Trở Về Năm 1988

Chương 156: Tấn công mạnh




Mùng một tết, Cao Phán lái xe đưa ba người Cao Lương ra sân bay, ba đứa em ở lại Quảng Châu, tự giết thời gian.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bà nội và Lý Tuấn Nghị ngồi máy bay, tuy rằng bà nội có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất hưng phấn, đi theo cháu trai cháu dâu, được trải nghiệm đủ thứ mới mẻ, đời này sống thật đáng giá.

10 giờ rưỡi xuất phát, chưa đến 12 giờ đã đến tỉnh thành, dựa theo lười bà nói, ở Quảng Châu ăn cơm sáng, đến tỉnh thành kịp ăn cơm trưa, so với đi thăm người thân ở quê còn tiện hơn, máy bay quá thần kỳ. Trong lòng bà vui vẻ.

Lý Tuấn Vĩ ngáp ngắn ngáp dài ở sân bay chờ bọn họ, nhìn thấy bà nội, chạy qua ôm một cái: "Bà nội, chúc mừng năm mới, chúc bà thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!"

Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương nhìn vẻ mặt buồn ngủ của hắn, nói: "Em tan tầm lúc máy giờ?" Tối hôm qua Lý Tuấn Vĩ gọi điện thoại chúc tết, hắn đang ở bệnh viện trực ban, năm trước hắn đã tốt nghiệp, được phân phối thực tập ở Bệnh viện nhân dân tỉnh, sinh viên mới tốt nghiệp, những chuyện khổ nhất bọn họ đều phải làm, đêm 30 vẫn phải trực ban, cũng thật không dễ dàng.

Lý Tuấn Vĩ lại ngáp một cái: "Đừng nói nữa, 8 giờ mới tan tầm, mới ngủ hai tiếng đã bị mẹ kêu dậy đón người. Trên đường ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa ngã xuống mương."

Cao Lương nhíu mày: "Mẹ cũng thật là, mệt nhọc mà đi xe rất nguy hiểm, bọn chị có thể ngồi xe về mà, còn bảo em tới đón nữa. Lát nữa để anh em lái, em đừng lái."

Lý Tuấn Nghị lên chiếc xe Lý Vệ Quốc mượn từ đơn vị. Dọc theo đường đi nói chuyện phiếm, mới biết được rất nhiều bạn học Lý Tuấn Vĩ được phân về quê quán, tốt một chút thì ở bệnh viện thị trấn, đại đa số đều ở bệnh viện huyện, thậm chí là bệnh viện xã, chỉ có không đến năm người ở lại tỉnh thành. Lý Tuấn Vĩ nói, nếu không phải năm đó Cao Lương gọi hắn từ trường học về quê, hơn phân nửa cũng bị phân về huyện.

"Nói tóm lại, chúng ta bị chịu ảnh hưởng rất nhiều, không có một người được ở lại bệnh viện trung ương. Em cảm thấy làm ở bệnh viện nhân dân hơi không thú vị, em tính thi lên thạc sĩ." Hiển nhiên Lý Tuấn Vĩ cũng không quá vừa lòng với công việc củaminhf, Bệnh viện nhân dân tỉnh tuy rằng không tồi, nhưng là so với bệnh viện trực thuộctrung ương thì kém không ít.

Bà nội vừa nghe cháu trai còn muốn đi học, lập tức đồng ý: "Tốt, tiếp tục đi học, học lên tiến sĩ."

Cao Lương nói: "Tiếp tục học lên cũng không tồi, tính học ở đâu?" Cô biết về sau bác sĩ đều có bằng nghiên cứu sinh trở lên, Tuấn Vĩ nếu muốn có thành tựu, sớm hay muộn cũngphải học lênn, thi muộn không bằng thi sớm.

Lý Tuấn Vĩ dựa vào ghế, nói: "Còn chưa quyết định đâu, chỉ mới suy nghĩ vậy. Đúng rồi, mọi người trở lại, mấy đứa Cao Phán tự ăn tết ở Quảng Đông sao?"

Lý Tuấn Nghị cười: "Chúng ta không ở nhà, xe cũng giao cho Cao Phán, bọn họ khẳng định chơi tới điên rồi."

"Cao San học lớp 12 đi, không cần học thêm?" Lý Tuấn Vĩ nhắm mắt lại thuận miệng hỏi.

"Có, mùng tám khai giảng." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Vĩ gợi lên khóe miệng cười cười: "Con bé sẽ bận rộn rồi. Đúng rồi, con bé tính toán thi trường nào?"

Cao Lương nói: "San San muốn làmgiáo viên, nói là muốn thi đại học sư phạm Bắc Kinh."

Lý Tuấn Vĩ cười khẽ: "Chí hướng con bé này rất rộng lớn đấy."

Cao Lương nhớ tới thành tích Cao San, cười nói: "Cũng không tệ lắm, thành tích con bé ở trong top 10 cả lớp, dựa theo trình độ trường học vẫn có cơ hội thi đậu."

Lý Tuấn Vĩ gật gật đầu: "Không tồi, đại học sư phạm Bắc Kinh rất tốt, rửa mắt mong chờ."

Về đến nhà, Khuông Tú Mẫn đã nấu xong cơm, người một nhà cuối cùng có thể ăn cơm đoàn viên vào mùng một. Lý Vệ Quốc có vẻ thực hưng phấn, lấy ra rượu Mao Đài Lý Tuấn Nghị mua đẻ uống cùng con trai, con dâu.

Lý Tuấn Vĩ ăn cơm xong liền đi ngủ. Bọn họ ở tỉnh thành cũng không có thân thích phải đi thăm, vợ chồng Cao Lương đi theo ba chúc tết vài vị lãnh đạo, đồng nghiệp. Cao Lương là dâu mới của Lý gia, đoan trang xinh đẹp, tự nhiên hào phóng, dễ có hảo cảm, làm đồng nghiệp Lý Vệ Quốc có ấn tượng sâu sắc, nói thẳng nhà ông tìm được con dâu tốt.

Lần này Cao Lương trở về cảm giác Khuông Tú Mẫn không còn lãnh đạm như trước, cũng sẽ chủ động nói chuyện với Cao Lương, ước chừng cũng đã tiếp nhận sự thật rồi, bất quá muốn nói thân thiết thì vẫn không có.

Tối trước khi đi, người một nhà ngồi cùng nhau xem TV nói chuyện phiếm, Khuông Tú Mẫn liền hỏi tới chuyện sinh con, Cao Lương liền đem ánh mắt hướng về phía Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị lập tức lĩnh hội ý tứ: "Mẹ, mấy năm nay chúng con chưa có tính toán sinh con, chúng con còn trẻ, muốn ổn định sự nghiệp trước." Mấy năm nay đúng là thời khắc mấu chốt để anh và Cao Lương phát triển sự nghiệp, xác thật không có tinh lực đi sinhcon.

Khuông Tú Mẫn nói: "Con làm sự nghiệp là được, Cao Lương có thể sinh con. Nhân lúc mẹ còn sức khỏe trông con cho, sinh xong đưa con cho mẹ là được."

Mặt Cao Lương biến sắc, Lý Tuấn Nghị nói: "Mẹ, con và Cao Lương đều có sự nghiệp riêng, cô ấy không cần hy sinh sự nghiệp bản thân. Chờ tương lai sự nghiệp ổn định, chúng con sẽ sinh. Hơn nữa con đã thương lượng với Cao Lương, đến lúc đó không làm phiền mẹ, chúng cn tự trông."

Sắc mặt Khuông Tú Mẫn cũng có chút khó coi, một lát sau mới nói: "Vậy cũng được, người trẻ tuổi mấy đứa tự trông con càng tốt, nuôi con không phải chuyện nhẹ nhàng, chưa chắc mẹ đủ tinh lực."

Lý Vệ Quốc nói: "Hiện tại người trẻ tuổi rất tốt, đều độc lập, chúng ta làm trưởng bối cũng nhẹ nhàng, so với chúng ta năm đó mạnh hơn nhiều. Thực xin lỗi mẹ, trước kia để mẹ vất vả."

Buổi tối đi ngủ, Khuông Tú Mẫn ôm cánh tay dựa vào đầu giường không nói lời nào. Lý Vệ Quốc đi qua, xốc chăn lên giường: "Như thế nào còn chưa ngủ?"

Khuông Tú Mẫn nói: "Bọn nó không cần tôi hỗ trợ trông con, có phải ghét bỏ tôi làm không tốt?"

Lý Vệ Quốc cười rộ lên: "Không cần bà nuôi còn không tốt? Bà liền an tâm làm bà nội tốt. Có thời gian rảnh đi chơi với hội chi em, đánh bài, không phải càng được thanh nhàn sao."

"Tôi đương nhiên nhẹ nhàng, nhưng bọn họ ghét bỏ tôi!" Khuông Tú Mẫn nghĩ đến điểm này liền khó chịu.

"Nuôi trẻ con không phải chuyện nhẹ nhàng, năm đó không phải chính bà cũng thường cùng oán giận với tôi. Hiện tại sao lại vội vàng muốn giúp đỡ trông cháu?" Lý Vệ Quốc nói.

Khuông Tú Mẫn nằm snag một bên, kéo chăn: "Được, tôi lười quản, thanh nhàn càng mừng, ngủ!"

Lý Vệ Quốc nói: "Nghĩ như vậy là được rồi."

Hôm nay mùng 6, vợ chồng Cao Lương và bà nội ngồi máy bay trở về Quảng Châu. Hiện tại điều kiện kinh tế bọn họ tốt, không cần để bà ngồi xe lửa cả đêm, máy bay sạch sẽ lại mau lẹ, không chậm trễ thời gian nghỉ ngơi.

Về đến nhà, mấy đứa nhỏ đều không ở nhà, đêm qua bọn họ gọi điện thoại trở về liền nghe Cao San nói, hôm nay có người mời bọn họ đi ra ngoài chơi. Cao Lương vốn đang muốn hỏi là ai, nhưng Cao San nói chị hai không cho nói. Cao Lương cảm thấy kỳ quái, người này hẳn là bạn của Cao Phán? Rốt cuộc là ai?

Thẳng đến 11 giờ tối, Cao Phán mới cùng hai em về đến nhà, Cao Cường không che giấu được vẻ mặt hưng phấn. Cao Lương đã chuẩn bị ngủ, thấy mấy đứa em chơi không biết đường về này: "Đi đâu chơi? Sao giờ mới về?"

Cao Cường nói: "Chị, bọn em đi du thuyền Châu Giang, cảnh sắc buổi tối thật đẹp."

Cao Lương nhìn Cao Phán: "Là bạn em mời đi?"

Mặt Cao Phán hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu. Cao Lương nhìn Cao San: "Là ai?"

Cao San nói: "Một người bạn Bắc Kinh của chị hai. Hắn còn mang vịt nướng cho chúng em, bất quá không ngon bằng vịt kho nhà chúng ta."

Cao Lương vừa nghe đến Bắc Kinh, không khỏi nhớ tới Hà Xuyên gặp ở triển lãm năm trước, nghĩ thầm sẽ không phải Hà Xuyên đó chứ, Tết nhất tới Quảng Châu? "Phán Phán, chị có biết bạn em không?"

Cao Phán gật gật đầu, Cao Lương hiểu rõ, nhưng cũng không có tiếp tục đề tài, chỉ nói: "Lần sau đi ra ngoài chơi nhớ vềsớm chút, quá muộn không an toàn. Được rồi, đi tắm rửa ngủ đi. San San ngày mai còn có một ngày nghỉ, ngày kia đi học."

Cao San le lưỡi: "Vâng, biết ạ."

Cao Lương trở lại phòng, có chút hưng phấn mà nói với Lý Tuấn Nghị: "Năm trước cái người ở triển lãm theo đuổi Cao Phán lại tới đây, có vẻ có khả năng."

Lý Tuấn Nghị nghĩ không ra: "Ai cơ?"

Cao Lương nói: "Chính là người tên Hà Xuyên, người Bắc Kinh, từng đi bộ đội."

"Nga, cái người hai mươi tám tuổi?" Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương một tay che miệng cười một tay véo eo Lý Tuấn Nghị: "28 mà anh đã cho là già rồi? Anh năm nay cũng 26, không nhỏ hơn bao nhiêu đâu. Anh cũng là ông già."

Lý Tuấn Nghị ôm Cao Lương ngã lên giường: "Không phải, hai mươi tám tuổi với anh đương nhiên không tính là già, nhưng đối với Cao Phán thì hơi già, lớn hơn con bé tám tuổi đi."

Cao Lương nghĩ nghĩ, xác thật cách biệt có hơi lớn, bất quá tính cách Cao Phán như vậy, thì một người ổn trọng thành thục có thể bao dung con bé đi: "Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng khá hợp với Cao Phán. Chỉ có vấn đề địa lý, không có thời gian ở chung nhiều, không có biện pháp hiểu rõ nhân phẩm đối phương, nói thật, em hơi không yên tâm."

"Vảo hắn tới đây không phải là được sao. Cao Phán nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, còn sợ không ai theo đuổi? Chính hắn không để bụng, chúng ta không vội vàng đưa tới cửa." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, cô không can thiệp chuyện yêu đương của Cao Phán, nhưng vẫn phải cho chút ý kiến, Cao Phán hẳn cũng sẽ nghe theo.

Kết quả Cao Lương phát hiện chính mình hoàn toàn lo thừa, ngày hôm sau, Cao Phán nhận một cuộc gọi, nói Hà Xuyên muốn mời bọn họ ăn cơm chiều, Cao Lương đương nhiên đáp ứng, bất quá cô vẫn rất tò mò, lúc trước xem phản ứng của Cao Phán, rõ ràng chính là không vui, như thế nào lại đồng ý nhanh như vậy, còn nhanh như vậy muốn ra mắt người nhà, phát triển thật sự nhanh chóng, cũng thật sự nghiêm túc đi.

Mời khách ở tiệm rượu Quảng Châu, lần này Hà Xuyên mặc áo khoác màu xám nhạt, ăn mặc trẻ lên không ít. Nhìn thấy Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, có vẻ nhiệt tình mà không mất đúng mực, rượu quá ba tuần Hà Xuyên liền nói rõ: "Tôi thật sự thích Cao Phán, để tỏ lòng thành ý, tôi quyết định sẽ tới Quảng Châu phát triển."

Cao Lương lắp bắp kinh hãi: "Vậy công việc ở Bắc Kinh của anh thì sao?"

Hà Xuyên nói: "Tôi thuê người hỗ trợ quản lý cửa hàng ở Bắc Kinh."

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh nguyện ý tới Quảng Châu, đương nhiên là chuyện tốt. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần đối xử tốt với Cao Phán là được."

Hà Xuyên nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết. Điểm này mong chị và anh rể yên tâm."

Cao Lương lười sửa lại cách gọi, người này quả nhiên là đàn ông phương bắc điển hình, thẳng thắn, không thích lòng vòng, cũng dễ tiếp xúc, một bữa cơm kết thúc, ba thế hệ trong nhàđều đã rõ ràng.

Sau khi trở về Cao Lương hỏi Cao Phán: "Không phải trước đây em chướng mắt Hà Xuyên sao? Sao lại đồng ý rồi?"

Cao Phán nhìn chằm chằm mũi chân mình, qua một lúc lâu mới nói: "Anh ấy viết cho em một trăm bức thư tình. Em nói anh ấy tới Quảng Châu mới bằng lòng thử xem, anh ấy liền tới."

Cao Lương hít sâu một hơi, thật không thể tưởng tượng được một người trông khô khan cư nhiên sẽ làm những chuyện lãng mạn như vậy, khó trách Cao Phán không ngăn được sự tấn công của đối phương. Cao Lương nghĩ nghĩ nói: "Yêu đương có thể xúc động, nhưng kết hôn không được xúc động, ở chung nhiều chút, nhìn xem tính cách thích hợp hay không mới quyết định."

Cao Phán gật gật đầu: "Em biết."