“Oa? Thật sao? Vậy anh mau nói cho tôi nghe với”.
Lúc Diệp Vĩnh Khang mặt đỏ tía tai chém gió không ngừng, Hạ Huyền Trúc cầm một ly rượu vang tiến về phía đó.
“Ôi, vợ à, sao em lại ra đây thế, mau ngồi xuống đi”.
Ở trước mặt Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không hề dám chém gió, vội vàng đứng dậy kéo ghế rồi rót nước giống như một tiểu thái giám hầu hạ lão phật gia.
“Em mà còn không ra thì chắc anh chém gió bay nóc nhà luôn mất”.
Hạ Huyền Trúc không vui liếc mắt nhìn anh.
Lần trước đến chỗ Lưu Tử Phong, ý tưởng mang theo máy quay mini là do Hạ Huyền Trúc nghĩ ra.
Khi đó mục đích của cô chẳng phải nhìn xa trông rộng gì cả, chỉ là để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì còn lưu lại được chút chứng cứ mà thôi.
Thế nhưng thật không ngờ hành động này lại mang đến cho cô thu hoạch lớn tới vậy.
“Em ở đây nói chuyện phiếm với các nhân viên một lát, anh vào phòng riêng với mấy người Nasha đi”.
Hạ Huyền Trúc phân việc.
“Ơ… chuyện này… được rồi…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng không vui lắm.
Hôm nay vừa bắt đầu anh đã xin được ngồi bên ngoài với các nhân viên để thể hiện sự quan tâm đối với họ.
Tuy nhiên sự thực lại không phải như vậy, mặc dù chuyện của anh và Nasha đã nói rõ cả rồi, nhưng điều đó không đại diện cho việc anh chưa từng làm chuyện khốn nạn lúc đầu.
Nếu như cùng ngồi nói chuyện trong một căn phòng với Nasha, anh sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
Có điều nếu như vợ đã nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ đành cầm lấy ly rượu bước lên phòng riêng trên tầng hai.
Một đám người nước ngoài ngồi trong phòng riêng đang hết lời khen ngợi món lẩu của nước Long Hạ, thi nhau tán thưởng mùi vị quá ngon, không ngờ đồ ăn còn có thể ăn như vậy.
“Vĩnh Khang, ngồi bên này”.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa bước vào, Nasha vội vàng đứng dậy nhường ra vị trí bên cạnh, chủ động mời Diệp Vĩnh Khang ngồi vào vị trí bên cạnh cô ấy.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Vĩnh Khang, chồng của sếp Hạ”.
Nasha nhiệt tình giới thiệu với mọi người.
Những người này đều là siêu sao quốc tế hàng đầu, thường ngày cao ngạo đã thành thói quen, lần này đến cũng hoàn toàn là vì nể mặt Nasha, vậy nên rõ ràng không hề tỏ ra quá nhiệt tình với Diệp Vĩnh Khang, chỉ lịch sự nở nụ cười và gật đầu coi như đã biết.
Diệp Vĩnh Khang cũng không nổi giận với họ, anh nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn coi như kính lễ, sau đó ngồi xuống, bắt đầu dùng đũa gắp thức ăn lấp đầy bụng, không hề giữ chút hình tượng nào.
Trong miệng anh thi thoảng còn phát ra những âm thanh nhồm nhoàm.
Đám người nước ngoài nhíu mày, rõ ràng bọn họ đều không thích cách ăn uống như vậy.
“Xin lỗi anh Diệp”.