Theo kế hoạch mà tân đế Nam Vực Hoàng Triều làm ra, chính là mượn nhờ yêu phi và ma đế khiến Nam Vực nội loạn, quấn theo các thế lực khác dính vào và bị Thiên Vân tông trừng phạt.
Tân đế lại sau đó lợi dụng mình đăng cơ liền chiêu cáo thiên hạ cho tất cả tu sĩ Nam Vực tập hợp chúc mừng tân đế, cũng vừa đúng lúc thú triều bắt đầu, toàn bộ thiên kiêu tông môn thế gia tham dự thí luyện phải liều mạng chống thú triều, còn thiên kiêu của Nam Vực lại thảnh thơi không bị hao tổn gì ở hoàng thành.
Thiên kiêu chi tử thế hệ này của mấy tống môn lớn dưới kế của tân đế và thái hậu đã bị Nam Vực đè lên một cái đầu, Nam Vực hiện tại đang phát triển vô cùng hưng thịnh, mấy tông môn khác trong đó có Thiên Vân tông, thì đang tìm cách gia tăng thiên kiêu đời này.
Nhưng liệu bọn họ có kịp bồi dưỡng ra thiên kiêu để tranh đấu với Nam Vực một lần nữa?
Tân đế Nam Vực Hoàng Triều, Đạo Thiên Hoàng Đế đang nhắm tới không chỉ một mình thiên kiêu đời này, chỉ có một mình Hiền Đức Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu mới biết được thứ nhi tử mình nhắm tới.
Quay trở lại Bách U Sơn lúc trước, mấy người mác áo đen và khăn che mặt đều bị giết, xác của bọn họ đều có một chữ Sát, máu này đã khô và các thi thể cũng đã lạnh ngắt, chết cũng đã mấy năm thời gian, là tu sĩ nên xác bọn họ có thể bảo tồn đến mấy trăm năm.
Biên giới giữa Trung Vực và Bắc Vực Ma Biên, Trần Lục đưa cái bình ngọc lúc trước đã thu bông hoa yêu dị cho Lý Hồng Kiều.
Nàng một ý niệm đã bóp nát bình hoa, một viên đá màu đen được này cầm trong tay, hoa và đá khi vừa tiếp súc liền tản ra màu tím yêu dị.
Hắc khí vạn dặm rít gào lên như là ma thần thức tỉnh, khiến cho toàn bộ Ma Biên khuấy động trời đất muốn sụp đổ.
Từ trên bầu trời hiện ra một cánh cổng kéo dài một phần ba Bắc Vực, cổng này có màu đen với hoa văn kì quái, cánh cổng từ từ mở ra khiến hắc khí ở bên trong cổng tràn ra khỏi hòa làm một với hắc khí của Ma Biên.
U Minh chi địa đã được triệu hồi, Lý Hồng Kiều nhìn lên cánh cổng, nàng lập tức nắm lấy Trần Lục ném về phía cánh cổng.
Lực ném vô cùng mạnh làm hắn một phát chui thẳng vào bên trong.
"Là U Minh chi địa, kẻ nào đã mở ra thứ đó?"
Vô số lão quái của Bắc Vực thức tỉnh bay ra bên ngoài, trong đó có bảy vị nửa bước Thánh Kỳ.
"Mau đem các đệ tử tu vi Tam Kỳ vào trong U Minh chi địa."
"Mặc dù không biết là kẻ nào mở ra U Minh chi địa, nhưng nếu cho mấy tiểu bối vào đó thì Bắc Vực sẽ lại khôi phục căn nguyên.
Mấy lão quái Lục Kỳ, Ngũ Kỳ, Tứ Kỳ không tiếc mọi thứ liền ném đệ tử của mình lên U Minh chi địa.
Nửa bước Thánh Kỳ tu sĩ cũng tham lam muốn tự mình xông vào liền bị hắc khí quất bay về, từng cái thế lực nhao nhao phát động toàn bộ tu sĩ Tam Kỳ vào U Minh chi địa.
"Ma tộc chúng ta đã tới lúc quật khởi rồi, mau đem mấy tiểu ma ném vào lăng tổ đi."
Một ma tộc ngửa mắt cười lớn trực tiếp bắt hết tiểu ma Tam Kỳ cảnh trong tộc ném lên U Minh chi địa.
Tà Chân tông, Lăng Hạo Nhiên tông chủ đang bế quan nghe được tin tức liền phá quan chạy tới.
"Tà Giới, Hắc Khí Bao Trùm."
Lăng Hạo Nhiên trên đường đi hội tụ vô số hắc khí xung quanh, hắn vung một chưởng đánh tới U Minh chi địa.
Lăng Hạo Nhiên muốn một đòn toàn lực đóng cánh cổng đó lại, nên đã dung hợp pháp tắc tiêu hao toàn bộ pháp lực.
Một chưởng kinh thiên ập tới, quét ngang qua giết chết vô số tu sĩ đang tiến tới U Minh chi địa, một chưởng ầm ầm đập lên U Minh chi địa.
Kinh động đến toàn bộ người xung quanh, một vị lão quái nửa bước Thánh Kỳ bất mãn nói:
"Ngươi đang làm cái gì vậy? U Minh chi địa đã 2000 năm chưa mở ra rồi."
Lăng Hạo Nhiên quát lớn:
"Câm miệng lại, 2000 năm nó không xuất thế bởi vì đang trong thời kì sụp đổ, U Minh chi địa chứa thứ gì ở trong đó, mấy lão quái các ngươi không phải là chưa từng nghe chứ?"
Toàn bộ lão quái kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, giờ phút này mời biết được vấn đề nghiêm trọng bên trong đó, từng cổ khí tức thánh nhân bộc phát.
"Toàn bộ mau tránh xa ra khỏi U Minh chi địa."
Mấy lão quái quát ầm lên truyền ra khắp thiên địa, len lỏi vào trong ngóc ngách Bắc Vực.
Đồng thời tám vị nửa bước Thánh Kỳ tính cả Lăng Hạo Nhiên lập tức ra tay, toàn lực ngưng tụ đánh lên cánh cổng U Minh chi địa.
"Quá loạn rồi, kẻ ngu nào lại để U Minh chi địa liên thông với thế giới này chứ?"
Diệt Tôn sắc mặt đại biến đang ngồi uống trà với mấy vị thánh nhân khác, hắn là kẻ đứng đầu Bắc Vực, có một bộ công pháp có thể cảm ứng được Bắc Vực có đang gặp nguy hiểm hay không.
Diệt Tôn lập tức phất tay chui vào hư không, chỉ trong một chớp mắt hắn đã trở về Bắc Vực, nhìn lên bầu trời thì thấy tám vị nửa bước Thánh Kỳ đang liên thủ đánh U Minh chi địa.
"Là ai lại muốn hại Bắc Vực ta?"
Diệt Tôn phẫn nộ phất tay liền có pháp tắc khuấy động, bốn lỗ đen ước chừng 40 dặm xuất hiện, từ bên trong lao ra bốn cây hắc sinh khổng lồ.
Bốn hắc xích che phủ thiên địa quấn quanh cổng U Minh chi địa, Diệt Tôn muốn áp chế cánh cổng không cho nó mở ra thêm nửa.
Nhưng một bảo vật do Thần Hoàng Kỳ trong truyền thuyết lưu lại, sao dễ bị một Thánh Kỳ yếu như con sâu ngăn lại.
Bốn sợi xích kia có chút lây động muốn đứt ra, không gian phía trên cổng U Minh chi địa biến hóa.
Phía trên cổng U Minh chi địa xuất hiện một con quái vật thân người có ba cái đầu rồng hắc long, bốn cánh tay to lớn có vuốt sắc nắm chặt lấy hai cánh cửa kéo về, không cho nó có ý định mở ra.
"Thật đáng ghét, cánh cổng này mạnh tới mức nào đây?"
Quái vật kia chính là Hàn, hắn cảm ứng được pháp tắc không gian thay đổi khác thường, nên mới lập tức xuất hiện ở đây.
Hai chưởng vàng kim chói mắt từ hư không ập tới, muốn đẩy cho cánh cổng kia khép lại, Đạo Tôn từ trên không hạ xuống vô cùng ngưng trọng.
Hai phía khác xuất hiện hai đạo kiếm ý 50 dặm đâm sầm vào cổng U Minh chi địa, bên phải là một kiếm do Liệt Sơn Hà kiếm tu chém ra, bên trái là của Nguyệt Hy Thánh Nữ.
Cảnh cổng đã khép lại hơn nửa, nhưng vẫn là chưa đủ để khiến nó đóng lại.
"Uy Quốc!"
Ở chính giữa xoẹt tới một đạo kim quang đánh lên cổng, người họ Trần đội mũ rộng vành sắc mặt ngưng trọng.
Từ khi U Minh cổng mở ra cho tới khí mấy vị cao thủ ra tay, chỉ mới bằng thời gian 3 chén trà, mấy tu sĩ bay lên chưa kịp vào U Minh cổng hoặc chưa kịp chạy khỏi đòn tấn công của thánh nhân thì đều chết hết.
Ước tính chục vạn tu sĩ Tam Kỳ của Bắc Vực bị hao tổn, căn cơ này e là Bắc Vực phải tốn ngàn năm mới có thể khôi phục.