Buổi biểu diễn bắt đầu bước vào phần đếm ngược.
Hàng trăm nghìn khán giả trên khán đài đồng thanh hò hét.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, không!”
Bùm bùm!
Pháo hoa được chuẩn bị sẵn lập tức lấp đầy bầu trời phía trên sân vận động, hàng trăm tia laze màu sắc rực rỡ bắn thẳng lên bầu trời, tạo ra một thế giới vô cùng tráng lệ.
“Triệu Nhã Lan!”
“Triệu Nhã Lan!”
“Triệu Nhã Lan!”
Hàng chục nghìn khán giả hô vang tên của Triệu Nhã Lan.
Lần này ngoài Lưu Tử Phong, Triệu Nhã Lan nhất định chính là điểm nhấn của buổi biểu diễn này.
Chỉ là tiếng hò hét của người hâm mộ càng nhiệt tình thì trái tim của Hạ Huyền Trúc và Quách Thụy Hoa càng thắt chặt lại.
Đến cả Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy có chút thấp thỏm, không chỉ có hàng trăm nghìn khán giả đang có mặt mà còn có mấy chục phương tiện truyền hình trực tiếp.
Số liệu cho thấy số lượng người theo dõi buổi biểu diễn này đã lên tới hàng trăm triệu.
Nếu lát nữa nhìn thấy người bước lên sân khấu không phải Triệu Nhã Lan, không ai có thể đảm bảo được sẽ xảy ra tình huống gì trên sân khấu.
Sau sự hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ, Trần Tiểu Túy mặc một chiếc váy đen lệch vai với nụ cười trên môi, nhẹ nhàng bước lên sân khấu một cách tự tin.
Khung cảnh sôi động vừa rồi bỗng trở nên im bặt.
“Không phải Triệu Nhã Lan à?”
Có người hét ầm lên.
“Mẹ kiếp, lừa đảo!”
“Lừa đảo, lừa đảo, trả vé!”
“Chúng tôi muốn gặp Triệu Nhã Lan!”
Quả nhiên những người hâm mộ nhìn thấy không phải Triệu Nhã Lan, tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn ngay lập tức.
Trái tim đám người Hạ Huyền Trúc, Quách Thụy Hoa đều như nhảy đến tận họng.
Diệp Vĩnh Khang cũng căng thẳng cau mày.
“Sao thế, mọi người nhìn thấy tôi rất thất vọng sao?”
Lúc này Trần Tiểu Túy đang đứng trên sân khấu, đột nhiên nở một nụ cười đặc biệt ngọt ngào và nhẹ nhàng nói.
Khung cảnh ồn ào vừa rồi lại trở nên im ắng sau câu nói của Trần Tiểu Túy.
Trần Tiểu Túy cầm micro, tiếp tục cười nói: “Xem ra danh hiệu nữ thần đệ nhất Giang Bắc của tôi trong miệng mọi người cũng không được tốt lắm, thấy vẻ mặt thất vọng của mọi người, vậy thì sau này đừng gọi tôi như vậy nữa”.
“Không, không, không, không, chúng tôi không thất vọng chút nào!”
“Đúng vậy, chị Tiểu Túy, chị là nữ thần số một của Giang Bắc trong lòng chúng tôi!”