Cả ba người ngồi tán ngẫu, vừa cụng ly bia lạnh vừa hóng gió sông, quả là một trải nghiệm vui vẻ và nhẹ nhàng hiếm có.
Thấy đã hơi muộn, khi ba người chuẩn bị ra về, hai chiếc xe tải màu trắng bật đèn pha, đột ngột phóng về phía bên này.
Kít một tiếng, nó dừng lại bên cạnh quầy hàng ăn, sau đó tầm mười tên côn đồ cầm một con dao rựa bằng ống thép và các vũ khí khác nhảy ra khỏi xe.
"Mày là Diệp Vĩnh Khang?"
Một tên lưu manh mặc quần bò rách bươm nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt của hắn khóa chặt trên người Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn ăn lau vết dầu trên khóe miệng, quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"
Tên tóc đỏ tức giận nói: "Vậy thì đúng rồi, hôm nay đừng trách tao, muốn trách thì trách mày đã đắc tội với người mà mày không nên đắc tội ấy!"
Diệp Vĩnh Khang cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ ngày hôm nay quả là không thể yên bình mà, đi ra ngoài ăn xiên nướng thôi mà cũng gặp chuyện nữa.
"Một lát nữa hai người xử lý xong, lỡ làm hỏng cái gì thì theo giá thị trường mà bồi thường cho người ta".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy, nhàn nhã đút hai tayvào túi quần, đi về phía bãi đậu xe .
"Đệch, muốn chạy à, anh em lên!"
Thấy Diệp Vĩnh Khang "bỏ chạy", tên tóc đỏ bất ngờ hét lên, cầm theo ống thép đuổi theo trước.
Bốp!
Nhưng mà, vừa chạy được hai bước, liền thấy một nắm đấm thật lớn lao về phía mình, sau đó đầu như thể bị búa sắt đập mạnh, cả người lập tức bay ra ngoài, xương mũi hóp vào trong, trông vô cùng đáng sợ.
Những tên côn đồ khác chết lặng, sau khi phản ứng lại, chúng chợt nhận ra kẻ ra tay là một người đàn ông với bộ râu xồm xoàm, ăn mặc luộm thuộm và trên môi luôn nở nụ cười xấu xa.
"Bây giờ chủ động nói ra những thứ tao muốn biết, để bớt phải chịu đau hơn một chút".
Tần Đại Dạ cười đùa nói, cánh tay phải của hắn rõ ràng là to hơn bên trái rất nhiều, nhất là khi đang trong trạng thái chiến đấu, giống như Popeye ăn rau chân vịt vậy.
"Đệch, chém hắn đi!"
Tên lưu manh vô cùng tức giận, mười mấy con dao rựa bằng thép lập tức chém xuống đầu Tần Đại Dạ.
Tần Đại Dạ vẻ mặt thư thái đứng tại chỗ, đột nhiên nâng cánh tay thô to bên phải lên, tay giơ lên, lập tức hóa thành một đạo dư ảnh.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên dày đặc, khoảng hơn chục tên côn đồ bay ra ngoài ngay lập tức, ai cũng bị gãy ít nhất hai chiếc xương sườn!
Và họ thậm chí còn không biết đối phương đã ra tay như thế nào!
"Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên bớt cặp kè với phụ nữ lại đi, cánh tay kỳ lân tia chớp của anh đã chậm hơn rất nhiều so với trước đây rồi đấy".
Thiên Diệp Nhi mặc đồng phục học sinh JK, đôi chân mảnh mai được quấn trong một lớp lụa trắng, cô ấy nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Tần Đại Dạ nổi tiếng với những cú đấm thần tốc, cánh tay kỳ lân tia chớp của hắn có thể đấm hàng chục cú đấm trong tích tắc, với tốc độ có một không hai trên thế giới này, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không thể làm được.
Cho nên vừa rồi mười mấy tên xã hội đen tưởng như cùng nhau bay ra, nhưng thật ra là bị Tần Đại Dạ cùng tốc độ kinh người của hắn đấm từng kẻ một, nhưng tốc độ quá nhanh, không ai có thể quan sát rõ ràng được.
"Cô nói ngược rồi, là do ít cặp kè với phụ nữ ít quá nên công lực của tôi mới bị giảm xuống đấy, hay là cô giúp tôi tăng cường công lực nhé?"
Tần Đại Dạ nhếch mép cười xấu xa.
Nhìn thấy đôi mắt bồ câu của Thiên Diệp Nhi đang từ từ trừng lên, Tần Đại Dạ cười chạy đi: "Việc còn lại giao cho cô đấy!"
"Lưu manh!"
Thiên Diệp Nhi hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng của Tần Đại Dạ, sau đó quay lại, nhìn hàng chục tên lưu manh đang khóc lóc thảm thiết trên mặt đất với vẻ phấn khích, ranh mãnh nói: "Tôi hi vọng các người chống đỡ được lâu một chút để trả lời câu hỏi của tôi".
Thiên Diệp Nhi trông giống như một loli, nhưng cô ấy có một đam mê rất đặc biệt, thủ đoạn thẩm vấn của cô ấy, ngay cả huấn luyện viên lúc đó nhìn cũng phải sợ hãi.
Vì vậy cô ấy không lo bọn côn đồ này không nói ra kẻ đứng sau là ai mà chỉ lo bọn côn đồ này xương mềm quá, chơi chưa đã đã khai hết rồi, như vậy thì rất chán.