Dịch giả: Tiểu Băng
Dận Chân lắc đầu: “Nếu đó là ý của Hoàng a mã, e rằng bây giờ Minh Châu đã lật bài rồi.”
“Cho nên nô tài mới đoán, ngày ra tay sẽ không còn xa. Hơn nữa nô tài còn rút ra được kết luận, phần sổ sách tấu chương này, hẳn là do Quách Tú thượng trình lên trên Thiên Thính.”
“Thú vị. Quách Tú này, cứng đầu chẳng kém gì Cường Hạng của Đông Hán. Để cho ông ta dâng tấu, quả rất phù hợp. E rằng đây chính là chủ ý Hoàng a mã, Cao Sĩ Kỳ và Từ Càn Học thương lượng với nhau. Có lẽ những bản thảo tấu chương liên quan cũng đã được chính Hoàng a mã xem qua, chỉnh sửa, quyết định.”
“Tứ gia nói chính xác. Có điều, nô tài rất chướng mắt Từ Càn Học, ông ta tính toán quá mức, thực làm hỏng hình tượng người đọc sách, trước kia chẳng phải cũng nhờ Minh Châu mà bò lên hay sao? Nếu không phải nhờ Minh Châu, bây giờ ông ta ở được cái xó nào? Vậy mà bây giờ lại tham gia cố giẫm Minh Châu xuống, đồ giả nhân giả nghĩa.”
Dận Chân cười: “Đới tiên sinh không cần để ý, ngươi cho rằng thánh minh như Hoàng a mã, lại nhìn không thấy mấy kẻ đó sao? Nước quá trong sẽ không có cá, người tốt quá thì không có gì. Nếu không phải Hoàng a mã cố tình cất nhắc ông ta, dù có Minh Châu hỗ trợ, ông ta cũng làm sao chỉ trong mấy năm mà lên tới Đô Ngự Sử, được gia nhập Thượng Thư Phòng? Đúng là phẩm hạnh ông ta không được tốt, nhưng cái Hoàng a mã để mắt lại là cái danh vọng của ông ta trong giới văn sĩ. Cất nhắc ông ta là để khi trộn lẫn một nắm cát, áp chế Minh Châu, với tính tình của Từ Càn Học, đã sớm không còn chịu ở dưới trướng của Minh Châu nữa, đương nhiên sẽ tham gia bỏ đá xuống giếng.”
Đới Đạc cười khổ: “Lại làm Tứ gia chê cười, xem ra Đới Đạc vẫn còn nặng quan điểm thư sinh quá.”
Dận Chân hỏi: “Vậy còn Sách Ngạch Đồ? Sao Đới tiên sinh lại cho rằng Hoàng a mã cũng sẽ đối phó ông ta?”
“Sách Ngạch Đồ? Tứ gia lại kiểm tra Đới Đạc rồi. Tác Tướng từ sau khi bị trục xuất, dù sau này được gọi lại, cũng bị cắt bỏ chức thị vệ nội đại thần và quân hàm, cho thấy hoàng thượng không còn tin ông ta nữa. Cộng thêm hồi đầu năm hoàng thượng nghiêm trách quần thần, viết ‘Quan lại các ngươi, đầu óc đã sớm không còn lo cho việc công, chỉ thích hưởng thụ, túm năm tụm ba, kéo bè kết cánh, lôi kéo, hãm hại đồng liêu, đục khoét của công, bao che đồng đảng, tham ô hối lộ, đủ mọi tật xấu, trẫm từ lâu đều biết.”
Dận Chân vỗ tay khen: “Đới tiên sinh nhớ kỹ thật, chỉ đọc lướt qua mà nhớ không sai chữ nào.”
Đới Đạcvội chắp tay: “Tứ gia đừng ghẹo Đới Đạc. thông tin hoàng thượng lộ ra đã rất rõ ràng, ‘tham ô’ chỉ thẳng Minh Châu, còn ‘đục khoét của công” chắc chắn Tác Tướng phải là người lãnh đủ.”
“Hèn gì, hoàng a mã sai Sách Ngạch Đồ cùng với Ni Bố Sở đi làm hiệp định về biên giới với nước Nga, thì ra là muốn ông ta rời xa triều đình.”
“Đúng vậy, nhưng có một điểm tứ gia nói chưa đúng. Hoàng thượng là muốn Tác Tướng cách xa thái tử, hoàng thượng chính là muốn bảo vệ thái tử nên mới làm như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tới giờ vẫn không sắc phong Đông quý phi làm hoàng hậu.”
Dận Chân cười: “Đới tiên sinh, rốt cuộc cũng quay về chính đề rồi, nãy giờ nói một vòng, ta bị ngươi quay đến choáng đầu luôn.”
“Tứ gia, người thử nghĩ, thái tử từ nhỏ đã mất mẹ, hoàng thượng lại đang độ tuổi xuân, Đông quý phi được sủng, cả triều đều sớm xem Đông quý phi là hoàng hậu. Đới Đạc cả gan, xin hỏi tứ gia, hồi giữa năm, lúc sinh nhật Đông nương nương, tình hình biếu lễ như thế nào?”
“Gần như văn võ cả triều đều đến biếu, ngay cả các tướng lĩnh quân bên ngoài cũng có.”
Đới Đạc lại hỏi: “Vậy xin hỏi tứ gia, ngài bình thường cảm thấy triều thần, các thái giám đối với ngài như thế nào?”
Dận Chân cười: “Ta được hưởng lây hào quang của hoàng ngạch nương, ai cũng rất khách khí.”
“Có thế chứ. Nếu Đông quý phi được phong hậu, Tứ gia ngài lại càng chạm tay là bỏng. trong mắt người khác, thái tử hiện giờ chỉ dựa vào được tình cảm của hoàng thượng và thế lực của Sách Ngạch Đồ. Theo Đới Đạc thấy, các đại thần đều biết rõ, một khi Sách Ngạch Đồ rơi đài, trong lòng hoàng thượng cũng sẽ bị lung lay, chỉ có Tứ gia ngài mới là nóng bỏng nhất. Đới Đạc lại hỏi một câu: hiện nay thái tử đối xử với ngài như thế nào?”
“Rất ôn hòa, ngoài miệng nói ta cũng xem như là người của huynh ấy, nhưng ta biết, nếu ta gặp phải chuyện không may, sẽ không thể dựa vào huynh ấy được.”
“Đúng vậy. hiện giờ hoàng thượng ra sức bảo vệ cho địa vị của thái tử, nhưng dưới sự áp bách của tứ gia, chẳng lẽ thái tử không nghĩ ra cách đối phó nào sao?”
“Ta áp bách thái tử bao giờ? Cũng chưa bao giờ có tâm tư đó.”
Đới Đạc mỉm cười: “tứ gia, ngài không giết bá nhân, bá nhân cũng sẽ vì ngài mà chết. tứ gia à, mấy năm nay, ngài không ngừng tích lũy công lao, cái nào cũng vượt qua thái tử, công cao trấn chúa, dù ngay cả hoàng thượng, cũng không thể không ra tay đè tứ gia xuống, nếu không, với thành tích mấy năm nay của tứ gia, cộng với thân phận của Đông quý phi, phong chức Quận vương cũng còn không đủ.”
Dận Chân phì cười: “Đại Thanh có quy chế, mười bốn tuổi mới được phong tước, ta với tam a ca đã là ngoại lệ rồi, đâu còn dám có hy vọng xa vời.”
Đới Đạc nghiêm mặt: “Tứ gia, tháng trước hoàng thượng có nói, người trong tôn thất nếu có thiên phú dị bẩm hoặc công huân lớn lao, dù tuổi là bao nhiêu, cũng sẽ được phong tước vị. tứ gia, hoàng thượng chính là đang mở đường cho ngài đó.”
“Tóm lại lòng ta luôn phẳng lặng, chỉ cầu không làm điều gì mất mặt hoàng a mã là được, tước vị đối với ta chỉ là một hạt bụi mà thôi.”
Đới Đạc cười: “Lời này của tứ gia, nô tài nghĩ rằng đúng lắm. Xu thế hiện nay, phức tạp khó phân, loại tâm tính này, mới chính là đạo xử sự tốt nhất. Tứ gia người cũng đừng ngại để cho hoàng thượng biết được. chắc chắn hoàng thượng sẽ càng xem trọng tứ gia, đối với khả năng phong hậu sau này cho Đông quý phi, cũng có thêm trợ lực.”
Dận Chân mỉm cười: “Nói vậy, chẳng khác gì danh vị của hoàng ngạch nương đang nằm trong tay ta.”
Hai người nhìn nhau cười.
Không lâu sau cuộc nói chuyện với Đới Đạc, Quách Tú trên triều thượng tấu, vạch tội Minh Châu, Dư Quốc trụ ‘Thực đảng mưu cầu tư lợi, dối trên gạt dưới”, liệt kê tám hành vi phạm tội, có cả mượn cớ thánh chỉ để thu mua nhân tâm, kéo bè kết đảng, mua quan bán chức, nhận hối lộ, ngăn chặn không cho tố cáo. Khang Hi giận dữ, ra lệnh tịch thu tài sản Minh Châu, cắt bỏ hàm đại học sĩ của cánh tay Minh Châu là Lặc Đức Hồng, cách chức bộ nghị của Dư Quốc Trụ.
Trong thời gian này, Dận Chân nhốt mình trong phủ, cùng với Văn Giác đại sư làm thơ trình cho Khang Hi thưởng thức, ví dụ như
“Mưa tuôn mờ mịt tiết xuân
Đá tung thấm cả đêm ngần liên miên
Không phân cảnh sắc Giang Thiên
Chỉ nghe thấy tiếng khánh thiền ngân vang”.
Ý tứ nhà Phật rất hàm xúc, bài thơ này ý nói tâm hắn chỉ muốn hướng đến sự yên tĩnh. Khang Hi lần nào đọc xong cũng phê trả lời, nhưng chỉ có một chữ ‘Tốt’. Dận Chân không khỏi cảm thán, sinh ra trong nhà đế vương, cha con anh em ai cũng luôn nghi kị lẫn nhau, thực khiến người ta đau lòng.
Nhưng cũng có một tin tốt. Niên Canh Nghiêu trong lúc vô tình tìm được cho Dận Chân một hiền tài, đây là người Dận Chân chưa bao giờ nghĩ đến.