Trở Về Năm 1988

Chương 157: Đánh cược




Kỳ nghỉ tết chậm rãi trôi qua, một năm mới bắt đầu rồi, đây lại sẽ là một năm rực rỡ mà bận rộn. Đối với Cao San mà nói, đây là một năm quan trọng, cô sắp sửa gặp cuộc thi quan trọng nhất cuộc đời —— thi đại học.

Học kỳ cuối cùng là giai đoạn quan trọng, người một nhà cũng chủ động mà phối hợp với thời gian học tập và nghỉ ngơi của Cao San. Bà nội lại xem TV không tiếng; Cao Cường hoàn toàn mất đi sự riêng tư, cửa phòng hắn luôn mở rộng, bởi vì Cao San tùy thời có khả năng đi vào học bài; Cao Lương trừ bỏ bận rộn làm việc, cũng lưu tâm hơn về sinh hoạt của các em, mỗi ngày đều dậy làm cơm sáng cho cả nhà, bà nội muốn hỗ trợ, bịcô khuyên trở về, bà nội tới Quảng Châu mấy năm nay, Cao Lương luôn đi làm từ sáng sớm, đều là bà nấu bữa sáng cho Cao San và Cao Cường, thật sự giúp cô không ít chuyện, hiện giờ công việc của cô đỡ bận hơn, cũng nên để bà nghỉ ngơi nhiều hơn.

Buổi trưa Cao Lương vẫn không trở về ăn cơm, nhưng Cao Lương sẽ tận lực bớt thời giờ trở về nấu cơm tối, có Dương Tư Hoa hỗ trợ, cô xem như quay lại sinh hoạt sáng đi chiều về. Lý Tuấn Nghị cũng sinh hoạt quy luật hơn rất nhiều, buổi tối sẽ tận lực trở về ăn cơm cùng cả nhà, rốt cuộc hiện tại anh cũng đã có gia đình.

Cửa hàng nhượng quyền đầu tiên của Thanh Mai mở tại con đường phồn hoa của Thượng Hải, khởi điểm rất cao. Bởi vì là cửa hàng đầu tiên, Lý Tuấn Nghị rất coi trọng, tự mình đi Thượng Hải khảo sát, sau đó phái Uông Ngạn Quân và một nhân viên đi chỉ đạo giám sát. Lúc sau chuyện khảo sát thị trường và trang trí cửa hàng đều giao cho Uông Ngạn Quân phụ trách, theo sát Thượng Hải, chi nhánh ở Bắc Kinh, Nam Kinh cũng lục tục khai trương. Thanh Mai quả thực đã đi khắp cả nước, điểm này làm Cao Lương và Lý Tuấn Nghị vô cùng tự hào.

Có nhiều cửa hàng nhượng quyền, tự nhiên phải bắt đầu cung ứng hàng hóa. Năm sau vào mùa gia công mùa thịnh vượng, đơn hàng trong xưởng tới liên tục, bận rộn đến mức không được nghỉ cuối tuần, hơn nữa còn là đơn hàng của chính mình, căn bản lo liệu không hết. Giờ phút này công nhân trong xưởng đã vượt qua 600 người, đạt tới số lượng tối đa của nhà xưởng, không thể nhận thêm người, Lý Tuấn Nghị đành phải chuyển đơn hàng bọn họ nhận được ra bên ngoài. Người thứ nhất anh nghĩ đến tự nhiên là Chu Văn Võ, Chu Văn Võ dọn đến Đông Hoàn, số lượng công nhân hiện tại đã tăng đến hơn 300 người, tốc độ khuếch trương làm Lý Tuấn Nghị líu lưỡi, cho nên anh vạn phần chờ mong với nahf xưởng mới, chờ dọn vào nhà xưởng mới, đâu cần phải lo lắng chuyện quá nhiều đơn đặt hàng.

Cửa hàng nhuwognj quyền cứ nối tiếp khai trương, hàng hóa lần lượt phân phối, đã có thể có lợi nhuận từ nhãn hiệu riêng, chuyện này làm Lý Tuấn Nghị và Cao Lương thêm tự tin mười phần.

Hoa rơi xuống, mùa xuân ngắn ngủi mà náo nhiệt ở Quảng Châu cũng đi qua hơn phân nửa, Cao Phán yêu đương nhiệt tình như mùa xuân. Kỳ nghỉ, cô rất ít khi tới tiệm Cao Lương hỗ trợ, bởi vì bận rộn hẹn hò.

Hà Xuyên lại làm nghề cũ, ở đối diện ga tàu hỏa Quảng Châu mở hai cửa hàng trang phục, bán sỉ thời trang trẻ em. Cao Phán lại thiết kế thời trang trẻ em, cho nên hai người cũng không lo không có tiếng nói chung. Có đôi khi Cao Phán sẽ mang Hà Xuyên tới nhà Cao Lương ăn cơm, nhìn ra được, cô và Hà Xuyên ở chung rất hòa hợp, mặt mày đều hàm ý xuân.

Cao Lương biết kỳ thật tính cách Cao Phán giống như nước, ôn nhu không có tính công kích, ỷ lại tính, loại tính cách này được đàn ông rất thích. Hà Xuyên là đàn ông phương bắc điển hình, hơi có chủ nghĩa đại nam tử, nhưng cũng không thiếu săn sóc và kiên nhẫn, cùng Cao Phán cầm sắt hòa minh, ở chung rất hài hòa. Cao Lương biết sự kiên nhẫn của Hà Xuyên loại có thể luôn duy trì, như vậy Cao Phán sẽ vẫn luôn hạnh phúc, hy vọng bọn họ có thể vẫn luôn hạnh phúc đi.

Hiện tại Cao Lương cũng không có quá nhiều tinh lực đi quản Cao Phán, bởi vì Cao San đã vào trạng thái điên cuồng. Thành tích thi thử không tốt như Cao San dự đoán, cho nên con bé như phát điên vùi đầu khổ học. Có một ngày Cao Lương dậy nửa đêm uống nước, thấy Cao San xoã tung tóc hai mắt vô thần mà đi từ trong phòng Cao Cường ra, miệng lẩm bẩm đi qua trước mặt mình, phảng phất như không nhìn thấy mình. Cao Lương còn tưởng con bé bị mộng du, vươn tay quơ quơ. Cao San bắt lấy tay cô: "Chị, đừng làm phiền em, em đang học bài." Nói xong lại như cương thi đi về phòng vệ sinh, làm Cao Lương kinh hãi không thôi.

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Cao Lương nói với Cao San: "San San, gần đây trạng thái tinh thần của em không tốt lắm, không ngủ đủ à, tối hôm qua mấy giờ ngủ?"

Cao Cường nhỏ giọng nói: "Khẳng định lại hơn một giờ mới ngủ." Bởi vì Cao San học trong phòng hắn, tuy rằng khi đó hắn sớm đã ngủ như heo rồi.

Cao San ngậm trứng gà trong miệng: "Một giờ? Không sai biệt lắm đi."

Cao Lương li3m môi, thật cẩn thận mà nói: "Em đừng ngủ quá muộn, chúng ta không cần liều mạng như vậy, thi không đậu đại học Bắc Kinh, thi Hoa Sư cũng được." Nói xong ở dưới bàn nhự đụng đầu gối Lý Tuấn Nghị.

Lý Tuấn Nghị hiểu ý: "Đúng vậy, thân thể là tiền vốn cách mạng, không cần phá hư thân th. Em đang tuổi lớn, phải bảo đảm ngủ đủ giấc."

Cao San nuốt nốt nửa cái trứng gà, uống xong nửa chén cháo, nói: "Em đã no, phải đi học. Cường Cường chị không đợi em."

Cao Lương nhìn bóng dáng cô nói: "Anh chị vừa nói em có nghe thấy không?"

"Em nghe rồi, có người còn ngủ ít hơn emem đã cược với người khác, không thể không thi đậu!" Cao San nắm chặt tay thề, một bộ dáng khẳng khái.

Cao Lương đóng cửa lại, quay đầu hỏi: "Con bé đánh cược với ai?"

Cao Cường nhún vai: "Không biết ạ."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Không tồi, có ý chí chiến đấu, khẳng định có thể thi đậu."

Bà nội cũng nói: "San San khẳng định thi đõ."

Cao Lương nói thầm, cược với ai, chẳng lẽ là có nam sinh theo đuổi con bé? Nghĩ đến đây cô liền cười, em gái út nhà bọn họ rốt cuộc muốn thông suốt sao? Nhà người khác, chỉ sợ con yêu sớm ảnh hưởng học tập, Cao Lương một chút đều không lo lắng, bởi vì cô thấy ý chí chiến đấu của Cao San, ảnh hưởng học tập?Căn bản không có khả năng.

Cuối tháng tư, xưởng quần áo rốt cuộc trang hoàng xong, mà đội thi công vẫn bận rộn ở mảnh đất cách đó một bức tường. Hiện tại chuyện Lý Tuấn Nghị cần làm, chính là mua thiết bị mới, chuẩn bị chuyển nhà xưởng và tuyển thêm công nhân.

Mắt thấy một tòa nhà mới tinh mọc lên từ mặt đất, Cao Lương và Lý Tuấn Nghị đều kích động cùng tự hào, đây là nhà xưởng hoàn toàn thuộc về chính bọn họ, bất luận ai xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều sẽ kiêu ngạo cùng tự hào như thế. Nhìn công trường cách vách bận rộn, trong lòng Cao Lương thỏa mãn vô cùng, cô cùng Lý Tuấn Nghị đang xây dựng một vương quốc của chính bọn họ.

Mua thiết bị cần số tiền lớn, bọn họ có chút thiếu, Cao Lương lại đi ngân hàng vay một khoản, hiện giờ cô đã sớm quen thuộc hình thức mượn gà sinh trứng, bởi vì đây không chỉ là sự nghiệp của Lý Tuấn Nghị, cũng là sự nghiệp của cô, bọn họ đã hoàn toàn nhất thể, trên thế giới này, còn có ai để cô tin tưởng như Lý Tuấn Nghị chứ?

Thanh Mai khai trương 12 chuỗi cửa hàng nhượng quyền, lại lục tục có mấy nhà xin gia nhập cửa hàng mới, có thể thấy được sự phát triển của Thanh Mai. Mấy thương gia này ngửi được thương cơ, một thành thị đâu chỉ có thể có một cửa hàng Thanh Mai chứ, bọn họ nếu có cơ hội tư nhiên phải nắm lấy.

Đây là một tín hiệu tốt đẹp, Lý Tuấn Nghị quyết định chờ thị trường ổn định hơn, có thể đi tới các thành thị khác đăng báo quảng cáo, đến lúc đó cửa hàng nhượng quyền của Thanh Mai sẽ tốt đẹp như măng mọc sau mưa, trải rộng cả nước.