Vừa nói chuyện, bà ta vừa làm ảo thuật lấy trong người ra một chiếc chong chóng nhỏ, chán ghét nói: "Bà nhặt được cái chong chóng này từ bãi rác, cháu mau cất đi, bà sợ vi khuẩn trên đó làm bẩn tay bà!"
Lúc này, người đàn ông gầy gò bên cạnh mới thắc mắc: "Nếu đã sợ vi khuẩn thì sao bà lại nhặt nó mang theo bên mình? Bà nhặt từ khi nào vậy, sao tôi không thấy?"
Trương Hoa Phương giơ tay vỗ nhẹ sau đầu người đàn ông, tức giận nói: "Liên quan gì đến ông, ai cho ông chen ngang, ông muốn làm phản sao?"
"Không... tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi”.
Người đàn ông nhanh chóng bước sang một bên, nháy mắt ra hiệu với Hạ Huyền Trúc.
"Mẹ”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười đi về phía trước: "Bên ngoài nóng như vậy, thật ra mẹ không cần xuống dưới này chờ bọn con đâu, bọn con tự đi lên được mà”.
"Tránh ra xa một chút, đừng gọi tôi là mẹ, ai là mẹ của cô!"
Trương Hoa Phương quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: "Sao lúc trước khi cô chống đối tôi lại không biết tôi là mẹ của cô?"
"Còn nữa, tôi xuống lầu đi dạo vừa quay lại, đúng lúc gặp ở cổng khu dân cư, ai hơi đâu xuống lầu chờ cô chứ? Đừng có mà suy diễn lung tung!"
Vừa nói xong, bà ta tức giận quát người đàn ông gầy gò: "Còn ngây ra đó làm gì, không thấy nó đang xách một túi đồ lớn à, còn không mau đi kiểm tra, lỡ là bom thì làm sao?"
Nói xong, bà ta bế Diệp Tiểu Trân, không vui nói: "Còn con nhóc này nữa, có phải lúc đi bộ cố ý lảo đảo để giở trò lừa gạt người khác đúng không? Yên tâm đi, bà sẽ không bị lừa đâu, bà bế như thế này xem cháu còn giả vờ ngã thế nào được!"
Nhìn thấy Trương Hoa Phương bế Diệp Tiểu Trân quay người đi, Hạ Huyền Trúc quay đầu lại cười ngượng ngùng với Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh đừng để trong lòng, tình tình mẹ em là như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười phất tay đáp: "Mẹ vợ anh đáng yêu đấy chứ”.
Về đến nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn một bàn đồ ăn lớn thơm nức mũi, sườn xào, thịt kho tàu, gà, vịt, cá đều đầy đủ hết cả, còn phong phú hơn cả ngày Tết.
Nền nhà và cửa sổ cũng rất sạch sẽ, vẫn còn lưu lại một vài vết nước, có thể nhìn ra vừa mới được lau dọn.
"Thật là, đám người này nói rõ ràng là nói đến nhà ăn cơm, không ngờ cuối cùng lại cho mình leo cây, tiếc một bàn đồ ăn này của mình!"
Trương Hoa Phương trách mắng, trợn mắt nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi, lần này coi như cô gặp may, kiếm được một món hời lớn, vốn cả bàn đồ ăn này là để mời người khác đấy!"
"Cảm ơn mẹ!"
Hạ Huyền Trúc vừa cười vừa nắm tay kéo Diệp Vĩnh Khang ngồi xuống.
"Cảm ơn cái con khỉ, cô không nghe thấy sao? Bàn đồ ăn này là mời người khác ăn, đừng tưởng bở!"