Lúc này, người đàn ông da trắng tên là Gerald lên tiếng nói: “Vợ của anh rất xinh đẹp, cũng rất lịch sự, chúng tôi rất vui khi được dùng bữa cùng cô ấy”.
“Có thể thói quen sinh hoạt thường ngày của anh Diệp không giống với chúng tôi, nếu như anh còn ngồi ở đây thì sẽ gây ảnh hưởng tới việc dùng bữa của chúng tôi”.
Trong quan niệm văn hoá của không ít người nước ngoài, có rất nhiều chuyện đều vô cùng thẳng thắn, không hề giống với người Long Hạ biết nhẫn nhịn và khiêm nhường.
Chỉ cần bọn họ cho rằng anh đụng chạm đến lợi ích của họ, hoặc ảnh hưởng với công việc của bọn họ thì họ sẽ lập tức chỉ ra.
Huống hồ gì đám người này ai ai cũng đều là siêu sao quốc tế đẳng cấp nhất, vậy nên khi nói chuyện cũng chẳng cần khách khí với Diệp Vĩnh Khang làm gì.
“Gerald…”
Nasha nghe thấy lời này thì sợ tới mức thót cả tim.
Cô ấy biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, anh là Điện Chủ uy danh lừng lẫy của Điện Long Thần, nói ra những lời này ngay trước mặt anh không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Không sao, anh ta nói đúng”.
Diệp Vĩnh Khang thoải mái cười nói với Nasha, sau đó quay đầu nhìn Gerald, nói: “Anh Gerald, cảm ơn anh đã khen ngợi vợ tôi”.
“Anh trông rất đẹp trai, đóng phim cũng rất ngầu, tôi rất vui khi được gặp anh ở đây”.
“Nhìn thấy anh thì tôi lại thấy thèm ăn hơn rất nhiều, vậy nên vô cùng cảm ơn anh có thể ngồi trước mặt tôi để tôi nhìn anh mà ăn cơm”.
“Ồ, đúng rồi, bữa lẩu này là do tôi trả tiền, tôi nghĩ trong quan niệm văn hoá của mấy người cũng không có chuyện đuổi chủ nhân của bữa ăn đi đâu nhỉ?”
“Nếu như chê tôi ngồi đây làm ảnh hưởng tới việc dùng bữa của mấy người, mấy người có thể lựa chọn nhắm mắt lại, hoặc là cầm bát ra bên ngoài ăn, như vậy không phải được rồi hay sao?”
Trước nay Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng quen tiếp đãi mấy tên tự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc.
Hơn nữa hôm nay anh còn nể tình không muốn gây thêm rắc rối cho Hạ Huyền Trúc, nếu không anh nói chuyện sẽ còn khó nghe hơn.
Dù gì bây giờ buổi biểu diễn cũng đã kết thúc, đám người này đã mất đi giá trị, nếu như còn tỏ ra hống hách trước mặt anh thì anh sẽ mắng bọn họ một trận nhớ đời.
Quả nhiên, Diệp Vĩnh Khang vừa nói ra những lời này, sắc mặt của mọi người đều lập tức u ám.
Đặc biệt là Gerald, hắn thân là siêu sao quốc tế cao cấp trong giới giải trí, đã quá quen với việc được người ta cung phụng mọi lúc mọi nơi, làm gì có ai nói ra mấy lời vô lễ như vậy với hắn?
“Anh Diệp, tôi muốn hỏi anh một câu, anh có thể chịu trách nhiệm trước những lời lẽ mà anh vừa mới nói hay không?”
Gerald lạnh lùng nói.
Diệp Vĩnh Khang lại nhìn đối phương bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: “Tôi cũng chẳng phải đang tỏ tình với anh, gì mà chịu trách nhiệm hay không, sao hả, nhìn anh một cái là phải chịu trách nhiệm à, thế anh có bầu rồi hay là làm sao?”
Ha ha!
Những lời này của Diệp Vĩnh Khang thậm chí còn chọc cười cả những siêu sao quốc tế còn lại.
Gerald phẫn nộ tới cực điểm, hung hăng đứng dậy đập bàn, bực tức nói: “Anh, đồ loại người thấp hèn, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?”