Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 142




Phó Giải Phóng vẫn luôn ở lại nhà Phó Diễm chơi đã đời vài ngày liên tục, mãi cho đến khi Phó Đại Tráng tới đón thì hắn mới ỉu xìu mặt mà rời đi. Thời gian này, Phó Đại Tráng luôn cố gắng tranh thủ thời gian mà chạy đi chạy lại thu xếp sự tình phòng ở của nhà mình, tuy nhiên tòa nhà kia lúc nào cũng có người ở cho nên đến tận bay giờ hắn cũng không có cách nào giải quyết ổn thỏa được.

Nếu muốn lấy lại phòng ở thì trước tiên phải yêu cầu nhóm người kia dọn đi mới được. Trương Vĩ sau khi nghe Phó Diễm nói thì đã sớm tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể ở đó. Trước giải phóng, chỗ nhà ở này đa số đều được nhà nước trưng dụng, phân cho công nhân viên chức trong công xưởng ở tạm, về phần mấy người kia, trong nhà cũng đều có sẵn phòng ở, tuy nhiên đang ở miễn phí như vậy thì không ai có suy nghĩ muốn rời đi cả. Nếu không phải Phó Đại Tráng trên người còn mặc quân trang, cùng với ba tấc lưỡi của Trương Vĩ quá xảo diệu thì bọn họ cũng sẽ không đáp ứng dọn đi dễ dàng như vậy. Trước sau mất tổng cộng tròn ba ngày, mấy hộ dân này mới lục đυ.c đồng ý dọn đi.
Lúc này Phó Đại Tráng mới có thời gian rảnh để trở về, thời điểm hắn vừa đến, Phó Giải Phóng còn đang líu ríu theo sau các ca ca, tỷ tỷ nhà mình đào ao trong hoa viên, khắp người đều là bùn đất lấm lem nhưng mặt thì lúc nào cũng cười khanh khách, vui quên cả trời đất.

Vốn Phó Diễm chỉ đơn giản là muốn cải tạo lại một chút để lấy chỗ thả ít cá trong không gian ra cho cả nhà ăn dần. Không nghĩ tới dưới hồ tất cả đều là bùn nước, Phó Sâm xung phong đi xuống đào suốt từ sáng, bắt được không ít cá, còn có cả mấy con ba ba to tướng, áng chừng tuổi của bọn chúng phải được tầm dăm ba năm, phía dưới thi thoảng lại còn có thể đào được rất nhiều củ sen. Thấy nhị thúc đến, mấy người mới bảo nhau ngừng lại.

"Các ngươi làm cái gì mà ai nấy đều như chui từ dưới ruộng lên thế hả? Bên dưới đào được những thứ gì rồi?".
Vương Thục Mai vẫn luôn mải mê dọn dẹp ở trước nhà, lúc sau ngẩng đầu lên không thấy ai cả bèn đi ra sau để tìm. Vừa đến nơi thì phát hiện, không riêng gì Phó Giải Phóng, ngay cả Phó Vi và Phó Dung trên người cũng đều toàn là bùn cả.

"Cữu nương! Có củ sen, có cá, còn có cả mấy con ba ba cụ to lắm! Đều trong sọt kia kìa. Nhị cữu đến rồi a! Các ngươi mau đến nhìn này, chỗ củ sen này là do ta đào được đấy!".

Phó Vi mặt đỏ bừng bừng, thấy Vương Thục Mai và Phó Đại Tráng đi đến thì phấn khích hô lớn.

"Ai da! Vi Vi thật sự là lớn hơn không ít nhá! Đâu rồi để nhị cữu nhìn xem nào...nhiều quá ha. Những thứ này lát đem đi rửa sạch, giữa trưa đem đi làm món ngon cho các ngươi!".

Phó Đại Tráng thấy bọn nhỏ cao hứng như vậy thì hắn cũng cao hứng theo, trong lòng không khỏi mong chờ cảnh về sau cả nhà chuyển đến đê đô cùng nhau sinh hoạt.
"Nhị thúc! Chuyện phòng ở đã giải quyết xong hết chưa?".

Phó Diễm đứng lên, vừa rửa bùn trên tay vừa hỏi.

"Đều đã giải quyết xong cả rồi! Mấy hộ gia đình kia đã cam kết trong vòng nửa tháng nữa sẽ dọn đi hết. Đều đã ký giấy hết rồi. Ta cho mỗi hộ 200 đồng phí chuyển nhà. Phải công nhận là tiểu tử Trương Vĩ kia thật sự là rất có khả năng nha! Việc tưởng như khó ấy vậy mà hắn nói loanh quanh một hồi thì lại có thể sắp xếp ổn thỏa hết. Chờ khi nào xong việc ta phải cẩn thận cảm ơn hắn mới được."

"Nhị thúc muốn cảm tạ hắn còn không phải quá đơn giản hay sao? Ngươi để ý, tìm cho hắn một đối tượng tốt là được rồi, dù gì Trương Vĩ ca hắn cũng đã trưởng thành."

Phó Diễm buồn cười nói.

"Tiểu tử này năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Để ta trở về nhìn thử xem, không biết đoàn văn công trong quân đội có tiểu cô nương nào thích hợp với hắn không nữa."

"Trương Vĩ ca năm nay vừa tròn hai mươi lăm, ta tính năm nay hắn sẽ có hồng loan tinh động."

(ý chỉ có người yêu ^^).

"Vậy được! Chuyện này ta sẽ lưu ý giúp hắn!".

Trương Vĩ lúc này đang ngồi ở nhà, một bên vừa nói chuyện với chị gái, một bên vừa mồm to và cơm, cũng không biết được rằng vấn đề chung thân đại sự của mình cứ như vậy đã được Phó Diễm thay hắn an bài một cách rõ ràng.

Trương Vĩ: Ta cám ơn ngươi!

...

Mộc Dịch An ngày đó sau khi từ Phó gia trở lại thì đã bị gia gia gọi đi. Hắn cúi đầu, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, nhưng bước chân bên dưới cũng không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào trong phòng ngủ của Mộc lão gia tử.

"Gia gia! Ngươi có chuyện gì tìm ta vậy?".

Mộc Dịch An mặt không đổi sắc lên tiếng hỏi, từ trước đến nay, tâm tình của hắn chỉ có thời điểm khi đối mặt với Phó Diễm cùng với ông ngoại của mình thì mới có khả năng biểu hiện ra ngoài.

"Ngươi vừa đi ra ngoài hả?".

Mộc lão gia tử bị bệnh, bác sĩ đã sớm nói cả nhà chuẩn bị tâm lý, có lẽ chỉ kéo dài thêm được tầm nửa năm nữa.

"Gia gia thật đúng là tai thính mắt tinh! Ta vừa đi ra ngoài gặp mặt một vị bằng hữu."

Biểu tình trào phúng của Mộc Dịch An thể hiện ra, không chút nào che dấu.

"Dịch An! Ngươi... Khụ khụ..."

Mộc lão gia tử đứng lên, kịch liệt ho khan. Mộc Dịch An đứng yên tại chỗ nhìn một màn như vậy, không có chút ý tứ nào sẽ đi lên đỡ, mãi một lúc sau hắn mới yên lặng rót một chén nước, đưa tới bên miệng của Mộc lão gia tử.

"Dịch An! Ngươi kết giao bằng hữu vẫn là phải chú ý quan sát nhiều một chút. Những ai cửa nhỏ nhà nghèo thì cố gắng tận lực ít lui tới. Lần trước ta có gặp nữ nhi Chu gia đến đây chơi, ta thấy nàng mới là bằng hữu tốt có thể kết giao."

Mộc lão gia tử vừa nói vừa th ở dốc, hắn vẫn luôn lo lắng bằng hữu của tôn tử nhà mình kết giao có vấn đề, sẽ lợi dụng gia thế của hắn.

Mộc Dịch An nghe xong thì thấy thật sự buồn cười, cái dáng vẻ kệch cỡm của nữ nhân họ Chu kia há có thể so với Phó Diễm hay sao? Hắn chỉ cần nhìn thấy nàng ta thôi là đã cảm thấy khẩu vị chán ngán rồi.

"Gia gia! Bằng hữu của ta như thế nào thì cũng không nhọc đến ngài phải quan tâm. Nếu không có việc gì khác thì ngươi tiếp tục nằm nghỉ ngơi đi. Ta về phòng trước."

Mộc Dịch An vừa nói thì đã quay người ra cửa, muốn rời đi.

"Dịch An! Hôn ước của ngươi cùng nha đầu Chu gia, nhất định phải thực hiện. Đây là chuyện đã định ra từ trước khi hai người các ngươi sinh ra rồi. Trăm triệu lần không thể thay đổi! Còn có, Tiểu Liễu từ nay về sau liền đi theo bên cạnh hỗ trợ cho ngươi."

Mộc lão gia tử giống như dùng hết khí lực toàn thân, nói một câu dài như vậy xong thì lại ho khù khụ. Quản gia đứng bên cạnh thấy thế liền lập tức đi lên, vuốt ngực cho hắn.

"Ta về phòng trước."

Mộc Dịch An nói xong nói, trực tiếp đi ra ngoài. Hắn thật sự không nghĩ muốn cùng lão gia tử này nói thêm bất cứ thứ gì nữa. Thật đúng là không có ý nghĩa.

Đi ra khỏi phòng, ở khúc ngoặt trước mặt, hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn thì thấy quản gia lặng lẽ đi theo phía sau. Mộc Dịch An đứng im tại chỗ.

"Liễu thúc! Ngươi đi theo gia gia đã bao lâu rồi?".

"Thiếu gia! Đã ba mươi năm."

"Ngươi có biết thời thế bên ngoài hiện tại có bộ dáng như thế nào hay không?".

"Ta không biết!".

"Không biết?...Vậy thì chậm chậm mà nhìn. Thời đại này đã không giống với ngày xưa nữa rồi. Ít nhất, về sau không cần gọi ta là thiếu gia nữa, cứ gọi thẳng tên của ta đi."

Mộc Dịch An nói xong liền đi thẳng vào phòng của mình rồi đóng cửa lại. Chỉ để lại quản gia một mình một người, đứng trong bóng đêm tự hỏi thật lâu.

...

Thời điểm Phó Hâm đ ến đế đô đã là một ngày cuối cùng trước khi hết hạn làm thủ tục nhập học. Vẻ mặt hắn phong trần mệt mỏi, đi đến trước cửa đại môn rồi vươn tay lên.

Cốc Cốc Cốc ~

"Tiểu Mộc! Ngươi nhanh đi ra ngoài nhìn xem là ai gõ cửa."

Người một nhà đều đang tụ tập ở trong sân ngồi chơi, toàn bộ năm gian nhà hiện tại đều đã được thu thập chỉnh tề. Hai gian bên trong còn được trồng thêm rất nhiều loại hoa cỏ tươi mới đẹp đẽ. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Vương Thục Mai quay sang bảo Phó Sâm đi ra xem.

Phó Nghiêu cả ngày chạy tới chạy lui, ngày hôm qua hắn còn tự mình chạy tới trốn bên trong hoa viên, khiến cho mọi người phải đi tìm mãi đến tận trưa mới thấy, lúc tìm thấy thì hắn vẫn còn tốt, tuy nhiên cả người lại bẩn hề hề, đầy bùn. Cho nên hiện tại, các cửa ra vào trong nhà đều được đóng kỹ, đề phòng hắn lại trốn đi chơi.

"Được! Để ta đi xem."

Phó sâm gật đầu đứng dậy.

"Chúng ta tốt nhất là ngày mai nên làm thêm một cái chuông cửa, nhà thì rộng, nay mai mà ngồi trong vườn thì làm sao mà nghe được động tĩnh bên ngoài. Hoa viên đằng sau cũng thiết kế thêm một cái cửa hậu nữa, về sau muốn đi mua đồ ở ngõ bên cạnh thì cũng tiện, đỡ phải đi vòng."

Phó Đại Dũng nhìn nhi tử lạch bạch chạy ra ngoài thì lên tiếng đề xuất.

"Đúng đó cha! Ngày mai ai ra ngoài đi dạo thì nhớ mua một cái. À đúng rồi tỷ! Ngày mai không phải ngươi cùng nhị ca có hẹn với bạn học đúng không? Khi nào về thì thuận tiện mua luôn một cái nhé!".

Phó Diễm đưa mắt nhìn sang Phó Miểu. Ngày mai hai người bọn họ có hẹn với Uông Trí Viễn.

"Ân được rồi! Đồng học kia là người đế đô, đến lúc đó để ta hỏi hắn một chút xem sao."

Phó Miểu nhớ tới Uông Trí Viễn, bộ dáng nhất thời hơi có chút không được tự nhiên. Phó Diễm nhìn Phó Miểu khẽ thở dài, tỷ tỷ khả năng là không biết, duyên phận của nàng đã đến rồi. Đồng học Uông Trí Viễn này nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn chính là tỷ phu tương lai của mình. Nàng vẫn là nên nói qua một tiếng với cha mẹ để bọn họ còn sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tốt nhất vẫn là để thuận theo tự nhiên thì không phải là càng tốt hay sao? Thôi vậy coi như nàng không biết gì đi.

"Cha! Nương! Các ngươi xem ai trở lại nè!".

Phó Sâm trên vai khoác một cái túi du lịch quân dụng chạy vào, vừa chạy vừa nói.

Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng đều đồng thời nhìn về phía tiền viện, một thân ảnh khôi ngô mặc quân phục thình lình xuất hiện ngay cửa vào.

"Đại ca!".

"Tiểu Kim!".

"Ai nha! Ngươi không phải nói là sẽ trực tiếp đi báo danh ở trường học hay sao? Lịch học bị thay đổi rồi hả?".

Phó Đại Ny vui mừng, bất ngờ lên tiếng hỏi.

"Không phải đâu cô! Sáng mai ta sẽ đến làm thủ tục, sau khi nhập học thì sẽ không được ra nữa cho nên hôm nay tranh thủ về nhà một chuyến."

"Tốt tốt! Dù sao thì trường học cũng không xa, về sau khi nào được nghỉ thì có thể dễ dàng trở về nhà. Cơm trong nhà vẫn là ăn ngon nhất!".

Vương Thục Mai đỏ mắt nhìn đại nhi tử của mình, hiện tại cũng đã gần một năm không được nhìn thấy hắn. Về sau chính là tốt rồi, đều ở tại đế đô cả. Hắn sẽ thường xuyên có thể trở về nhà, không còn xa cách như xưa nữa.

"Nhanh đi thay quần áo đi! Ta cùng cô ngươi đi làm cơm ngay đây. Một lát nữa làm món ngon cho ngươi."

Vương Thục Mai đứng lên, giục Phó Hâm đi thay quần áo. Nàng lại đi thẳng vào phòng bếp, hôm nay nhất định phải trổ tài, làm một bàn đồ ăn thật ngon để cho cả nhà quây quần ngồi ăn mới được.

Chương này là chương bonus cho mọi người nhé! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, từ chương sau có lẽ mình sẽ chuyển một phần nội dung sang file ảnh để tránh những người ăn cắp truyện mà không xin phép, cho nên mong mọi người thông cảm. Have a nice day ^^!