Trở Về Bên Em

Chương 909: "Đây là mệnh lệnh!"  




"Vấn đề rất đơn giản. Trong tình huống bình thường, quả thực quỹ đạo của viên đạn không thể xuất hiện theo cách này".



"Nhưng khi sự việc xảy ra đêm qua, có một yếu tố quan trọng có thể thúc đẩy viên đạn bay theo cách kỳ lạ này".



"Và yếu tố này chính là cơn gió bất thường thổi vào đêm qua. Đối với một tay bắn tỉa hàng đầu, tác động của môi trường chả phải thứ gì khó khăn".





"Mà còn là một loại công cụ có thể lợi dụng, có nghĩa là, bất kể môi trường khắc nghiệt như thế nào trong mắt của hầu hết mọi người, trong mắt của những tay súng bắn tỉa hàng đầu ..."



"Hahahahaha!"



Diệp Vĩnh Khang còn chưa nói xong, Tiêu Chấn đột nhiên bật cười: "Cuối cùng hôm nay tôi cũng được thấy cái gọi là thằng điên nói chuyện nghiêm túc rồi".



"Há mồm ngậm mồm là tay bắn tỉa hàng đầu, mày có biết ba chữ tay bắn tỉa được viết như nào không?"



"Nếu chỉ dựa vào mỗi mồm nói, tao còn có thể suy ra kẻ sát nhân là người ngoài hành tinh, đã sử dụng vũ khí công nghệ cao để gây án. Lời giải thích này cũng hợp lý".



Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tiêu Chấn cũng không hề tức giận, do dự một lúc, quay đầu liếc nhìn đám mây trên bầu trời qua cửa sổ.



Sau đó anh nói với Đỗ Duy Minh: "Nhìn thời tiết này, trong khoảng một giờ nữa, sẽ có gió nổi lên bất thường giống như lúc vụ án xảy ra đêm qua".



"Nếu có thể, tôi có thể mô phỏng hiện trường vụ giết người đêm qua, bao gồm cả quỹ đạo bắn thẳng mà mọi người không hiểu!"



"Vậy thì tốt quá!"



Đỗ Duy Minh hào hứng nói: "Nếu chứng minh được, điều kiện gì tôi cũng đồng ý, anh nói đi, cần chúng tôi làm những gì".



Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Lập tại chỗ một mục tiêu cỡ đầu người, sau đó cung cấp cho tôi một khẩu súng bắn tỉa tốt nhất của mọi người, à, cộng thêm một trăm viên đạn".



"Ha!"



Tiêu Chấn sau khi nghe xong liền chế nhạo: "Một trăm viên đạn, sao mày không nói thẳng là lấy cho mày súng máy luôn đi".



Diệp Vĩnh Khang mặc kệ ông ta, nhìn Đỗ Duy Minh nói: "Có được không?"



"Không thành vấn đề, tôi sẽ thu xếp, Tiêu Chấn, ông đến đội của mình lấy khẩu súng bắn tỉa tốt nhất của bên ông đến đây, sau đó lấy thêm một trăm viên đạn nữa".



Đỗ Duy Minh nói.



"Nhưng…….."



"Đây là mệnh lệnh!"



"Cái này ... Ờ, được rồi!"



Tiêu Chấn miễn cưỡng đứng dậy, sau một cái liếc xéo về phía Diệp Vĩnh Khang, liền không vui bước ra khỏi văn phòng.

Bốn mươi phút sau, một nhóm người lên nóc tòa nhà.