không cần. Chúng mày phải cố gắng sống nhé

-Cảm ơn chúng mày

Lũ làng bên cho nhóm Hãn 3 con cá lớn nhất rồi ra về, đó là tất cả những gì chúng có thể giúp nhóm Hãn lúc này, tuy làng của chúng không nằm trong vùng quản lý của Bạch Kỷ, nhưng cũng không dám xin cho nhóm Hãn vào làng vì sợ Bạch Lang đến gây chuyện. Cùng với mấy con cá nhỏ trong bẫy, chúng nhóm lửa nướng cá ăn.

-Tương lai mày định thế nào? – Sóc lên tiếng

-Tạo dựng thế lực, đến khi lớn mạnh lúc đó chúng ta sẽ tự tay lấy đầu Bạch Lang tế hồn mọi người. – Hãn đáp

-Vậy mày có ý định gì chưa? – Một đứa khác nói

-Chúng ta sẽ cần một người bảo hộ để xây dựng thế lực.

-Hiểu rồi.

Cũng trong ngày hôm đó, Hãn bắt đầu để ý hơn đến những người theo mình. Ngoài Sóc, thì còn Trì và Cóc. Nhóm 4 đứa này đều coi Hãn là người đứng đầu vì đơn giản Hãn giỏi hơn, mạnh hơn chúng. Sau khi ăn bữa trưa, chúng bắt đầu lên đường đi về hướng Nam.

Nơi chúng muốn đến chính là bộ tộc của Liễu tộc trưởng. Đường đi rất xa. Hãn tính phải mất đến hơn 1 ngày mới có thể tới nơi vì không có phương tiện đi lại. Đang trên đường đến đó thì họ gặp lại được một đoàn người đi ngược chiều. Lo sợ đó là đám người Bạch Lang nên chúng nấp vào bụi rậm bên đường. Đoàn người đến mỗi lúc một gần, có tầm khoảng 6 người trưởng thành cùng một con voi. Có một người đang ngồi trên lưng voi cùng với quản tượng, Hãn nhận ra người đó, không phải là Bạch Lang

Hãn nói đám trẻ đi ra khỏi bụi rậm, hướng về đoàn người, nói lớn

-Chú Xương, đã lâu quá rồi không gặp chú.

Cả đoàn dừng lại, từ trên lưng voi, một người đàn ông nhìn xuống, thấy có một đãm nhỏ đứng giữa đường

-Nhóc là….? Là Hãn phải không?- Người đàn ông phấn khởi nói

-Là cháu đây ạ. Thật may mắn, không ngờ lại gặp được chú ở đây.

-Câu đó là của ta nói mới đúng, ta định đến chỗ cháu xin cứu mạng đây.

-Hả??? – Hãn ngạc nhiên

Nhóm của Công Xương tạm nghỉ ven đường. Công Xương cùng đám Hãn ngồi trò chuyện

-Cháu không hiểu, rốt cuộc cháu có thể cứu mạng chú như thế nào?

-Đơn giản lắm, cháu làm cho ta vài chuỗi ngọc quý là được. Ta có mang cả gạo đến đổi đây

-Cái đó thì dễ nhưng…bọn cháu không thể làm nữa.

-Sao vậy?? Làng cháu không làm nữa à?

-Làng cháu… Hãn ngập ngừng.

Thấy đám trẻ có vẻ ngập ngừng không muốn nói khiến Công Xương không khỏi tò mò. Công Xương vốn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện của làng Tiềm mới chỉ đến tai Thái thú và trong nội vi Khúc Dương. Một tộc trưởng từ An Định như Công Xương vốn không hề biết được.

-Làng cháu làm sao?

-Làng cháu bị hại, chẳng còn ai nữa rồi. – Hãn nói, mắt đỏ hoe, nghiến răng nói

-Cái gì? Chuyện này là sao?

Hãn kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra với làng Tiềm. Bạch Lang đã vào làng đồ sát tất cả, chỉ còn lại 4 người là nhóm Hãn còn sống. Nghe xong, Công Xương không khỏi tức giận, đấm mạnh xuống đất.

-Tên súc vật Bạch Lang, hắn đúng là không còn tính người.

Không chỉ Công Xương mà ngay cả tùy tùng đi theo nghe xong cũng bày tỏ thái độ ra mặt. Sau một hồi chửi bới, Công Xương mới hỏi lại.

-Thế các cháu định làm gì trong tương lai?

-Bọn cháu sẽ tự xây dựng thực lực chờ ngày lấy đầu tên chó Bạch Lang đó.- Sóc nhao nhao

-Bạch Kỷ thế lực rất mạnh, lại có quân Hán chống lưng, chỉ sợ cả đời các cháu cũng không đụng được đến hắn. - Công Xương nói

-Lo gì chứ, chúng cháu có người trời làm lão đại mà. Chính là thằng Hãn, đáng lẽ nó đã chết do bị người Bạch Lang đâm chết nhưng lại sống lại. Chính cháu đã lôi nó ra từ đống thi thể. Còn nữa, vết thương của nó đã liền sẹo rồi ạ - Sóc nói

-Sóc…- Hãn ra hiệu cho Sóc bớt nói lại.

-Thật sao? – Công tộc trưởng nói

Hãn gật đầu, rồi vạch áo cho Công Xương xem vết sẹo đang lên da non của hắn, chính hắn cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao hắn lại thoát chết thần kỳ như vậy. Công Xương nhìn vết xẹo, khẳng định đây là thật. Vì độ dài và sự tương xứng giữa hai vết sẹo từ lưng và ngực lại rất khớp chứng tỏ Hãn đã bị đâm xuyên người. Nói gì chứ bị như thế không chết mới lạ, nhưng Hãn lại thoát chết. Nếu không có bàn tay của thần thánh thì không còn gì giải thích được.

-Với khả năng của các cháu, xây dựng thế lực rất khó, vậy các cháu định thế nào? – Công Xương hỏi

-Chúng cháu định nương nhờ Liễu tộc trưởng một thời gian để phát triển

-Ừm, Liễu tộc trưởng là một lựa chọn không tồi. Tiềm lực rất lớn nhưng đất của ông ấy lại nằm kề bên đất của Bạch Kỷ, hai bên vốn đang kè nhau như sắp động thủ, chỉ sợ không giữ được bí mật, cũng như đủ thời gian cho các cháu. Ngộ nhỡ lúc đó hắn nhờ đến quân Hán thì không phải sẽ gây khó khăn cho cả hai sao

Hãn lúc này mới ngộ ra. Sao hắn lại không tính đến điều này. Nếu chọn Liễu tộc trưởng, vạn nhất bị lộ, không những hại mình mà hại luôn cả bộ tộc của ông ấy. Hãn hiểu xong thì buồn rầu, thở dài một tiếng

-Chi bằng, các cháu đến chỗ của ta đi. Chỗ ta nằm rất xa đất của Bạch Kỷ, đảm bảo sẽ không có chuyện gì

-Thật chứ ạ? Bọn cháu có thể đến chỗ chú.

-Haha sao lại không? Chỗ ta dư sức cho các cháu phát triển, nhưng ta chỉ có thể giúp các cháu có chỗ trú chân thôi. Xây dựng thực lực phải phụ thuộc vào các cháu, ta không thể giúp gì nhiều được.

-Không sao ạ. Cháu đã có tính toán riêng rồi ạ.

-Được, vậy chúng ta cùng lên đường thôi

-Vâng ạ

Nhóm của Hãn tham gia cùng với đoàn của Công tộc trưởng trở về bộ tộc. Theo như Công tộc trưởng nói, bộ tộc của ông nằm trong vùng An Định, gần với khu vực Sông Nhị Hà (Sông Hồng), thời này họ chưa có đặt tên sông nhưng theo lời kể thì đó là con sông lớn nhất Giao Chỉ nên Hãn hoàn toàn có thể đoán ra. Lại nói, thời hiện đại An Đinh tương ứng với Hải Dương và Hưng Yên, huyện An Định nằm giữa 2 con sông Thái Bình và sông Hồng. Ngoài ra còn giáp biển do các vùng duyên hải Hải Phòng và Thái Bình vẫn chưa hình thành hết và còn là biển, quá trình bồi đắp vẫn đang diễn ra khá chậm chạp.

Ngoài ra, theo những gì Hãn biết, cũng như đối chiếu với những gì chú Công Xương nói, sông Hồng lúc này có rất nhiều thương nhân, đến từ các quốc gia khác nhau, đến Giao Châu buôn bán và thu mua thổ sản như ngà voi, sừng tê, ngọc trai. Những thứ này rất được ưa chuộng. Nhiều thương gia đến đây làm ăn đều giàu nên nhanh chóng nên thương nhân khác đến đây nhiều đến mức chính quyền Hán phải “giải phóng mặt bằng” các khu vực gần bờ sông, xây dựng những thương điếm to lớn để buôn bán. Quả là một nơi hoàn hảo để Hãn thực hiện kế hoạch báo thù của mình.

Phải mất đến 4 ngày di chuyển nhóm của Hãn mới có thể đến được địa phận của Công tộc trưởng. Bộ tộc của ngài có đến 8000 người. Trong đó có 2000 người sống tại khu trung tâm, còn lại là rải rác xung quanh, mỗi làng từ 600-700 người, tổng cộng có đến hơn 10 làng như vậy sống rải rác xung quanh khu trung tâm. Đây có thể coi là một một tộc tầm trung trên đất Giao Chỉ này.

Khu trung tâm cũng là nơi dành cho tộc trưởng, là nơi tập trung đông dân cư nhất. Hãn thấy nơi này được phỏng thủ khá kĩ. Có tường rào bằng gỗ bao quanh, ngoài ra cũng có những người lính Việt đang tuần tra. Cách đó không xa có một sông cỡ vừa, chảy qua làng, đủ cấp nước cho các mảnh ruộng xung quanh. Ngoài ra Hãn còn thấy có rất nhiều nhánh của con sông này là nhân tạo. Đặc biệt là một nhánh sông lại sắp xếp quá hợp lý, hợp với dòng chảy chính tạo thành hình chữ Y. Khu trung tâm nằm tại hõm của chữ Y này. Không những có thể khơi thông dòng chảy, tránh ngập úng tại khu dân cư khi có mùa lũ, mà còn có thể sử dụng cho tưới tiêu lại có mục đích phòng thủ, khi 3 mặt đều là sông. Xem chừng vị tộc trưởng này không đơn giản. Ngoài ra còn có một ngọn núi ở phía Tây. Để đến khu trung tâm phải đi qua một cây cầu di động bắc qua sông. Ngày thường có vẻ cây cầu này sẽ được để nguyên, đến lúc có biến sẽ được nhấc lên. Sau khi qua cầu, băng qua con đường lớn, 2 bên là đồng ruộng, cuối cùng cũng đến cổng làng, lúc này đang có 4 lính đứng canh, khi thấy tộc trưởng trở về, họ mở chướng ngại vật mở đường đồng thời, dân cư trong làng đã bỏ việc ngoài đồng ra chào đón. Có vẻ vị này rất được lòng dân nên mọi người nên người dân mới nhiệt tình như vậy. Công tộc trưởng thấy thế cũng từ trên lưng voi đi xuống đáp lễ mọi người. Khi ngài vừa xuống đã bị bâu kín bởi người dân và những lời hỏi thăm.

Cố gắng lắm mới giải tán được đám đông này, lúc này chú Xương dẫn nhóm Hãn đến nhà chính, đây là căn nhà lớn nhất ở đây, thật rộng rãi. So với căn nhà của Liễu tộc trưởng chỉ có hơn chứ không kém. Lại được xây với kiến trúc nhà sàn, chân sàn thấp, thềm trước nhà to ngang bằng cái sân khấu làng Hãn chứ không ít. Vừa bước vào đã thấy 2 người đứng trước cổng, một ông già và một đứa trẻ chạc tuổi Hãn. Nó đứng rất nghiêm trang, khuôn mặt rất nghiêm trọng. Còn lão già thì cứ múa may hai tay, làm Hãn chẳng hiểu gì cả, lão đinh chơi kịch câm à?, quay lại thì thấy Công tộc trưởng cũng đang làm những động tác kì lạ, khuôn mặt hơi sợ sệt.

-Chú đang làm gì vậy? – Sóc đứng thấy nãy giờ, không hiểu mới hỏi

“Vút”

-Coi chừng.

Đột nhiên, Hãn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Sát khí. Kèm theo đó là một tiếng kêu xe gió. May mà Hãn có cảm giác tốt, đã sớm nhảy lên bậc thềm, chạy chắn ngang chú Xương, dùng cả hai tay nhanh nhẹn chộp lấy được vật đang lao đến. Nặng quá. Hãn phải gồng hết sức mới cản được, thậm chí còn bị phản lực khiến vật này đâm thẳng vào ngực, khiến Hãn đau nhói. Nhìn kỹ lại mới thấy bất ngờ, một cây gậy à? Đầu không có bọc sắt.

“Vút”

-Nằm xuống, mau – Chú Xương hét lên

Lúc nay cả đám đều nằm mọp xuống, kể cả lính hộ vệ cũng vậy. Lại một cây gậy nữa lao đi. Vọt qua trên đầu họ rồi cắm thẳng vào thành ngôi nhà sàn đối diện gần đó. Lực ném thật kinh hồn. Chẳng lẽ trong nhà ông này nuôi khỉ đột à?

-Mình về rồi đấy à. Nhớ mình quá nên mấy cây gậy em cầm bị trượt tay ấy mà

-Mẹ thằng Trâu đấy à? Anh về rồi đây. – Chú Xương nói có vẻ khiên cưỡng

Từ trong nhà một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách quý tộc Việt Cổ bước ra. Khuôn mặt đúng là xinh đẹp, chỉ tội… ngực lép. Cô đang tươi cười nhìn người đàn ông đàn ông đang từ từ đứng dậy, tướng run run. Dù là cười nhưng sao Hãn có cảm giác như cô định giết người thế này. Không chỉ Hãn mà ngay cả nhóm Sóc lẫn lính hộ vệ cũng biểu cảm ra mặt. Nhắc mới nhớ, người làng đâu rồi. Mới nãy còn thấy đông đúc, sao giờ vắng tanh vậy?

-Vợ chồng lâu ngày không gặp. Ôm nhau tí cho tình cảm thân thương nhỉ? – Cô dang rộng đôi tay nói

-Ừ…ừ - Chú Xương đáp lại

Nhìn kĩ lại thấy đằng sau người phụ nữ này có đầu của hai thanh kiếm sắt. Ngày thường đâu cần mang theo song kiếm theo người như vậy, định đi giết người à?

“Pặc”. Người phụ nữ ôm lấy tộc trướng rồi nói.

-Mình đi đâu cả tháng, làm em nhớ mình lắm đấy. Không ngờ mình còn dắt theo một đám nhỏ nữa. Đừng nói với em là mình đi hí húi bên ngoài rồi mang sản phẩm về đây nhé

Càng nói, người phụ nữ này càng xiết chặt tay. Hãn còn nghe thấy cả tiếng xương kêu rốp rốp. Thật kinh dị. Đứa nhóc và lão già đứng bên cạnh thì mặt xám ngắt, mồ hôi vã ra như tắm. Họ đang sợ.

-Mình bình tĩnh nghe anh đã. Không phải thế, chúng là do anh thu nhận trên đường

-Thế sao?

-Thật mà.

Nghe thế, người phụ nữ mới nới lỏng tay. Lúc này, chú Xương mới ra hiệu cho nhóm Hãn tiến lại gần

-Đây là Hãn. Anh gặp chúng trên đường đến làng Tiềm. Nó chính là người đã làm ra sợi dây chuyền em đang đeo đấy

-Thật sao?

Người phụ nữ này bất giác sờ lên sợi dây đang đeo. Hãn cũng nhìn thấy cô đang đeo một sợi dây hạt thủy tinh với những hạt màu khác nhau đan xen. Đây rõ ràng là sản phẩm của làng Hãn. Thảo nào lúc gặp ở chỗ Liễu tộc trưởng hay lúc trên đường chú ấy có nói cứu mạng. Hóa ra là thế này. Ổng sợ vợ nên mới nhờ Hãn làm thủy tinh để nịnh vợ. Mà không hiểu lão đi đâu tối ngày. Mấy tháng mới về nên vợ giận là đúng. Nói đi cũng phải nói lại. Ổng sợ là bình thường. Vợ ổng cỡ này không khéo cả tộc đều sợ chứ không riêng gì ổng. Ngay như người mới đến như Hãn, gặp phải bà cô hung dữ này cũng chùn chứ đừng nói.

-Nhà của các cháu đâu mà lại đi lang thang thế?

-Chúng cháu không còn nhà nữa rồi – Hãn nói, hai bàn tay nắm chặt

Biết ý, Công tộc trưởng mới đưa tay ra hiệu cho vợ. Sau đó chỉ sang người đàn ông già cả nói.

-Đây là ông Cai, là bồ chính ở đây. Từ bây giờ các cháu sẽ đến ở nhà ông ấy. Lão Cai, cảm phiền ông an trí cho lũ nhỏ.

-Dạ được

Sau đó, già làng dắt đám nhỏ đến một căn nhà ở cuối làng. Đây là nhà của lão. Lão sống một mình. Trước đây lão sống với vợ nhưng vợ lão mất cách đây 2 năm rồi. Căn nhà cũng khá rộng rãi đủ chỗ ngủ cho cả đám. Nhưng chúng đến chỗ người khác không thể ăn không ngồi không được nên Hãn mới nói

-Bọn cháu mới đến nơi này, không biết nhiều cái, cũng không thể ngồi không nên ông có thể giao việc cho cháu làm được không ạ?

-Có việc gì chứ? Gặt lúa xong rồi. Các cháu nếu muốn giúp thì đợi đến vụ lúa tháng sau đi. Bây giờ các cháu muốn làm gì cũng được. Tộc trưởng đã có lời nên ta sẽ để ý đến các cháu

-Chúng cháu cảm ơn ông ạ

-Ừm.

Ngày hôm đó chúng dành để dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị chỗ ngủ và sinh hoạt. Cũng như phụ giúp lão Cai làm một số việc vặt. Nơi này sẽ là nơi phát dương thanh thế của chúng nên trước tiên cần tìm hiểu xung quanh trước. Công việc đó sẽ được tiến hành vào ngày mai.