Trở Về Năm 1994

Chương 63




Bàn tay đưa ra vốn dĩ trắng nõn thon dài lúc này lại có chút hơi sưng đỏ do giá rét. Nhìn này đôi tay Nhật Anh mày không khỏi hơi nhíu lại. Chần chờ cậu vẫn là vươn tay ra định lấy một quả dâu tây, ai ngờ Kiều Anh chờ mất kiên nhẫn trực tiếp đem luôn ba quả nhét vào tay cậu nói: "Tớ trồng dâu sạch, nói không với thuốc trừ sâu chất kích thích. Hái xong còn rửa sạch nữa. Ăn đi."

Nói rồi cũng lấy ra hai trái ăn luôn. Nhật Anh nào có chê bẩn cậu chỉ thất thần chút thôi. Không có lại giải thích, cậu cũng cẩm một quả nên nếm thử. Thịt quả vào miệng giòn chua chua ngọt ngọt, ăn còn muốn ăn. Ăn ngon kiệm lời như Nhật Anh cũng không tiếc lời khen: "Hương vị không kém hàng nhập khẩu."

Được khen Kiều Anh đắc ý cười: "Tớ cũng cảm thấy vậy!" Mặc dù cô chưa từng ăn dâu nhập khẩu từ nước ngoài bao giờ. Cười nói Kiều Anh cũng không quên đem năm hộp dâu tây đưa đến tay Nhật Anh: "Cậu kiểm tra lại hàng đi."

Nhật Anh ánh mắt đảo qua năm hộp dâu, rồi nói: "Cậu chờ tớ một lát!" Vừa rồi vội ra ngoài cậu quên không mang tiền. Kiều Anh không sao cả gật đầu, dù sao cậu ta cũng không có khả năng quỵt tiền. Hơn 9h nhiệt độ cũng ấm hơn ban sáng, cô rút điện thoại ra liên hệ hai vị khách hàng tiếp theo.

Bên kia Nhật Anh vào nhà, mẹ cậu vừa lúc có việc ra cửa. Thấy con trai ôm đồ vào nhà tò mò hỏi: "Con ôm thứ gì thế?"

Đang vội về phòng lấy tiền, Nhật Anh chỉ phải dừng lại trả lời mẹ cậu: "Ở lớp con có bạn học trồng dâu tây, con đặt mua một ít."

Mẹ cậu hơi có sửng sốt một chút, con trai bà khi nào mua những thứ này. Bà lơ đãng hỏi: "Đã là bạn học sao không gọi vào nhà chơi?"

Nhớ đến người nào đó lạnh đến mũi đều đỏ mà không chịu vào nhà, Nhật Anh cũng đau đầu. Cậu vội thật sự nên chỉ hàm hồ nói: "Bạn ấy còn phải đi giao hàng mấy chỗ nữa nên không tiện vào nhà. Bạn ấy còn đợi con lấy tiền, con về phòng trước."

Vừa nói cậu vừa đặt đám hộp lên bàn, sau đó đi vội về phòng. Mẹ cậu tiến đến lật xem thấy đúng là dâu tây, bà cũng hết tò mò. Bà cầm theo túi xách xuống ga ra lái một chiếc xe ra khỏi nhà. Đến cổng thấy bạn học con trai bà còn đứng ngoài cổng gọi điện thoại. Có lẽ nghe thấy tiếng ô tô, bạn học kia quay đầu lại nhìn. Lúc này bà mới thấy rõ đó là một nữ sinh rất xinh đẹp. Dáng người nhìn không ra vì nữ sinh mặc một chiếc áo khoác rộng che hết. Nhưng khuôn mặt trắng nõn, hai mắt sáng ngời làm người không rời mắt được.

Mà Kiều Anh thấy ô tô lúc sau cũng đoán là phụ huynh Nhật Anh. Xuất phát từ lễ phép cô vẫn tiến đến chào hỏi. Không nghĩ kính xe hạ xuống người cầm lái lại là phụ nữ. Đàn ông lái xe cô thấy nhiều nhưng phụ nữ lái xe cô ít gặp ở ngoài đường. Vì vậy ấn tượng đầu tiên của Kiều Anh về mẹ Nhật Anh là một nữ cường nhân xinh đẹp. Giọng nói còn rất dễ nghe: "Cháu là bạn học của Nhật Anh hả? Vào trong nhà bác chơi."

Kiều Anh nếu trí nhớ tốt chút chắc sẽ nhớ ra nữ cường nhân này là người đã mua hoa quả tết nhà cô năm nào. Nhưng trí nhớ của cô chỉ tạm được nên giờ chỉ ngây ngô cười trả lời mẹ Nhật Anh: "Để lần sau đi ạ! Cháu còn mấy đơn chưa giao xong."



Lời nói chân thành nên bị từ chối mẹ Nhật Anh cũng không phật ý. Nói chuyện trước cổng nhà bất tiện, mẹ Nhật Anh chỉ nói vài câu rồi lái xe đi luôn. Lúc này Nhật Anh cũng đi ra, trên tay cậu ta còn cầm theo một cốc gốm màu trắng nói: "Sô cô la sữa nóng. Cậu uống đi."

Cũng không chờ Kiều Anh phản ứng đã đem cốc sữa đặt vào tay cô. Phong cách đưa đồ học 100% từ cô. Kiều Anh bị động cầm lấy cốc gốm, hơi ấm từ chiếc cốc lan ra cả đầu ngón tay cô. Cô cũng không làm ra vẻ đưa cốc lên miệng uống một ngụm sữa nhỏ, hương thơm của ca cao hòa tan trên đầu lưỡi. Cô còn là rất thích. Không nghĩ Nhật Anh còn rất tinh tế. Thấy cô uống lên, Nhật Anh khóe môi hơi giương lên. Cậu đem tiền đã chuẩn bị trước đưa cho Kiều Anh. Đến đây hai người mắc kẹt, không đề tài để nói. Nhìn cốc 2/3 cốc sữa, Kiều Anh cố tìm đề tài nói: "Vừa rồi tớ có gặp mẹ cậu. Mẹ cậu xinh đẹp thật!"

Nhật Anh đã nhìn thấy xe mẹ cậu rời đi nên cũng không bất ngờ. Chỉ nói: "Ừ. Mọi người đều nói tớ giống mẹ tớ!"

Đang uống sữa Kiều Anh suýt nữa bị sặc. Cô đưa mắt nhìn sang Nhật Anh, cho nên cậu ta đang tự luyến đúng không. Để bảo đảm an toàn, cho đến khi uống sau cốc sữa Kiều Anh ngậm miệng không nói.

Một cốc sữa nóng xuống bụng lại có tiền đến tay, Kiều Anh vui sướng quá đỗi. Nhật Anh hỏi số điện thoại cô cũng cho luôn, khách hàng tiềm năng a.

Trao đổi xong số điện thoại không có gì hàn huyên hai người tan rã. Kiều Anh giao nốt hai đơn còn lại cũng dẹp đường hồi phủ.

Về đến nhà bị Bảo Anh hờn dỗi một phen, cậu nhóc trách cô đi chơi không mang theo cậu ta. Tiểu học nghỉ so với bọn cô còn sớm. Xem hai ngày hoạt hình xem chán đến phun ra Bảo Anh giờ chỉ muốn ra ngoài đường chơi. Nề hà đường phố giờ xe cộ qua lại nhiều, một không sai mắt bị ai đó ôm đi thì bố mẹ tìm đâu ra người hương khói. Nên cậu nhóc bị bố mẹ cô giam lỏng trong nhà. Cậu ta theo dõi cô mấy ngày, biết hôm nay cô sẽ về nhà cũ nên muốn đi cùng. Ai ngờ đêm qua gió lạnh thổi về, sáng dậy không có tới. Kiều Anh dậy sớm lại đi trong gió lạnh mấy chục km, giờ cô mệt muốn chết rồi. Ăn uống xong cô lên phòng ngủ đến trời đất u ám.

Đến chiều, cô tỉnh dậy cả nhà đang gói bánh chưng. Mẹ cô vẫn chưa từ bỏ ý định đào tạo ra những đứa con toàn năng, nên đã lôi kéo cô và chị cô xuống học gói bánh. Kết quả đương nhiên là chẳng ra gì cả. Sáng 29 bữa sáng nhà cô là chiếc bánh chưng nát của cô. Kế hoạch hái dâu của cô phải thực hiện trước vì chiều cô còn phải dọn dẹp nhà cửa. Mang theo con chồng trước Bảo Anh về nhà cũ càn quét vườn dâu chín. Bảo Anh được thoát cương con ngựa hoang điên chơi nửa ngày.

Đến trưa cô mang theo tám hộp dâu tây về nhà để tiện bố mẹ cô mang đi tặng biếu. Nghỉ ngơi hai tiếng, mấy chị em cô lại hì hục lau dọn nhà cửa. Sau đó trang trí cây đào bố cô mua về mấy hôm trước. Lấy cớ ra ngoài mua bóng bay, Kiều Anh định đi mua vàng tích góp. Khoảng thời gian trước cô cũng kiếm được kha khá từ vườn dâu, để lại ít tiền để tiêu còn lại cô đều cầm đi mua vàng. Tiệm vàng gần nhà dễ bị nhận ra cô lái xe đến tiệm vàng xa hơn để mua. Mua xong còn giống trộm cắp vậy, lấm la lấm lét đi về. Truyện Quân Sự

Vừa vào đền nhà, thằng em cô đã chạy ra bất mãn nói: "Sao chị đi lâu thế?" Cậu đều chờ hơn nửa tiếng đâu. Kiều Anh chỉ gật đầu, đưa túi bóng bay cho em trai rồi lên phòng. Kéo ra chiếc hộp bí mật, cô đặt vào hơn bốn cây vàng vừa mới mua vào trong. Tính ra cô cũng có hơn năm cây vàng rồi. Mở hộp ngắm nghía một lúc cô đem hộp dấu đi.