- Cha mẹ ơi, con về rồi.
Từ đằng xa một tiếng trẻ con vọng lại, đứa bé trên tay cầm một giỏ cá, chạy lăng xăng vào làng. Thấy đám người vẻ mặt bặm trợn, khuôn mặt có một chút ngơ ngác, sau đó là hoảng sợ định lùi về sau.
-Trứng, Trứng, mau chạy lại đây – Một người phụ nữ từ trong nhà thò mặt nói vọng ra
-Trúng.
“Vút” … “Phập”
Đứa bé còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bỗng nhiên một cơn đau nhói dữ dội lan tỏa trên ngực. Bất giác không còn cảm giác được gì, hình ảnh trước mặt bỗng nhiên đổ gục xuống, không gian tối sầm lại, muốn la lên sao miệng không cử động được nhưng tai thì còn nghe thấy nhưng là tiếng thất thanh của mẹ
-Trứng, Trứng ơi
Người phụ nữ từ trong nhà chạy ra, ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn rướm máu của đứa con gái tội nghiệp. Trứng lúc này khuôn mặt trắng bệch, hai mắt mở không nhúc nhích, trên ngực thấm đẫm máu, những giọt máu vẫn tiếp tục chảy như đang bị rút cạn khỏi cơ thể. Mũi tên đã đâm xuyên người, gắn chặt lấy thân thể. Người đàn bà ôm xác con, gào khóc đau đớn, dân làng nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
-Thiếu chủ bắn cung thật giỏi.
-Hahaha, đi cả ngày không thấy con mồi, đến đây lại gặp “dê núi”
Đám thủ hạ thấy chủ bắn chết một đứa bé thì nhao nhao buông lời nịnh bợ, Bạch Lang cũng cao hứng mà cười lớn. Kẻ tung người hứng cùng nhau cười hả hê, trái với cảnh khóc than của người phụ nữ đang ôm lấy một thân thể nhỏ bé. Phút chốc bà quay mặt về phía đám người Bạch Lang, nghiên răng chửi lớn.
-Mày giết con bà, bà liều với mày.
-Mình, đừng…
Người phụ nữ nắm chặt một lưỡi liềm đồng lao đến đám người Bạch Kỷ. Nhưng lúc này hắn đã giương cung chờ sẵn hướng về người phụ nữ cười gằn
-Hết dê núi, giờ đến hươu.
“Vút”
Mũi tên xe gió lao thẳng về phía người phụ nữ. Cung của Bạch Lang là cung quân dụng của người Hán, tầm bắn trên 100m. Khoảng cách từ chỗ Bạch Lang đến mẹ của Trứng chỉ có khoảng 23m, nằm trong tầm xuyên giáp của cung này. Mũi tên cắm vào cổ họng, lực quá mạnh khiến cả thân người bị kéo lùi lại, ngã ngửa về phía sau.
-Bọn khốn…
Chồng của người phụ nữ cũng là cha của Trứng đã lao lên định cản vợ nhưng mũi tên đã lao đến tước đi sinh mạng vợ ông. Trong thoáng chốc mất đi gia đình, mất đi tài sản quý giá nhất, ông căm phẫn nắm chặt con dao đồng lao đến liều chết. Bạch Lang thấy thế vẫn dửng dưng như không, một tên hộ vệ đứng dậy tiến lại chắn đường. Tích tắc hai người đã sát mặt nhau, tên hộ vệ dùng tay bắt lấy cổ tay của cha Trứng, chặn con dao đồng lại, tay kia đã rút đao chém một đường vào cổ. Hàn quang lạnh lẽo bén ngót vọt qua, chỉ thấy đầu người lăn dưới đất. Cha Trứng lúc này chỉ còn là một cái xác không hồn khụy xuống. Tên hộ vệ tay vẫn cầm chặt tay cha Trứng kéo lên như đang cầm trên tay xác một thú săn vừa bị hạ, giơ lên trước mặt chủ hắn
-Haha, không tệ
-Đa tạ thiếu chủ khen ngợi
Tên hộ vệ này nở nụ cười bệnh hoạn, thỏa mãn, nhìn vào cái xác không đầu. 3 mạng người, chưa được 1 khắc chúng đã giết 3 mạng người. Đám khốn kiếp này không coi chúng ta là người. Lúc này dân làng trở nên vô cùng phẫn nộ nhưng già làng đã dang tay cản, nói họ bình tĩnh. Đàn ông trong làng đã không chịu được quyết định liều chết nhưng trưởng làng lại cản họ. Ánh mắt giận dữ, hằn lên những tia máu của họ lại chuyển từ đám Bạch Lang sang trưởng làng. Nhưng chính lúc này, họ thấy một khuôn mặt còn đáng đáng sợ hơn. Lão đã tức giận đến mức khuôn mặt co lại, hai mắt mở rộng, sát ý trong người lão, người xung quanh đều cảm nhận được. Lão vì quá tức giận mà cắn vào thịt bên trong miệng, tay lão nắm chặt, mạnh đến mức máu rỉ ra rồi.
-Không được, kiềm chế lại.
Lão nói với mọi người nhưng chính lúc này cảm giác lão mới chính là người cần phải kiềm chế
-Gấu, cắt đầu 2 đứa còn lại mang về - Bạch Lang ra lệnh
-Dạ
Một tên thủ hạ đứng dậy, rút đao tiến lại 2 xác người trước mặt. Họ đã chết rồi, còn muốn hành hạ thi thể của họ nữa sao? Lửa giận đã lên đến cùng cực, sắp phát tiết ra ngoài thì từ đầu làng lại xuất hiện 1 giọng nói.
-Tao không hiểu sao mày lại tha mấy cái dây rừng này về
-Mày chẳng biết gì cả. Thứ này phòng khi hết gạo có thể ăn được đấy
Lúc này, Hãn cùng đám trẻ mới đi chơi về, còn đang cười đùa thì thấy làng hôm nay yên ắng quá. Sao trong làng lại có ngựa? Đám người cầm vũ khí đang ngồi ở đình làng kia là ai? Một loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu nhưng thoáng chốc biến mất khi Hãn thấy thi thể nằm trên đất.
-Trứng, Trứng.
Hãn nhận ra thi thể đó, đó là đứa bé nhỏ tuổi nhất trong làng. Từ ngày được đến thế giới này, Hãn, ngoài Sóc, còn rất thân với Trứng, coi như em gái trong nhà. Cũng vì tính tình hoạt bát, lanh lợi, lại vô cùng đáng yêu nên Hãn cũng rất quý. Hôm nay cả nhóm ra biển chơi, tiện thu luôn mẻ cá trong bẫy. Trứng thu xong thì xin phép chạy về làng trước. Nhóm Hãn thì cứ thong thả mà về nhưng vừa mới đây còn thấy đứa nhóc này chạy nhảy nô đùa, nay vừa về làng đã thấy nó nằm bất động trên nền đất, Hãn không bất ngờ sao được. Hắn nhìn thấy thì chạy lại, đám trẻ cũng không đứng một chỗ mà chạy theo nhưng không dám lại gần thi thể, chỉ có Hãn là chạy lại, quỳ xuống, nâng đầu Trứng lên, nhưng lúc này đứa bé không còn hơi thở nữa, Hãn không thể làm gì được nữa rồi
-Lại một đàn dê, hôm nay đúng là may mắn.
Bạch Lang lấy một mũi tên từ trong bao, lắp vào cung, dồn lực kéo rồi ngắm bắn.
-Hãn, đừng.
Từ trong nhà, mẹ Hãn thấy con mình gặp nguy thì chạy ra. Thấy một phụ nữ có nhan sắc từ trong nhà chạy ra, tên Bạch Lang lại từ từ thu cung lại.
-Không ngờ chỗ này lại có người đẹp. Bắt lấy cho ta
-Dạ - Mấy tên thủ hạ dạ ran
Chúng chạy lại bắt lấy bà Xá toan mang về cho chủ. Hãn thấy mẹ mình bị bắt liền lao tới, dùng sức kéo tay lũ thủ hạ khỏi mẹ. Dân làng cũng có vài người không chịu được đến giúp. Bọn thủ hạ thấy phiền phức bèn rút đao ra hăm họa khiến mọi người không dám lại gần nhưng vẫn luôn trực lao vào.
-Kẻ nào cản lối cứ giết đi.
-Dạ
Nhưng làm như Hãn sợ, hắn tiếp tục lao đến chỗ mẹ. Một tên thấy thế vung đao bổ xuống nhắm lấy mạng Hãn thì đã bị Hãn dùng tay trái đón lại, nắm chặt cổ tay, rồi kéo xuống, tay phải bắt lấy phần cẳng tay của tên thủ vệ, chân trái dang rộng cuối cùng vận sức vào hai cánh tay kéo mạnh. Lực chém của hắn bị Hãn lợi dụng lôi đi, vướng phải chân trái nên mất thằng bằng ngã xuống. Ngay khi còn đang nằm chưa hiểu chuyện gì thì đã lãnh thêm 2 đấm liên tiếp, nằm căng thẳng luôn. Những tên khác thấy vậy liền lao tới, kẻ gần nhất định dùng mũi đao để đâm nhưng Hãn nhẹ nhàng lách người sang phải, dùng phần cổ tay phải bạt mạnh từ dưới lên, nhằm thẳng vào cằm mà đánh khiến phần cổ tên này bật ra sau, cùng lúc Hãn bồi thêm một đá mạnh vào bụng khiến cả thân người hắn bị bật đằng sau rồi nằm lăn lộn dưới đất.
-Khá lắm.
Một giọng nói đàn ông vang lên, liền sau đó là hàn quang sắc lẹm chém ngang vọt qua nhằm vào cổ Hãn. Linh hồn Trần Khôi lúc này đã hoàn toàn hòa hợp với cơ thể của Hãn nên với phản xạ được trui rèn trong quân động thì nhanh chóng lùi lại rồi nghiêng người về phía sau né đòn khiến lưỡi đao không đến được đích nhưng cũng cách mặt vài cm. “Nhanh quá” Hãn lúc này giật mình, tốc độ chém quá nhanh, đây là lần đầu hắn gặp một kẻ có tốc độ ra đòn nhanh thế này, nếu không nhờ ngày trước có luyện tập mài sắc cảm giác thì lúc này hắn đã nằm gục trên vũng máu rồi.
Định thần lại thì Hãn thấy một tên cốt đột, thân hình rắn chắc đứng trước mặt, tay cầm đao sắt chỉ vào hắn. Tên này chính là kẻ đã lấy mạng cha của Trứng. Đồng thời hắn cũng là tâm phúc của Bạch Lang. Theo Bạch Lang nhiều năm, lại bản tính tàn độc nên được Bạch Lang ưa thích.
-Né được?, xem chừng thằng nhóc mày cũng có bản lĩnh.
Hãn định xông lên nhưng bất giác khựng lại, không cử động nổi chân. Hắn đang sợ. Hình ảnh trước mặt hắn đột nhiên biến đối. Sao hắn cảm thấy tên cốt đột này đột nhiên to lớn quá? Chính cái cảm giác chấn nhiếp này khiến hắn cảm thấy ngộp thở, không cử động nổi.
-Không lên à? Vậy để tao.
Thấy Hãn không xuất thủ, tên này vung đao lao tới. Hãn nhìn hắn, muốn phản ứng nhưng không nổi, càng đến gần, trông hắn càng to lớn hơn, cây đao của hắn cũng lớn bất thường. Nó đang bổ xuống trên đầu Hãn.
-Hãn, chạy đi – bà Xá hét lên
Hãn lúc này với chợt tỉnh, lấy lại bình tĩnh. Nhanh nhẹn hắn lách người sang phải, vừa kịp lúc ngọn đao bổ xuống. Lưỡi đao cắm phập xuống nền đất, phần đầu lưỡi đao nằm hoàn toàn dưới đất đủ thấy lực chém mạnh như thế nào, nếu dính phải thì xác định bị chẻ làm đôi, nghĩ đến mà rùng mình. Nhân cơ hội cây đao còn đang kẹt dưới đất, Hãn nhanh trí dùng chân đạp mạnh vào sống đao khiến tay tên này bị giật mạnh xuống bất ngờ mà buông tay, liền sau đó là một loạt cú đấm, cùi trỏ và đòn đầu gối nhắm thẳng mặt mà đánh. Hãn giở hết tuyệt kĩ mong muốn hạ tên này, cảm giác tên này còn vững thì bảo đảm hắn còn chật vật hơn rất nhiều.
Tên to xác này lĩnh liền 6-7 cú vào mặt, đòn mạnh đầy đầu hắn vật về phía sau, cuối cùng hắn cũng cũng chịu gục. Hãn đứng thở hồng hộc, cái thân thể này vẫn chưa đạt được sức chịu đựng của hắn ngày trước, duy chỉ có sức mạnh là có nhỉnh hơn.
Mấy tên còn lại thấy kẻ mạnh nhất trong đám nằm gục thì bất ngờ. Đây là lần đầu tiên chúng thấy hắn trong tình cảnh này. Đối thỉ chỉ là một tên nhỏ con thôi mà. Riêng Bạch Lang thì chẳng có phản ứng gì chỉ nói
-Có kịch hay xem rồi. Chúng mày còn đứng đấy làm gì, mang ả lại đây
-Dạ
Thấy bọn thủ hạ lôi mẹ hắn lại chỗ Bạch Lang, Hãn định xông tới nhưng kẻ nằm dưới đất bất ngờ lên tiếng,
-Mẹ, đau thật đấy
Tên này từ từ bò dậy nhưng Hãn thấy không ổn, lập tức tấn công bất ngờ, vung cước sút thật mạnh vào mặt, lĩnh cú này chỉ có nước nằm bất tỉnh. “Bịch”, cú va chạm ngỡ như đã thành công nhưng nhìn lại thì thấy chân của Hãn đã bị bắt lại. “Không ổn”, Hãn cố gắng thoát ra
-Bắt được rồi nhé.
Hắn nắm chặt cổ chân Hãn dồn sức đẩy khiến Hãn nằm vật xuống đất. Ngay lập tức, hắn ngồi đè lên người Hãn, vung nắm đấm liên tục vào Hãn.
-Ông đây trả lễ cho mày.
Hắn vừa nói vừa đánh, miệng nở nụ cười bệnh hoạn. Hãn không nhúc nhíc được, tên này nặng quá. Hắn ngồi lên ngực Hãn cũng khiến Hãn ngộp thở. Hai tay một bị bắt, một bị một chân đè lên, tay còn lại Hãn chỉ còn biết dùng để đỡ vì đánh không có lực, hơn nữa hắn bị đánh tới tấp, chỉ có thể đỡ để giảm lực. Mặt Hãn lúc này như bao cát để hắn đấm, máu trong mũi, miệng trào ra, nhìn thảm hại không tả nổi. Đám Sóc nhìn cảnh này dù muốn xông vào nhưng vì quá sợ hãi nên không nhấc nổi chân.
Mẹ Hãn được đưa đến trước mặt Bạch Lang. Quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi do bị lôi đi quá thô bạo. Đứng trước Bạch Lang, bà liền quỳ xuống, bám chân hắn cầu xin
-Cậu, xin cậu tha cho con tôi, chúng tôi mẹ góa con côi xin cậu thương tình.
-Góa phụ à? Ta chưa từng thử qua, mang sang ngôi nhà kia để ta hành sự nào.- Bạch Lang cúi xuống, lấy tay xoa mặt bà Xá
-Không, xin cậu tha cho mẹ con tôi, xin cậu, á á…
Mẹ Hãn dãy dụa khiến mấy tên thủ hạ thấy phiền quá nên túm tóc lôi đi khiến bà Xá đau đớn, chân dãy dụa dưới đất
“Bốp”
Hãn nghe thấy mẹ kêu đau đớn, cố sức vùng vẫy thoát ra, tay khua mọi hướng cố tìm một thứ để làm vũ khí, mặc kệ việc lãnh mấy chục cú đấm đau như trời giáng đang nhằm vào mặt hắn mà lao đến, may mắn vớ được một cục đá, liền cầm lấy vạng mạnh vào đầu tên cốt đột khiến hắn bị lăn vật sang một bên. Hãn cố hết sức bật dậy nhằm tên này giáng thêm một cú nữa vào đầu, để đảm bảo hắn gục luôn
Khi thấy tên này không nhúc nhích, Hãn đứng dậy chạy đến chỗ mẹ hắn, mặc kệ bọn lâu la xung quanh nhưng không để ý không được. Vì mải cắm mặt chạy, Hãn đã bị một tên đạp mạnh vào ngực, lăn vật xuống đất. Cú đạp bất ngờ khiến nhịp thở rối loạn, Hãn tưởng trừng như sắp mất đi ý thức nhưng trong đầu vẫn văng vẳng tiếng thét của mẹ hắn. Không từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục đứng lên.
-Thằng nhóc cứng đầu, giết đi
-Tuân lệnh.
“Phập”
Trên ngực của hắn xuất hiện một mũi đao đặc trưng của Hoàn thủ đao. Tên to xác vừa nãy đã đứng dậy. Tên này đúng là không phải người, bị đá đập đầu mà không chết. Nhưng Hãn không còn nghĩ được nhiều vậy. Lúc này, hẵn cảm giác thấy không gian im bặt, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy đao sắt và xương cọ sát vào nhau cùng tiếng thoi thóp của bản thân.
Tên này rút đao ra, máu từ vết thương chảy không ngừng.
“Khặc”
Máu từ trong miệng trào ra như muốn chạy khỏi thân thể này. Không gian yên tĩnh tối sầm lại. Trong đầu hắn là những hồi ức tan vỡ, những hồi ức của hiện tại, của quá khứ và cả những hồi ức của kiếp trước. Những hồi ức tưởng như chỉ hiện về qua những giấc mơ. Phải chăng đây là một giấc mơ? Đúng, chỉ là một giấc mơ. Những thứ hắn vừa thấy chỉ là…một cơn ác mộng mà thôi. Ngày hôm đó, hắn đã mơ thấy một cơn ác mộng không dứt, cũng ngày hôm đó, hắn đã mơ thấy một con đường không lối về.
Hãn nằm gục trên đất. Mắt dần nhắm lại. Thứ cuối cùng hắn được nghe chính là tiếng la thất thanh của mẹ hắn. Đứng lên đi, chân ta, tay ta, thân thể ta, đứng lên đi! Mày không thể nằm ở đây được, đứng lên cứu mẹ, cứu mọi người đi. Hãn mất dần ý thức, rồi không còn nghe thấy gì nữa.
------------------------------
Tối hôm đó, làng Tiềm.
Làng Tiềm hôm đó yên ắng lạ thường. Nhà cửa tan hoang, chỉ còn lại một đống tro tàn vì vừa trải qua một cơn hỏa hoạn khủng khiếp. Cơn mưa nặng hạt bắt đầu chút xuống như khóc than cho số phận của ngôi làng nhỏ bé này. Mặt đất lúc này được nước mưa rửa trôi, dòng nước mang theo bùn đất và máu. Ngày hôm đó, cả làng già trẻ lớn bé hơn 200 người giờ chẳng còn ai.
Từ một chiếc hố gần đó, đây là nơi Bạch Lang gom xác dân làng vứt vào. Tổng cộng có hơn 10 hố chôn. Chúng toàn bộ không được lấp đất để mặc cho bị thời gian bào mòn. Từ một đống xác, một cánh tay bất ngờ trồi lên. Trồi lên như thể đang muốn bám víu lấy sự sống này “Ta chưa muốn chết, ta phải sống”
Ở thời đại này, sinh mạng thật nhỏ nhoi. Sống bình thường thì khó, trở thành oan hồn lại dễ dàng. Nằm dưới đống thi thể vô hồn, nồng nặc máu tanh, xung quanh tối om, ta cảm giác như đang ở địa phủ.
-Cha ơi, mẹ ơi, huhuhu
Tiếng ai khóc lóc như báo cho ta rằng đang trên đường đến thế giới của người chết. Có sức khỏe để làm gì? Có kiến thức của thời hiện đại để làm gì? Ta vẫn không thể bảo vệ được những người thân yêu nhất. Ông trời ơi! ta tồn tại để làm gì?
“Nếu ông muốn dụng tâm mang ta về đây, hãy cứu ta ra khỏi đây”. Hắn cả đời chưa tin thần thánh, nhưng lần này lại bám víu vào thần thánh để giành sự sống. Nực cười thay, mâu thuẫn thay. Nhưng ông trời như cũng đang đáp lời hắn. Một bàn tay hạ xuống, nắm lấy tay của hắn mà kéo lên.
-Qua đây giúp tao, có người còn sống.
Giọng nói quen thuộc quá. Là người hắn quen sao? Cảm giác nặng nề của những thi thể nằm chồng nên hắn giảm dần. Trời tiếp tục mưa những giọt mưa nặng hạt, kèm theo là tiếng sấm chớp đùng đùng. “Ta sống rồi”. Hắn lại thiếp đi.
------------------------------
Hãn giật mình thức dậy, Hắn còn sống. Lúc này, hắn thở hồn hển như vừa trở về từ cõi chết, miệng cảm thấy khô khốc, khát nước, toàn thân đau nhức. Thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà cháy dở, mái đã cháy mất, nhưng lúc này có một mái che bằng lá cây đang che mưa trên đầu hắn. Bên cạnh hắn, có 3 đứa trẻ ngồi co quắp xung quanh. Hãn nhận ra, đây là nhóm của Sóc mà, chúng còn sống sao? Chúng đang ngủ, nhưng thật khổ sở, vì diện tích nơi này hơi bé, để nhường chỗ cho Hãn nên chúng mới chịu khó ngủ ngồi. Đêm qua mưa gió lớn nên rất lạnh, chúng chỉ còn biết ngồi sát với nhau để giữ ấm
-Sóc?! – Hãn đưa tay với lấy Sóc vì hắn ngồi gần nhất, miệng ú ớ kêu
Vốn đã khó ngủ vì tư thế không thoải mái nên Sóc ngủ rất tính. Nghe thấy tiếng gọi cùng việc cảm thấy bị lay, Sóc chợt tỉnh, nhìn lại thấy Hãn đang gọi.
-Hãn, mày tỉnh rồi à?
Giọng nói của Sóc lớn khiến mấy đứa trẻ cũng choàng tỉnh. Chúng xúm lại quanh Hãn,
-Nước, nước
Hãn nói nhỏ khiến Sóc phải ghé tai xuống mới nghe hiểu được.
-Nước, mau mang nước tới đây.
Một đứa trẻ mang đến một ống tre. Sóc đỡ Hãn dậy, kề miệng Hãn vào ống tre, từ từ cho Hãn uống. Được một lúc, Hãn cảm thấy đỡ hơn hẳn. Hắn đã nhớ lại tất cả, những việc đã xảy ra, hắn bị tên to xác đó đâm xuyên người. Vết thương? Đúng rồi, vết thương chí mạng đã suýt lấy mạng hắn. Hãn cố gắng chồm dậy xem vết thương. Đám nhỏ cũng tò mò nhìn theo. Vết thương đâu rồi? Hãn chỉ thấy một vết sẹo dài 5 cm đã kết da non. Chẳng phải hắn vừa bị đâm hôm qua sao? Tại sao đã liền lại rồi?
-Vết thương của mày lành rồi. Ông trời đã phù hộ mày rồi.- Một đứa nhóc kêu lên
-Thần linh phù hộ thằng Hãn. Hãn chính là người trời
Cả đám cùng nhau cúi lạy Hãn như thể gặp được thần. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao có chuyện vô lý thế này? Vết thương lành sau một đêm, đến y thuật hiện đại cũng không làm được nói gì đến cái thời ăn lông ở lỗ này? Rốt cuộc chuyện này là sao? Trong đầu hắn chỉ có một câu trả lời duy nhất là thánh thần đã chiếu cố hắn nhưng một kẻ như hắn tuyệt không tin nhưng không còn câu trả lời nào thỏa đáng hơn được. Hắn cũng không quan tâm nữa, điều hắn muốn lúc này đã biết mẹ hắn và người làng ở đâu.
-Mọi người đâu rồi?
Nghe Hãn hỏi, lũ trẻ trùng xuống, hai mắt đỏ hoe. Thái độ của chúng khiến Hãn có cảm giác không lành. Chúng yên lặng không nói
-Đừng có dọa tao. Mọi người thế nào rồi?
-Mọi người… bị tên Bạch Lang đó hại chết rồi – Sóc vừa nói vừa nấc lên
Cả người Hãn như không còn sức lực mà nằm sập xuống. Chết rồi, mọi người chết rồi. Sóc nén nước mắt kể lại toàn bộ sự việc.
Ngay khi Hãn ngã xuống, người làng đã vô cùng phẫn uất, họ lùng sục trong nhà vũ khí, người buộc lưỡi dao đồng vào gậy làm giáo, người mang cung tên săn thú ra, quyết liều với bọn Bạch Lang. Già làng dẫn đầu mọi người cùng đánh, nhưng do quá chênh lệch về khả năng chiến đấu nên dù người làng đông gấp đôi vẫn không tránh khỏi bị tận diệt. Sau đó chúng vào từng nhà, lôi hết phụ nữ trẻ con ra hãm hại, giết chết không còn một người. Đám của Sóc may mắn lắm mới chạy thoát được nhưng cũng chỉ con 3 đứa do đám người Bạch Lang truy sát. Giết hết người làng, chúng mới phóng hỏa thiêu trụi nơi này. Nhóm Sóc phải đợi đến lúc chúng đi xa mới dám quay về. Chúng định hôm nay mới an táng cho dân làng.
-Đỡ tao đi xem.
Nghe thế, Sóc cùng một đứa nữa dìu Hãn đứng dậy. Ngôi nhà mà chúng ở nằm ở đầu làng. Đó là căn nhà duy nhất còn lành lặn. Đó là so với những căn nhà khác, đã cháy thành tro rồi. Bước đến đình làng. Một cảnh tượng hãi hùng đã khiến Hãn khóc rống lên. “Aaaaaa”. Hãn giãy dụa, rồi quỳ phục xuống
Tên Bạch Lang đó không phải là con người, người đã chết chúng cũng không tha. Trước mắt hắn là hơn 20 cọc tre xuyên qua 20 cỗ thi thể dân làng, xuyên từ hậu môn lên đến cổ họng, và lòi mũi tre qua miệng. Trên đầu mũi tre còn cắm thêm đầu người. Tất cả thi thể đều tỏ ra đau đớn tột cùng. Trên thềm đình làng là những thi thể lõa lồ của những người phụ nữ trẻ, họ đã bị bọn Bạch Lang hãm hiếp đến chết, trên cổ còn có một vết rạch sâu. Nhìn tiếp xung quanh, hắn lại trông thấy một hình dáng quen thuộc, già làng, lão đã chết rồi, trên người cắm khoảng 5 mũi lao, đứng dựa vào chiếc cây to gần đó. Có vẻ lão là người cuối cùng còn chống trả. Hãn đột nhiên nhớ đến mẹ hắn. Mẹ hắn đâu rồi?
-Mẹ tao đâu? Mẹ tao đâu rồi? Hãn nói lớn.
-Mẹ mày ở kia kìa
Một đứa nhóc chỉ tay về phía căn nhà cuối làng. Căn nhà đó là nơi duy nhất không bị thiêu rụi. Hãn chạy lại nơi đó. Bước vào, hắn cuối cùng đã thấy mẹ hắn. Giờ đây, bà chỉ là một cái xác không hồn. Quần áo rách tơi tả, đầu tóc rối tung, thân thể bà đã bị xâm phạm. Một con dao đã đâm xuyên tim đã lấy đi mạng sống của bà. Hãn ôm lấy đầu của bà vào lòng mà khóc. Tiếng khóc mỗi lúc một to hơn. Ngày hôm đó, tất cả lũ nhóc đều nghe thấy tiếng khóc thống thiết không thành lời của Hãn. Cũng trong ngày hôm đó, hắn đã ra một quyết định….
Hãn ngồi trong căn nhà đó, khóc mẹ hắn đến trưa mới bước ra khỏi. Sau đó, Hãn cùng bọn trẻ bắt đầu an táng cho người thân, vì ít người, chúng sẽ chôn tập thể nhưng sẽ sắp xếp các thi thể ngay ngắn. Riêng mẹ hắn, hắn sẽ mang thi thể bà đến an táng cạnh cha. Phải đào huyệt mộ chôn cất người thân, những đứa trẻ này vừa làm vừa khóc. Chúng cũng giống Hãn lúc này, lòng đầy thù hận. Cũng giống Hãn, chúng thề sẽ khiến tên Bạch Lang đó phải nếm trải những gì chúng đã trải qua.
Công việc an táng đến gần nửa đêm thì hoàn thành. Chúng đã làm liên tục không nghỉ. Bàn tay chúng cũng đã toác da, chảy máu nhưng không cảm thấy khó chịu. Bởi vì vết thương trong lòng chúng còn lớn hơn tất cả.
Hãn cùng đám trẻ khóc thương người thân một lần cuối. Sau này, chúng sẽ không khóc nữa, không khóc được không phải vì không buồn nữa mà vì nước mắt đã cạn rồi. Hãn vẫn nhớ lại lời của ông hắn kiếp trước, sau mỗi lần gặp ác mộng, con người sẽ can đảm hơn. Hắn cũng vừa trải qua một cơn ác mộng, hắn lúc này đã biến thành một con người khác rồi. Mạnh mẽ hơn, can đảm hơn.
“Thù này không báo, hỏi thiên lý ở đâu?”- Hãn nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt trước phần mộ cha mẹ hắn.
Ngày hôm sau, Hãn cũng đám trẻ con lại, vái lạy mộ phần của dân làng lần cuối rồi ngoảnh mặt quay đi. Chúng bước đi theo Hãn, khuôn mặt đầy quyết tâm phục thù, những khuôn mặt dường như chỉ là vẻ ngoài mạnh mẽ để cố gắng che đậy những gì bên trong đang tan vỡ, sụp đổ. Chúng không thể khóc vì đó là lời hứa với người đã khuất.
Nhưng nếu khóc được thì hãy khóc đi vì vết thương trong tâm hồn không thể lành ngay được.
Khóc đi
Khóc cho người đã khuất
Khóc cho kẻ mất tất cả
Khóc cho sinh mạng thật nhỏ nhoi
Khóc cho thời đại vô nhân tính này
Cười đi
Cười cho số phận trêu ngươi
Cười cho thiên lý đã mất
Cười cho anh hùng xuất thế
Cười cho một dân tộc sắp có ngày cất đầu lên.