“Không ngờ rằng người dẫn chương trình hôm nay lại là chị, thật sự bất ngờ quá đi!”
Mọi người bên dưới ngay lập tức bắt đầu trở nên phấn khích sau sự thất vọng ban đầu.
Trong mắt người dân Giang Bắc, Trần Tiểu Túy chắc chắn được công nhận là đệ nhất nữ thần.
Chỉ là ấn tượng của mọi người đối với cô ấy đều là nhân vật ở trên cao, không hay nói cười, giống như một tiên nữ không quan tâm đến khói lửa nhân gian.
Nhưng không thể ngờ rằng cô ấy còn biết nói đùa với mọi người, hơn nữa lúc cô ấy cười lên trông vô cùng ấm áp, khiến mọi người cảm thấy rất thân thiện.
“Nữ thần!”
“Chị Tiểu Túy!”
“Nữ thần vĩnh cửu của chúng ta!”
Mọi người dưới khán đài lập tức hét ầm lên, âm lượng còn kinh khủng hơn cả khi hô tên của Triệu Nhã Lan vừa rồi!
Ở hậu trường, trái tim đang treo lơ lửng của đám người Hạ Huyền Trúc cuối cùng cũng dịu đi.
“Cô gái Tiểu Túy này đúng là giỏi giang mà!”
Quách Thụy Hoa hăm hở vỗ đùi, biểu cảm vui mừng như điên.
Hạ Huyền Trúc cũng cảm thán từ tận đáy lòng: “Không hổ danh là cô gái thần kỳ số một của Giang Bắc, khả năng thu hút sự chú ý và kiểm soát hiện trường này thật sự không phải người bình thường có thể làm được”.
Ở hậu trường, cho dù là đám người Hạ Huyền Trúc hay những dễn viên khác đều cổ vũ và ăn mừng cho cảnh tượng này.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang là không có biểu hiện kích động như những người khác, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, nhìn Trần Tiểu Túy đang giao lưu với khán giả trên sân khấu, khóe miệng Diệp Vĩnh Khang nhếch lên một nụ cười mà chỉ bản thân mới có thể hiểu được.
Anh biết rằng lý do Trần Tiểu Túy thể hiện hoàn hảo như vậy không chỉ đơn giản vì năng lực mạnh mẽ của cô ấy.
Càng bởi vì cô ấy không muốn khiến Diệp Vĩnh Khang thất vọng.
Người phụ nữ này luôn âm thầm bỏ ra.
Cùng lúc đó.
Hỗ Thị.
Sắc mặt Lưu Tử Phong u ám đến cùng cực.
“Con chó cái này nhảy từ đâu ra đây!”
Anh chàng bạn diễn ở bên cạnh hung hăng chửi rủa một câu: “Lo chuyện bao đồng, nếu rơi vào tay em, em nhất định sẽ không để yên cho cô ta đâu!”
“Anh Phong, anh đừng tức giận, khi nào quay về chúng ta nhất định phải tìm vài người tới dạy dỗ cho con ả này một bài học, mẹ kiếp, thứ tọc mạch!”
Bụp!
“Câm miệng!”
Lưu Tử Phong vớ lấy chiếc điều khiển, đập vào đầu của bạn nhảy, tức giận nói: “Tôi còn cần cậu dạy tôi nên làm thế nào à?”
“Vâng ạ, vâng ạ, em nói sai rồi, em đáng bị đánh”.
Bạn nhảy che đầu, nhanh chóng xin lỗi, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Người phụ nữ này, điều tra cho tôi!”