"Này thằng kia, mày nghe cho kĩ đây. Đây là súng bắn tỉa có độ chính xác cao tốt nhất trong đội của chúng tao đấy. Cả đội chỉ có một khẩu thôi. Tầm bắn hiệu quả có thể lên tới một km!"
"Sau nếu không làm được, đừng viện cớ nói súng không tốt đấy. Hơn nữa, mày cẩn thận một chút, nếu làm hỏng..."
Tiêu Chấn cầm trên tay một khẩu súng bắn tỉa màu đen, lải nhải không ngừng.
"Nếu nó bị hỏng thì cũng không mượn ông quan tâm, đây là tài sản của đơn vị ông, ông nói như thể nó là của ông vậy".
Diệp Vĩnh Khang nóng nảy giật lấy khẩu súng từ tay Tiêu Chấn.
"Mày…….."
Tiêu Chấn chuẩn bị phát điên, thì đột nhiên phát hiện ra một điều rất kỳ lạ!
Đối với ông ta, người đã ở trong đội tuần tra đặc biệt gần hai thập kỷ, khẩu súng và ông ta từ lâu đã hòa vào nhau, giống như một cơ quan trong cơ thể ông ta vậy.
Chỉ cần ông ta không cho phép, người khác đừng hòng mà lấy được khẩu súng ra khỏi tay ông ta, giống như cánh tay của mình tuyệt đối sẽ không bị người ta cướp đi vậy.
Tuy nhiên, tên thanh niên này chỉ vồ đại một cái đã giành được khẩu súng trong tay ông ta!
Cạch----
Diệp Vĩnh Khang kéo chốt trên súng hỏi: "Thông số của khẩu súng này là bao nhiêu?"
Tiêu Chấn buột miệng nói: "Sơ tốc là 891 mét/giây, tầm bắn hiệu quả là 984 mét. Ngoài khoảng cách này, quỹ đạo bắt đầu thay đổi ..."
Bùm!
Ông ta còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng bóp cò bắn vào một khu rừng phía xa.
"Mày làm gì vậy!"
Tiêu Chấn tức giận gầm lên: "Ai cho mày bắn bừa bãi!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Đội trưởng Tiêu, những gì ông nói vừa rồi không hoàn toàn chính xác. Sơ tốc 891 mét/giây là số liệu khi độ ẩm không khí trên 90".
"Độ ẩm không khí hiện tại là từ 75 đến 80, vì vậy sơ tốc của khẩu súng này tại thời điểm này phải là 920 mét/giây".
"Tầm bắn hiệu quả tương ứng cũng là khoảng một nghìn năm mươi mét. Ngoài ra, quỹ đạo của khẩu súng này đã lệch sang trái hai micrômét. Chắc chắn đã bị hỏng từ trước rồi".