Trở Về Năm 1994

Chương 62




Hiện tại cách tết âm lịch có mấy ngày nên đâu đâu cũng tràn ngập không khí ngày tết. Đã gần 11h giờ trưa nhưng khách hàng ra vào cửa hàng vẫn là rất nhiều. Có không ít học sinh cũng đang ngắm nghía những chiếc điện thoại bày trong tủ kính. Kiều Anh và Phương bước vào trong cửa hàng cũng không làm nhân viên nơi đây chú ý. Có lẽ họ đã quá quen với việc học sinh chỉ dạo không mua. Nên cũng lười đến tiếp đón.

Kiếp trước Kiều Anh đi mua điện thoại toàn là nhân viên khuôn mặt niềm nở đón chào. Cô đã quên mất thời đại này người dùng điện thoại di động ít nhưng người bán cũng chẳng có bao nhiêu. Cho nên người ta lạnh nhạt chút không phải là chuyện đương nhiên sao? Nghĩ vậy cô rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, đi tìm chiếc điện thoại cô muốn mua.

Phương lại đã tập mãi thành quen thái độ này rồi, nên vừa bước vào cửa hàng cô nàng đã gấp không thể chờ nổi lao tới vây xem điện thoại trong tủ kính. Tuổi này nữ sinh thích điện thoại dựa màu sắc và kiểu dáng, còn tính năng bị xếp hàng phía sau. Phương cũng ở trong số đó, thấy em điện thoại nào đẹp lại kêu Kiều Anh qua xem. Kiều Anh rất nể mặt qua xem vài lần rồi mặc kệ cô nàng. Cô đã tìm được em điện thoại mình muốn. Đó là chiếc điện thoại Nokia 110i huyền thoại. Lựa chọn em này không phải cô nghèo không đủ tiền mua những em khác sang chảnh hơn. Mà là vì độ trâu bò có tiếng của em này. Thấy điện thoại nào dùng vài ngày không cần sạc pin chưa? Thấy điện thoại nào rơi xuống nước vẫn khỏe re chưa? Đúng là em này không sai. Kiếp trước cô nhưng không có cơ hội dùng em này, nhưng vẫn được nghe truyền thuyết về em nó. Cho nên để đền bù tiếc nuối kiếp trước cô quyết định lựa chọn em này đồng hành với cô.

Biết được Kiều Anh đã chọn xong điện thoại, Phương tung tăng chạy tới chiêm ngưỡng. Nhưng nhìn đến chiếc điện thoại Phương rất là ghét bỏ nói: "Sao cậu lại lựa chọn nó, nhìn như cục gạch vậy. Xấu lắm, cậu chọn em vừa tớ giới thiệu ấy vừa đẹp lại nhỏ gọn."

Phương lúc trước có giới thiệu cho cô em Sam Sung gập màu hồng tím nhìn rất nữ tính. Thêm chiếc móc treo điện thoại dễ thương nữa thì càng mê chết người không đền mạng. Nhưng Kiều Anh vẫn giữ nguyên ước nguyện ban đầu. Bị Phương nói phiền cô đành tùy ý lấy một lý do thuyết phục Phương: "Tớ nghèo."

Lý do này làm Phương ngừng nghỉ mấy phút. Đến khi cô ra quầy thu ngân thanh toán tiền lại bị cô nàng cản lại. Như hạ quyết tâm dường như Phương nhìn cô nói: "Tớ cho cậu vay tiền, cậu mua em điện thoại kia đi."

Kiều Anh: "..."

Cô nàng này chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình với em Sam Sung kia. Nghĩ nghĩ vài giây Kiều Anh nói: "Nếu không, tớ cho cậu vay tiền mua nó được không?"

Nghe qua lời này biết ngay là trêu đùa, thế nhưng Phương lại không chút chần chờ đồng ý. Thần biến chuyển này không những Kiều Anh choáng váng, nhân viên bán hàng cũng choáng váng. Nhưng làm họ choáng toàn tập còn ở phía sau, thanh toán xong tiền cho Phương, Kiều Anh lại tiếp tục đào tiền mua luôn em điện thoại cô vừa chọn. Ai vừa nói nghèo đâu. Phương ánh mắt u oán nhìn cô bạn. Kiều Anh cũng không có gì chột dạ cả, cô còn đang chọn sim điện thoại đâu. Phương thấy vậy cũng ngừng nghỉ, tiến lên chọn sim.

Cuối cùng hai người thỏa mãn cầm theo điện thoại mới về nhà. Về vụ "rửa" điện thoại bị Phương im bặt không có nhắc tới.

Đến sáng 28 tết, có hẹn giao hàng cho khách nên Kiều Anh dậy sớm chuẩn bị về nhà cũ. Rời ổ chăn ấm áp cô không khỏi rùng mình, đêm qua có rét tăng cường. May mắn phòng cô tuy nhỏ nhưng cái gì cần có đều có. Cô giải quyết vấn đề vệ sinh hằng ngày xong, thay quần áo chuẩn bị xuống nhà. Đi qua chiếc giường cô tiện tay gấp chăn bông lại. Sau đó em mèo không kịp phòng ngừa từ trong chăn rớt ra. Nó bất mãn mở đôi mắt mèo ra nhìn cô, rồi vươn vai đứng dậy. Sau mấy tháng ăn ngon uống tốt hầu hạ em mèo giờ đã trưởng thành. Ước chừng lại không quá bao lâu phải tìm tấm chồng cho em nó. Mèo Tây sinh em bé chăm sóc nhưng khó khăn, cô đang suy xét cho em nó đi triệt cái sản. Nó khỏe cô nhàn không phải song thắng rồi. Gấp gọn chăn cô ôm em mèo xuống nhà. Thời tiết đột nhiên trở lạnh mọi người trong nhà còn chưa có dậy đâu. Cơm sáng là đừng nghĩ.

Kiều Anh thả em mèo xuống cho nó đi vệ sinh, cô đi chuẩn bị thức ăn nước uống cho nó.



Không chờ em mèo ăn xong cô đã dắt xe đi rồi. Tuy thời tiết lạnh lẽo nhưng cũng không ảnh hưởng đến người dân đi mua sắm hàng tết. Kiều Anh vuốt chiếc bụng khô quắt của mình, cô phải đi lấp đầy dạ dày trước đã.

Chính thức đặt chân đến nhà cũ cũng đã gần 8h sáng. Cô vừa mở cửa cổng, Thủy từ nhà cô ấy chạy tới. Vừa thở hổn hển vừa nói: "Hôm nay dâu tây chín nhiều lắm đấy!"

Nửa tháng trước để tập trung vào việc học cô đã tìm đến Thủy, giúp cô chăm sóc vườn dâu. Hiểu được hoàn cảnh của cô nàng, Kiều Anh cũng không để Thủy làm không công. Hàng tháng trả cho Thủy ba trăm ngàn. Tuy không nhiều nhưng công việc chăm sóc vườn dâu cũng không vất vả, chỉ hàng ngày tưới nước tỉa hoa nhặt cỏ thôi.

Nghe Thủy nói vậy cô cũng gật đầu nói: "Ừ, hôm nay cũng có mấy đơn phải giao hàng. Chúng ta hái quả trước đi."

Ngay từ đầu trồng dâu là do sở thích, lúc thu hoạch quả là một loại hưởng thụ. Nhưng đến ngày hôm nay lại giống như công cụ kiếm tiền vậy, lạc thú vẫn có. Nhưng là lạc thú kiếm tiền. Kiều Anh bật cười, tay mắt nhanh nhẹn hái những quả dâu chín mọng cho vào rổ.

Sau hai mươi phút cảm thấy đã đủ hàng giao cho khách Kiều Anh bảo Thủy dừng tay. Thủy vẫn còn tâm tính trẻ con, cô nàng hái vẫn chưa đã thèm nên đề nghị: "Đằng nào cũng chín, cậu hái hết luôn đi."

Kiều Anh lại lắc đầu: "Mai lại hái tiếp, thời tiết này cũng sẽ hỏng được."

Cô định để lại số quả này đi biếu nội ngoại làm quà tết. Thủy nghe vậy đành thu tay, hai người mang quả vào trong sân giếng rửa rồi phân loại. Giá cho mỗi cân dâu tây là rất cao, người mua gần như chỉ dành cho người giàu có. Người ta bỏ một số tiền lớn ra để mua hàng nên yêu cầu chất lượng cũng phải tương ứng với số tiền họ bỏ ra. Mà dâu tây trồng trong nước vốn không đủ sức cạnh tranh được với hàng nhập khẩu. Nên cô tận lực bảo đảm độ tươi, sạch sẽ ngoại hình đẹp đưa đến tay khách hàng. Lần này cũng vậy, chọn ra một đám đạt tiêu chuẩn xong cô mới bắt đầu cân và đóng hộp. Đóng đủ 12 hộp đơn hàng hôm nay xong, còn thừa gần nửa kg. Cô đưa Thủy vài quả mình cũng ăn vài quả rồi số còn lại vào túi áo khoác. Số bị loại ra cô đưa một nửa cho Thủy mang về, một nửa cô mang về nhà. Hai người dọn dẹp xong chiến trường, Kiều Anh khóa cửa đi lên thành phố giao hàng.

Có điện thoại tiện lợi không ít, rất nhanh cồ đã giao được năm hộp dâu. Còn lại bảy hộp, cô quyết định đến nhà Nhật Anh trước. Đến nơi, cô không có số điện thoại của cậu ta nên đành bấm chuông cửa. Một phụ nữ trung niên ra mở cửa tò mò hỏi cô: "Cháu là ai vậy?"

Kiều Anh tháo xuống khẩu trang cười nói: "Bạn Nhật Anh có nhà không ạ? Dâu tây bạn ấy đặt cháu đã mang đến rồi đây!"

Phụ nữ trung niên đã được dặn trước nên mở cổng muốn cho cô vào nhà, nhưng Kiều Anh từ chối. Cô chỉ đến giao hàng lấy tiền vào nhà làm chi. Phụ nữ trung niên đành vội vào nhà gọi người. Ba bốn phút sau, Nhật Anh từ trong nhà vội vàng ra tới nói: "Bên ngoài trời lạnh lắm, vào nhà tớ ngồi một lát cho ấm."

Kiều Anh vẫn là lắc đầu, cô hôm nay chỉ là người bán hàng bạn học đãi ngộ cô sẽ không tiếp thu. Cô duỗi tay từ trong túi lấy ra ba quả dâu đưa cho Nhật Anh nói: "Nếm thử dâu tây tớ trồng trước đi.