Trở Về Thiên Sơn

Chương 87: không gian bí ẩn.




Lý Hồng Kiều cau mày nghĩ về kẻ áo bào đen và âm thanh hư ảo lúc trước, nàng không biết hai kẻ đó là ai, cũng không biết ma thú chạy trốn thứ gì.

Nhưng may mắn một điều chính là nàng kịp thời ngăn cản ma thú bước vào thế giới này, nó bị phong ấn ở trong U Minh chi địa đã 10 vạn năm, tu vi đáng lý ra sẽ giảm xuống còn Vương Kỳ sơ giai, nhưng không ngờ được thời gian trôi qua như vậy, ma thú kia chỉ rơi xuống Đế Kỳ cảnh mà thôi.

Ma thú khi thoát ra khỏi đó thì không nên nhiều lời, trực tiếp đáp xuống lục địa thì U Minh chi địa cổng sẽ bể nát, dù là nàng cũng không thể tự tay động thủ, mà tìm ra một cái pháp bảo phong ấn khác.

Dù sao một người từng là Thần Nữ và một thứ từng là Ma Thần đánh nhau, thiên hạ không bị diệt vong một nửa cũng là thương tổn một phần.

"Cũng may cái tất nói nhiều của ma thú đó không thay đổi, bằng không thiên hạ này lại rơi vào thần ma tranh đấu."

Lý Hồng Kiều nhìn lên hư không vô tận trời sao thở ra một hơi nói.

Nàng phất tay liền có bạch quang xuất hiện, bạch quang biến mất để lộ bóng người Trần Lục.

"Một tay thật sự có chút bất tiện a."

Trần Lục thở dài nhìn cánh tay trái không còn nói.

Lý Hồng Kiều xòe lòng bàn tay nói:

"Hắc Minh Hoa của ta đâu?"

Trần Lục lấy ra một cái pháp bảo phong ấn, bên trong phong ấn một cây hoa màu tím nhìn như sen tím yêu dị.

Hắn đưa xong Hắc Minh Hoa cũng xoay người rời đi, nhưng nhìn lại toàn là biển sao vô tận mới cười cười nói:

"Tiền bối, ta còn phải rời khỏi, mau đưa ta về đi."

Lý Hồng Kiều mỉm cười nhìn hắn thản nhiên nói:

"Không biết, ngươi tự tìm đường về đi."

Trần Lục trợn mắt há hốc mồm tức giận nói:

"Tiền bối đừng có quá đáng chứ, ta vượt qua hung hiểm lấy về Hắc Minh Hoa rồi."

Lý Hồng Kiều ánh mắt nhìn Hắc Minh Hoa cười cười nói:

"Ngươi lấy cũng không ít vật phẩm cấp cao mà."

Trần Lục cau mày hơi đảo mắt một chút chua sót nói:

"Một cây được không? Ta đưa ngươi một cây trong đó là được chứ gì?"

Lý Hồng Kiều không nói lời nào chỉ giơ năm ngón tay lật qua lật lại.

"Tham lam!"

Trần Lục nhảy dựng lên vô cùng tức giận, hắn là lần đầu nhìn thấy một kẻ ức hiếp mình tới mức độ này, năm cây vật phẩm cấp cao đặt ở trên đại lục lúc bấy giờ, mấy lão quái Lục Kỳ dù có bán tông môn cũng nhất định mua về một cây a.

"Bốn, bốn thôi là cực hạn rồi."

Trần Lục giơ lên bốn ngón tay lắc lắc trước mặt Lý Hồng Kiều, nàng thu lại Hắc Minh Hoa giơ lên thêm một ngón tay lên không nhìn ngắm.

"Ah, tiền bối, tiền bối, năm thì năm."

Trần Lục biến sắc vội kéo một ngón tay kia của nàng xuống cười khổ nói, hắn biết không thể trả giá với nữ tiền bối trước mắt.

Dù sao thoát khỏi đây cũng quan trọng hơn là trả giá một hai cây vật phẩm, hắn lấy ra từ không gian trữ vật của mình năm cây dược phẩm cao cấp, ở cảnh giới của hắn thì không biết được nó là ở cấp bậc gì, chỉ thấy cường đại là hốt vào trong túi trữ vật thôi.

Mặc dù mấy thực vật cấp cao này tồn tại ở vùng đất U Minh chi địa, nhưng không bị lây nhiễm một chút hắc khí, mà ngược lại còn lấy hắc khí làm thứ bồi bổ bản thân.

"Được rồi, ngươi không cần đi nữa."

Lý Hồng Kiều gật gật đầu hài lòng nói ra một câu làm Trần Lục trực tiếp ói ra một ngụm máu.

"Ngươi, ngươi."

Trần Lục trợn mắt vô cùng sợ hãi trước độ ngang ngược của nữ tiền bối này, Lý Hồng Kiều cười nói:

"Ở lại đây tu luyện một chút pháp tắc lĩnh ngộ, sau khi lĩnh ngộ được một ít rồi thì ta đưa ngươi trở về."

Trần Lục đơ người nhìn xung quanh mới không hiểu hỏi:

"Pháp tắc là cái gì?"

Lý Hồng Kiều phất tay giữa trời sao vô tận bắt đầu hiện ra từng cái pháp tắc bay lượn, đủ loại màu sắc đủ loại hình dáng và ánh sáng thần thánh.

"Ta cho ngươi ở đây hai năm để cảm ngộ pháp tắc, hai năm sau ta đưa ngươi trở về."

Trần Lục gật đầu mạnh một cái, tự nhiên được ban một cái cơ duyên như vậy, kẻ nào ngu nguyện ý bỏ qua nó đây?

Trần Lục nhớ ra điều gì lập tức nói:

"Tiền bối, còn có một kẻ đi theo ta tên là Quyên Tông, ngài có thể đi..."

"Ta cứu hắn rồi, hắn hiện tại biết được ngươi đang rèn luyện, nên đã trở về trước."

Lý Hồng Kiều thản nhiên nói, Trần Lục cũng cởi bỏ ra được một gánh nặng cúi người hành lễ với nàng.

Hàn thì một mực rất hứng thú với tên Trần Lục kia, nhưng còn rất nhiều việc phải làm, nên không thể để mắt tới hắn, dù sao cái phân thân kia cũng chỉ là cảnh giới thấp, không thể quan sát hắn hết được.

Các thánh nhân thở ra một hơi sau đó ghé qua Ma Hoàng cung tiếp tục bàn chính sự, cũng vào một khắc đó thiên hạ biết được có Ngũ Đại Thánh Kỳ tồn tại, mà sau này sẽ là Lục Đại Thánh Kỳ, bởi vì Liệt Sơn Hà kiếm tu là chân cảnh Lục Kỳ, chắc chắn đi tới một bước thánh nhân kia.

Ở trong không gian thần bí kia, Lý Hồng Kiều đã rời đi, chỉ còn Trần Lục bồi ở giữa hư không cố gắng tìm hiểu pháp tắc thiên địa quanh mình.

Vô Tâm và Hạo Trung thì chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, Vô Tâm thấy người áo bào đen kia quen thuộc, Hạo Trung cũng nghe được âm thanh sau cùng khi U Minh chi địa sụp đổ có chút quen thuộc.