Chỉ vài phút sau khi Diệp Vĩnh Khang lên xe, anh đã nhìn thấy Thiên Diệp Nhi bước tới với vẻ ấm ức. Rõ ràng là lũ côn đồ nhỏ đó không phải là loại xương cốt cứng cáp gì. Xem ra có vẻ Thiên Diệp Nhi chưa làm gì đã khai hết sạch rồi.
"Hehe, chơi không vui à, hay là lát nữa tôi dẫn cô đi đến chỗ kích thích hơn nhé?"
Tần Đại Dạ mỉm cười với Thiên Diệp Nhi.
"Biến!"
Thiên Diệp Nhi không thèm tiếp chuyện với tên kinh tởm này, vừa kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, cô ấy vừa than thở: "Toàn là loại gì đâu? Vừa rút gân ra một tí thôi đã phun hết ra rồi, nhạt nhẽo!"
"Ừm ………"
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy vậy cũng kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của Diệp Thiên Nhi, thẳng tay rút gân người ta còn trách người ta không có khí phách, kiểu đấy thì ai mà chịu nổi.
"Đó là do một người tên Lâm Văn Kiệt chỉ đạo, và nhóm người đó cũng tự nhận là thuộc hạ của Hoàng Thử Lang".
Thiên Diệp Nhi báo cáo cho Diệp Vĩnh Khang những gì cô ấy vừa thẩm vấn được.
"Lâm Văn Kiệt, Hoàng Thử Lang?"
Diệp Vĩnh Khang gõ nhẹ đầu, cười khổ nói: "Thật là phiền phức!"
"Anh Diệp, để chuyện này cho tôi đi".
Tần Đại Dạ quơ cánh tay kỳ lân cứng cáp của mình với ánh mắt hào hứng.
"Không, việc này tôi sẽ tự lo!"
Diệp Vĩnh Khang thở dài, anh không sợ cái gì mà Hoàng Thử Lang Lâm Văn Kiệt, anh chỉ sợ phiền phức thôi.
Trên thực tế, đối với anh, Hoàng Thử Lang cũng được mà Lục Thử Lang cũng chả sao, anh đều có thể vặn đầu đối phương bất cứ lúc nào tùy ý.
Nhưng loại chuyện này đúng như lời Trần Tiểu Túy đã nói trước đây, trên giang hồ rất phiền phức, có khi đánh đấm chém giết cũng không giải quyết được triệt để vấn đề.
Vì vậy, vấn đề này phải do người giang hồ xử lý mới được.
Ngày hôm sau cũng là cuối tuần, sau khi Diệp Vĩnh Khang làm một bữa tối thịnh soạn cho mẹ vợ, liền lái xe đến Biên Nam.
Mặc dù thế lực của Tần Long Tượng và Tần Hạc từ lâu đã không còn giới hạn ở Biên Nam nữa, nhưng đây vẫn là căn cứ địa của họ.
Nghe được tin Diệp Vĩnh Khang đã tới cửa, hai bố con cũng không thèm thay giày, xỏ dép lê bước nhanh ra cửa chào hỏi.
"Anh Diệp!"
Tần Hạc hưng phấn tiến lên giúp Diệp Vĩnh Khang mở cửa xe, cao hứng nói: "Sao đột nhiên anh lại tới đây thế!"
Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa xuống xe: “Sao thế, không hoan nghênh nhau à?
"Đây là nơi nào chứ, anh Diệp đến chơi tôi mừng còn không kịp nữa là!"
Tần Hạc từ lâu đã coi Diệp Vĩnh Khang là thần tượng cả đời của mình, hai người không gặp mặt đã lâu, đột nhiên thấy Diệp Vĩnh Khang đến thăm khiến Tần Hạc cảm thấy vô cùng thích thú.
"Anh Diệp, anh đến mà không nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị trước!"