Mới sáng sớm, Uông Trí Viễn đã nhanh chóng thức dậy sửa soạn, chuẩn bị cho buổi hẹn ngày hôm nay. Xong xuôi tất cả quay sang nhìn đồng hồ thì mới hơn năm giờ, đành phải ngồi xuống chờ vậy. Đồng hồ tích tắc từng giây từng phút một, cứ chốc chốc hắn lại ngẩng lên nhìn xem đến giờ hay chưa, sáu giờ...bảy giờ...tám giờ. Rốt cục, cuối cùng cũng đã đến tám giờ, Uông Trí Viễn ngay lập tức đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Nơi bọn họ ước hẹn hôm nay chính là ở công viên lớn nhất thành phố, khoảng cách từ nhà hắn đến đó hơi xa cho nên hắn quyết định sẽ không đạp xe mà chọn lựa di chuyển bằng xe bus.
"Tiểu Viễn đi đây vậy? Muốn ra ngoài chơi hả? Có cần thúc cho đi nhờ một đoạn hay không?".
Tiểu thúc của Uông Trí Viễn nhìn thấy chất tử đang sửa soạn, muốn đi ra ngoài nên tiện thể lên tiếng hỏi.
"Không cần đâu tiểu thúc! Hôm nay ngươi không cần phải trở về bộ đội hay sao?".
Hiện tại Uông Lâm vẫn đang mặc quần áo ở nhà cho nên Uông Trí Viễn mới xác định, tiểu thúc nhà mình không có ý định đi ra khỏi cửa.
"Ta hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thôi! Làm nhiệm vụ xong rồi, tất nhiên phải trở về nhà để nghỉ ngơi vài ngày chứ!".
Cho nên hôm nay Uông Lâm hắn chỉ ở nhà, không ra khỏi cửa.
"A...vậy hả? Thôi chết! Ta sắp muộn mất rồi, tiểu thúc..ta đi trước.. trở về lại nói".
Uông Trí Viễn đưa mắt nhìn đồng hồ một cái thì bất chợt giật mình, đã tám giờ mười phút, cầu mong là đừng bị trễ xe bus.
"Đi đi! Ngày mai ta mới về quân khu cơ."
Uông Lâm nhìn bộ dáng luống cuống của chất tử mà nở nụ cười, kiểu này thì có đến chín mươi phần trăm là hôm nay hắn có hẹn với người trong lòng rồi.
"Tiểu thúc ta đi đây! À quên.. trưa nay không cần chờ ta nhé, ngươi ở nhà cứ ăn cơm trước đi."
Uông Trí Viễn vừa nói xong thì đã chạy nhanh như chớp ra cửa.
Tiểu tử này! Uông Lâm nhanh chóng lấy điện thoại ra, bắt đầu mật báo.
"Uy! Đại tẩu hả? Lần trước ta đã nói với ngươi rồi đúng không? Con của ngươi chính là có đối tượng rồi nha. Ngươi phải hảo hảo cảm tạ ta đấy nhé! Ân.. được! Vậy ngươi cứ yên tâm, cam đoan sẽ giúp ngươi hỏi thăm rõ ràng. Ngươi nhớ nói chuyện cùng đại ca ta, bảo hắn là đã có ta chiếu cố nhi tử giúp hắn rồi, bộ trà cụ kia hắn ngàn vạn lần phải lưu trữ lại cho ta nha! Hai ngươi khi nào thì trở về? Có kịp thời gian đưa Tiểu Viễn đến trường nhập học không? Haiz vậy hả?Thôi vậy! Dù sao hắn cũng đã thành thục hơn rất nhiều, với lại trường của hắn cũng chỉ cách nhà có một con phố mà thôi. Được, các ngươi làm việc tiếp đi, ta cúp máy đây. Không chậm trễ chuyện của các ngươi nữa."
Uông Lâm cúp điện thoại xong, hắn quyết định cũng sẽ đi ra ngoài, sau đó tạo cơ hội để vô tình bắt gặp được chất tử nhà mình. Dù sao hắn cũng đã đáp ứng đại tẩu, phải tìm hiểu kĩ đối tượng của Tiểu Viễn là người có bộ dáng như thế nào. Vừa rồi chất tử nói muốn đi đâu nhỉ? Là công viên thành phố hay là công viên Bắc Hải ta? Kệ, cứ đi cả hai chỗ thì kiểu gì chả gặp được bọn hắn. Mấy cặp đôi hẹn hò nhau không phải đều sẽ đi vào trong đó hay sao?.
Thời điểm Uông Trí Viễn đến chỗ hẹn, Phó Sâm cùng Phó Miểu còn chưa có tới. Hắn đành phải đứng ở đó chờ thêm một lát, hắn dự đoán, khả năng hai người có lẽ sẽ tới muộn chút, dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ tới đây, đường sá còn chưa quá thông thuộc. Hắn đợi không đến mười phút thì liền thấy được có một chiếc xe vận tải quân đội đi ngang qua. Đến trước mặt hắn thì dừng lại, cửa xe mở ra, có hai người từ bên trong đi xuống, di... đó không phải là Phó Sâm cùng Phó Miểu à?.
Đúng là hai người bọn họ. Sáng sớm nay, vừa vặn Phó Đại Tráng đưa Phó Giải Phóng đến nhà để tìm ca ca tỷ tỷ cùng nhau chơi. Vừa lúc gặp được Phó Hâm muốn đi đến trường học, hắn liền thuận tiện chở luôn mấy người bọn họ.
"Nhị thúc! Ngươi đừng đi nhanh quá! Đại ca! Khi nào được nghỉ thì nhớ phải trở về nhà đấy nhé!".
Phó Sâm cùng Phó Miểu đứng nói chuyện cùng hai người trên xe một lát, chào hỏi xong quay ra liền thấy được Uông Trí Viễn đang đứng chờ ở trạm xe buýt ngay gần đó.
"Trí Viễn! Ngươi về đế đô lúc nào thế? Ngươi đó, ánh mắt cũng thật không tốt nha! Ngươi không nhìn thấy hai người bọn ta sao?".
Phó Sâm nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Uông Trí Viễn như vậy. Trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu, ánh mắt tiểu tử này vậy mà đều nhanh chóng dính hết lên người muội muội nhà mình.
"Nhìn thấy! Chính là không dám tin mà thôi! Ta đang tự hỏi, không biết hai người xinh đẹp kia có đúng là bạn tốt của ta hay không!".
Uông Trí Viễn cũng không cam lòng yếu thế, nói về miệng lưỡi thì hắn còn chưa từng thua ai đâu.
"Tiểu tử ngươi cũng không tồi! Lại còn đeo cả kính mắt, thật giống với phần tử trí thức nha!".
Phó Sâm cao thấp đánh giá hắn một lượt. Lúc gần ra cửa, Phó Diễm thần bí tiến lên, kéo hắn ra một góc rồi hề hề nói cho hắn biết sự kiện kia, đến giờ hắn vẫn chưa có cách nào tiếp thu. Bất quá tiểu tử Uông Trí Viễn này không chỉ có nhân phẩm tốt, bộ dáng lớn lên cũng coi như anh tuấn, năng lực cùng chiều cao so với chính mình còn nhỉnh hơn đôi chút, hẳn là phải đến tầm một mét tám bảy. Cặp kính trên mặt khiến cho hắn dường như có thêm một loại khí chất nhã nhặn bại hoại nào đó...không, không phải, là bộ dáng quân tử khiêm tốn mới đúng.
Hảo! Thôi thì Phó Sâm hắn đành phải miễn cưỡng nhận cái người muội phu này vậy! Đúng rồi, hôm nay Tiểu Hỏa nói chuyện này cho mình biết, chẳng phải có ý bóng gió nói cho mình chú ý điều tra hoàn cảnh gia đình của hắn hay sao?.
Vì thế, suốt dọc đường đi, Phó Sâm thỉnh thoảng lại không dấu vết hỏi thăm, khi thì hỏi nhà Uông Trí Viễn ở chỗ nào, khi thì hỏi trong nhà có mấy miệng ăn, đang làm công việc gì? Chính là đa số đều bị Uông Trí Viễn khéo léo chắn trở về. Giữa trưa, Uông Trí Viễn nói muốn mời hai người đi ăn vịt nướng, đặc sản của Bắc Kinh. Thời điểm đến trước cửa đứng xếp hàng thì Phó Sâm đột nhiên cảm thấy đau bụng.
"Sắp đến lượt chúng ta rồi, hai ngươi cứ vào ăn trước đi! Ta đi một lát rồi sẽ tới tìm các ngươi."
Phó Sâm vừa nói xong thì ôm bụng bỏ chạy thẳng một mạch.
Uông Trí Viễn cùng Phó Miểu lại là tiếp tục xếp hàng, bóng đèn Phó Sâm vừa rời đi xong, không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi. Không có Phó Sâm ở đây, Phó Miểu đột nhiên cũng không dám nhìn thẳng vào Uông Trí Viễn, đành phải không dấu vết cúi đầu xuống, nhìn chân của chính mình.
"Đến lượt chúng ta rồi! Cứ vào đợi hắn cũng được. Nhà vệ sinh gần nhất cũng phải cách chỗ này tầm bảy tám phút đi bộ, đứng ngoài chờ sẽ không hay."
"Hảo!".
Mua hàng ở khách sạn quốc doanh tại niên đại này vẫn là phải tự mình đi đến hỏi ý kiến (order) của người bán hàng. Uông Trí Viễn gọi món xong thì liền nhanh chóng trở lại bàn.
"Phó Miểu! Nhà của ta hiện tại đang ở trong đại viện của Đại học Bắc Kinh. Ba của ta là giáo sư khoa văn học của Bắc Đại, còn mẹ ta là giáo sư ngành khảo cổ. Nhà ta chỉ có mình ta, không có anh em nào nữa cả. Ông nội và nãi nãi của ta vẫn còn khoẻ mạnh, hiện đang ở cùng tiểu cô. Tiểu thúc ta thì làm giảng viên ở học viện quân sự đế đô, trước kia là bộ đội đặc chủng."
Uông Trí Viễn đột nhiên nói một tràng giới thiệu như vậy khiến cho Phó Miểu có chút mông lung bất ngờ. Nhìn biểu tình ngây ngô đáng yêu của nàng, Uông Trí Viễn càng muốn cười hơn.
"Vừa rồi không phải là Phó Sâm quanh co lòng vòng muốn hỏi ta những việc này sao? Phó Miểu! Ta thích ngươi, ta hy vọng cuộc sống tương lai sau này lúc nào cũng có ngươi bên cạnh, ta không chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi, ta muốn làm ái nhân, trở thành người thân cận nhất với ngươi!".
Uông Trí Viễn cảm thấy chính mình không thể đợi được nữa, bộ dáng Phó Miểu không chỉ thông minh xinh đẹp, nàng lại là người có năng lực. Chỉ cần đợi đến lúc nhập học thì khẳng định số người muốn theo đuổi nàng sẽ cực kì cực kì nhiều, nếu như vậy thì ưu thế mà hắn tạo dựng được khi còn ở An Bình thôn sẽ không tồn tại nữa. Cho nên hắn quá sốt ruột, liền trực tiếp nói ra. Ở mặt ngoài nhìn vào thì hắn không có vẻ gì là kích động cả, nhưng là trên thực tế, hai tay hắn đang nắm chặt ống quần, hồi hộp siết chặt nổi cả gân tay.
Phó Miểu nghe xong thì hai mắt mở to, nhìn thẳng vào hắn. Người này...Như thế nào mà lại trực tiếp nói ra những lời này. Thật là làm cho người ta quá ngại ngùng.
"Tiểu Thủy! Ta...ta có thể gọi ngươi như vậy không?".
Uông Trí Viễn chăm chú nhìn nàng, quyết định lại ra thêm một đòn nữa.
Mặt Phó Miểu nhanh chóng đỏ bừng lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nàng còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Phó Sâm từ bên ngoài chạy sồng sộc tiến vào. Vừa ngồi xuống liền dùng sức rót một cốc nước lớn rồi tu ừng ực.
"Ai da! Thật là khó chịu mà, sớm biết như vậy thì ta đã không ăn mấy cái bánh đúc đậu kia rồi."
"Tại ngươi chứ tại ai? Ai bảo ngươi tranh ăn cùng với Giải Phóng? Đáng đời!".
Phó Miểu ngoài miệng ghét bỏ hắn, nhưng là tay lại không nhàn rỗi, trực tiếp gói vịt nướng vào cuốn rồi đưa tới cho nhị ca nhà mình. Nàng nói xong, thời điểm vừa muốn làm cho mình một cái thì Uông Trí Viễn bên cạnh đã đưa một cuốn vịt nướng cực kì cẩn thận sang cho nàng. Phó Miểu có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại nghĩ, đây không phải là chuyện hắn nên làm sao? Dù gì cũng đã thổ lộ rồi, mặc dù nàng chưa có nói là đồng ý hay không. Sau đó bèn liền hào phóng nhận lấy.
Phó Sâm ăn cuốn vịt trong tay, thấy cảnh này thì đồ ăn trong miệng đột nhiên không còn thơm nữa. Không khí xung quanh như thế nào lập tức liền tràn ngập toàn mùi vị luyến ái thối nát a???.
Cơm nước xong, ba người liền cứ như vậy mà đi dạo không mục đích, Phó Sâm cảm thấy hiện tại mình giống hệt như một cái bóng đèn 1000W chính hiệu. Cả người cứng ngắc, không được tự nhiên.
"Đúng rồi ca! Không phải là cha nói là muốn mua chuông cửa hay sao? Ở nơi này có chỗ nào bán không nhỉ?".
Phó Miểu đột nhiên nhớ tới chuyện mua chuông cửa.
"Nhà các ngươi muốn lắp chuông cửa sao? Ta biết chỗ nào bán đấy, để ta mang bọn ngươi đi."
Uông Trí Viễn nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tranh thủ xoát hảo cảm của nàng.
Thời điểm mua chuông cửa, người bán hàng nhiều lần dặn dò, nhất là khi lắp đặt cần phải chú ý những điều gì, Phó Sâm nghe mà mờ mịt như muốn hôn mê đến nơi.
"Như vậy đi! Ta hiểu được rồi, lát nữa ta và các ngươi cùng về nhà, để ta lắp giúp cho. Cũng đã lâu chưa thấy qua thúc thúc và a di, vừa lúc đi chào hỏi luôn, được không?".
"Như thế liệu có thích hợp không?".
Phó Miểu nghe hắn nói vậy thì có chút hơi do dự, thân phận trước kia khác, thân phận hiện tại...cũng coi như khác, có phải có chút không thích hợp hay không a? Vẻ mặt khó xử của người vừa lâm vào luyến ái của nàng hoàn toàn không ý thức được là chuyện này kì thật rất bình thường, chỉ đơn giản là bạn học đến chơi mà thôi. Mặc dù nàng còn chưa cho hắn câu trả lời chắc chắn, nhưng nội tâm Uông Trí Viễn lúc này đã giống như phi thăng thành tiên luôn rồi.
"Chuyện này có gì mà không thích hợp chứ? Đi một chút đi! Lão bản! Đến lấy cho chúng ta sáu bộ chuông cửa."
Phó Sâm chớp mắt, rất nhanh đồng ý cái đề nghị này của hắn.
"Sáu bộ? Mua nhiều như vậy luôn hả?".
"Không nhiều lắm, vừa mới đủ thôi!".
Phó Sâm ngựa không dừng vó, thuần thục trả tiền xong liền lôi kéo hai người bỏ chạy. ( chạy đi đâu??? Bánh đúc đậu said: kkk)
Hôm nay mưa, được nghỉ nên là có chương mới cho mọi người hehe ^^ 3 ngày nay mình đăng bên wordpress mà tự nhiên cái blog của mình nó nhảy sang phần trả phí, thế là đành phải tiếp tục gắn bó bên truyenfull.com này thêm một khoảng thời gian nữa vậy. Thôi có khi đăng đủ 200 chương end quyển 1, sau đó quyển 2 mình sẽ tìm phương án khác sau cũng được. Chán nhỉ! Tự nhiên có mấy người ăn cắp truyện vào bê đi làm cho người đăng cũng chán mà độc giả đọc cũng cảm thấy bất tiện, Haiz!