Ngày hôm đó,Dận Chân bỏ học,tùy tiện kiếm cớ rằng mình bị đau đầu để phó thác sư phó của hắn,sau đó chạy thẳng tới chỗ Đới Đạc,muốn cùng hắn đánh vài ván cờ, lĩnh giáo một phen. Đới Đạc cũng là một kỳ thủ giỏi,mà đến Khang Hi cũng thập phần coi trọng Hoàng a ca ở phương diện tạo nghệ cờ vây. Nhưng hết lần này tới lần khác Dận Chân cũng không cách nào học được thứ này,lúc so tài với người ta dù nhường cho đánh trước kết cục chỉ là không quá năm nước cờ liền thất bại, vì thế không ít lần bị thái tử,cùng hai vị a ca cười nhạo,hắn nín sự buồn bực trong lòng,quyết tâm phải học Đới Đạc mấy chiêu,lần tới xuất cờ tùy ý,khiến cho mấy vị a ca kia cười không nổi nữa .
Không nghĩ tới vừa mới mang bàn cờ lên,thì Niên Canh Nghiêu vội vã vào sân,thấy Dận Chân,sửng sốt một chút,vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Niên Canh Nghiêu thường lui tới quý phủ của Đới Đạc,kể cả người nhà thấy cũng không bẩm báo,để hắn tùy ý ra vào.
Dận Chân liếc mắt nhìn Niên Canh Nghiêu vừa đứng dậy,tức giận nói: "Thỉnh an cái gì? Cái tên Niên Canh Nghiêu nhà ngươi,đã sớm quấy rầy Tứ gia ta. Lo lắng thì thế nào? Ngươi dù sao cũng là môn sinh của thánh nhân,một chút bản lĩnh cũng không có là sao?"
Niên Canh Nghiêu cười theo nói: "Nô tài không biết chủ tử cũng ở nơi này ,phụ thân nô tài muốn cho nô tài sang năm thử thi hương,nô tài có một chút nan đề thủy chung làm không được,vốn là muốn tới đây quấy rầy nhờ Đới tiên sinh chỉ giáo một chút. Chuyện là vừa rồi,nô tài nửa đường bên trên gặp được một người rất kì lạ,mới vội vã đi vào,muốn xem chủ ý của Đới tiên sinh,lúc đi vào hơi vội vàng,xông tới chủ tử,xin chủ tử thứ tội ."
Dận Chân đưa đẩy nói: "Hừm,có tiền đồ đấy,rõ ràng có thể giữa đường đem người trở về. Trái lại nói một chút coi,có chuyện gì sao?"
Niên Canh Nghiêu nói: "Nô tài trong lúc trên đường tới đây, xa xa thấy một người tóc tai rối bời,áo quần rách nát,dáng vẻ chán nản chật vật không chịu nổi,đứng ở trên bờ sông,thoạt nhìn cảm thấy hắn là có chuyện gì đấy,trời rất lạnh,đứng vậy còn có thể có chuyện gì ? Nô tài bảo Niên Lục lặng lẽ theo sau,quả nhiên,trong nháy mắt,người nọ liền nhảy xuống,cũng may Niên Lục chạy tới kịp thời,nhanh chóng vớt lên. Vừa hỏi nguyên nhân,thật có chút ý tứ,việc này nên để cho Đới tiên sinh xử lý,nô tài muốn hỏi ý kiến,bây giờ xử lý thế nào là tốt nhất."
Dận Chân cười nói: "Xem ra hiện tại ngươi không chỉ đọc sách thánh hiền,còn học lòng bao dung của ta. Nếu như xảy ra chuyện,giúp đỡ là tốt,nhưng ngươi phải làm rõ “một năm một mười”cho ta,nếu xảy ra chuyện,xem ta phạt ngươi như thế nào ?."
Niên Canh Nghiêu đến giờ vẫn còn có chút lòng dạ thiếu niên,lập tức liền cao hứng bừng bừng nói: "Chủ tử,sau khi vớt người kia lên,Niên Lục Lục cùng với hắn đều lạnh cóng,cả người run rẩy,nô tài thấy bộ dạng bọn họ giống hệt như bộ dạng lần trước chủ tử cứu Đái tiên sinh,nô tài đem hai người bọn họ tới một tiểu điếm,nhờ chủ tiệm tới Thượng Thành điếm mua hai bộ quần áo để cho hai người bọn họ thay đổi,sau đó lại gọi hai bình Thiêu Đao Tửu để bọn họ lấy lại sức ."
Đới Đạc lúc này cũng cười,nói: "Chẳng trách chủ tử nói ngươi,ngươi thật đúng là chỉ biết lải nhải,bình thường nhìn ngươi bộ dáng trầm ổn,tại sao bây giờ lại nói nhảm nhiều như vậy? Mau nói đến vấn đề chính đi!"
Niên Canh Nghiêu nhếch miệng cười cười,lên tiếng,nói tiếp: "Hỏi thăm mới biết người này còn là người đồng tộc với Đái tiên sinh,coi như là họ hàng quen biết,hiện tại cũng nhân chức thị giảng học sĩ. Thế nhưng,gần đây bị quan tòa xử oan,bây giờ đac bị bãi chức,đang đang chờ xử phạt,nhất thời nghĩ quẩn,lúc này mới nhảy xuống sông."
"Hả?" Dận Chân nghe đến đó,không khỏi có chút động dung,hỏi :
"Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra ."
Niên Canh Nghiêu nói: "Hay là nô tài đem người kia dẫn tới,để ngài tới hỏi đi. Nô tài đang giữ hắn ở phòng kế bên rồi."
Dận Chân gật gật đầu. Chỉ chốc lát,Niên Canh Nghiêu liền dẫn một vị trung niên ,trông khoảng hơn 30 tuổi bước nhanh tới,người nọ quả nhiên như Niên Canh Nghiêu miêu ta, mặc dù dáng dấp lông mi dài thanh tú,thế nhưng vẻ mặt ảm đạm,co rút lại,đuôi sam bị bung ra,râu ria đầy cằm,bộ dạng chán chường, mặc một bộ “đại nhất hào” bằng vải lụa màu xám tro,áo khoác ngoài bằng vải bông,dưới chân mang một đôi hài"Thích Tử Ngưu ",bộ đồ này,nói quý thì không quý,nói ti tiện mà không ti tiện,cực kỳ giống một tên làm việc trong phòng thu chi,Dận Chân nhịn không được cười một tiếng,dù biết rằng thứ này được Niên Canh Nghiêu từ đặt mua từ cửa tiệm quần áo đặt mua. Chẳng qua là nội tâm có chút bực bội,bộ đồ có phần tinh xảo kết hợp với tướng mạo nếu đem so sánh,thật ra nhìn người kia cũng có vài phần thư sinh.
Đi tới trước mặt Dận Chân,người nọ gạt áo choàng ra,quỳ rạp xuống đất nói: "Tội thần Đới Tử thỉnh an tứ a ca.” Trong đầu Dận Chân cố nhớ một phen, thật sự cũng không nhớ ra có nhân vật có tiếng nào tên như vậy, liền khoát tay,nói: “Đứng lên đi,vừa rồi nghe Canh Nghiêu nói,tiên sinh có chút oan ức,rốt cuộc có chuyện gì xảy ra,nếu thuận tiện thì tiên sinh có thể kể cho ta một chút”
Đới Tử nghe vậy dường như muốn nói ra tâm sự,chưa hề mở miệng mà nước mắt đã chảy ra,trong lòng Dận Chân không khỏi nói thầm: "Làm gì mà lề mề vậy? Nam tử hán đại trượng phu,thà đổ máu chứ không đổ lệ,nước mắt nước mũi cái gì?." Thế nhưng nghĩ lại: "Mấy tên văn nhân này,“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” hơn võ tướng nhiều,cũng khó trách,có lẽ chịu ủy khuất quá lớn nhịn không được." Sau đó lập tức an ủi: "Đới Tử tiên sinh,đừng ngại,từ từ kể cho ta nghe là tốt rồi,nếu thật sự có oan uổng,mặc dù hiện tại Dận Chân ta chưa chắc mình giúp được tiên sinh,nhưng có thể giúp người nhà của tiên sinh nói một lời."
Nghe nói vậy,Đới Đạc vội vàng hướng Dận Chân nháy mắt,ám chỉ hắn không thể hứa trước được,để tránh rước họa vào thân,kì thật Dận Chân thấy sắc mặt của Đới Đạc,nhưng lời đã ra khỏi miệng,thì làm sao thu lại được? Chỉ có thể giả bộ không để ý .
Đới Tử nghe Dận Chân nói như vậy,thì chậm rãi bình tĩnh lại,nói: "Tứ a ca tuyệt đối đừng xưng tội thần là tiên sinh,tội thần ở đâu xứng đáng. Tội thần là vì đắc tội với hai vị đại nhân Nam Hoài Nhân cùng Trần Hoằng Huân,bị tước chức,trước mắt đang ở nhà chờ bị trừng phạt,nghe một vị bằng hữu của tội thần ở Hình bộ nói,quyết định là theo thánh chỉ, tội thần sẽ bị lưu đày,vì nhất thời nghĩ quẩn,tội thần mới nhảy song tự vẫn."
Dận Chân chấn động,thốt ra: "Làm sao ngươi có thể đắc tội với Nam Hoài Nhân? Hơn nữa,hắn không phải đã chết từ mấy tháng trước rồi hay sao?"
Đới Tử nói: "Hắn mặc dù qua đời,nhưng trước khi chết lại gửi lên Hoàng Thượng một tờ di thư,trong đó vu oan tội thần cấu kết người Đông Dương (1),tội thần oan uổng quá,cho tới bây giờ còn chưa gặp qua người Đông Dương,làm sao mà cấu kết nổi."
Dận Chân níu chặt chân mày,nói: "Chuyện này nghe qua rất là phức tạp. Nam Hoài Nhân rất thân thuộc với vua,sau khi chết cũng rất được vinh sủng,hắn cáo tội ngươi không nhẹ chút nào. Ngươi hãy ngồi xuống,nói cặn kẽ chút,sau khi tường trình cho chúng ta hiểu rõ,hẵng tính toán tiếp."
Sau khi tạ ơn,Đới Tử ngồi xuống,liền nói một mạch. Đới Tử tự Văn Khai,nguyên quán ở Tiền Đường. Phụ thân là Đới Thương,từng nhận chức Minh Giám quân,am hiểu chế tạo quân giới,cũng là họa sĩ nổi danh đương thời. Đới Tử thuở nhỏ thông mẫn hiếu học,làm bạn với sách,không sách nào không đọc ,nói như vậy hắn rất giỏi binh pháp. Theo như chính lời hắn nói,từ kinh thương,chiêm tinh,bói toán,binh pháp,trị thủy,mọi thứ đều tinh thông.
Nói đến đây,Đới Đạc liền chen vào nói: "Tiền Đường Đới Tử,nô tài trước kia cũng là từng có nghe ,hắn được xưng là thần đồng ,nghe nói lúc 11 tuổi đã viết cuốn “Hữu năng khuôn xã tắc”,“vô kế thối cơ hàn”. Tài văn chương đáng nể,được Giang Nam sĩ tử ca tụng. Đới tiên sinh làm thơ rất có lực,hội họa lại tiếp thu sở trường Chư gia,thư pháp còn hơn Đổng Kỳ Xương,nét bút có thần. Còn tinh thông âm luật,tham dự cùng biên soạn “luật lữ chính nghĩa”. Hơn nữa hiếm thấy nhất là hắn còn nghiên cứu trị thủy,trước kia Tổng đốc Vu Thành Long liền từng căn cứ vào cuốn ”trì hà thập lục” mà hắn biên soạn để tu sửa sông Hoàng Hà,có hiệu quả rõ ràng. Mặt khác,nô tài còn nghe nói hắn tinh thông thiên văn,tinh thông toán học,là một nhân tài khó lòng kiếm được,cho nên,Đới Đạc rất là bội phục,chỉ là nghe danh Đới Tử tiên sinh bởi bề ngoài công tư phân minh,vào triều làm quan tới nay, chưa bao giờ may mắn gặp mặt,không ngờ hôm nay lại gặp mặt tại đây."
Dận Chân cười cười,nói:
"Thì ra Đới Tử tiên sinh quả không phải người phàm!"
(1):người Nhật Bản