Đào Xuân Yến nở nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn đám người nhà họ Hạ, nghiền ngẫm nói: "Tôi có thể cho nhà họ Hạ các ông cơ hội giàu có trở lại, nhưng các ông phải làm việc giúp tôi...”
Sau khi Đào Xuân Yến nói ra kế hoạch của mình, mọi người trong nhà họ Hạ đều vô cùng kích động.
"Cao tay, quả thật là cao tay, ha ha, cô Đào quả nhiên là trí dũng song toàn!"
"Ha ha, đầu tiên để Diệp Vĩnh Khang thoải mái hai ngày đã, sau khi hắn về chắc sẽ khóc ngất, ha ha ha ha!"
Ba giờ sau đó.
Gia đình Diệp Vĩnh Khang cuối cùng đã đến Nam Giang, đến nhà mẹ của Hạ Huyền Trúc.
Từ xa đã thấy hai ông bà đứng ở cổng khu dân cư.
Hai người khoảng năm mươi tuổi, người phụ nữ trang điểm đậm chống nạnh, người đàn ông hơi gầy, cúi đầu đứng bên cạnh người phụ nữ, hai người đều đang nhìn trước ngó sau.
"Bà ngoại!"
Xe còn chưa dừng, Diệp Tiểu Trân đã dùng hết sức vẫy bàn tay nhỏ bé với hai người họ.
"Đó là bố mẹ của em, bố em rất tốt, nhưng còn mẹ em đôi khi nói chuyện hơi khó nghe, lát nữa anh đừng để bụng những lời mẹ nói nhé”.
Hạ Huyền Trúc dặn dò Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang gật đầu, sau đó mở cửa xe, dẫn vợ và con gái tươi cười đi về phía hai người.
"Bà ngoại!"
Diệp Tiểu Trân trông vô cùng phấn khích, cứ như một quả cầu lửa nhỏ, dang rộng hai tay chạy về phía mẹ của Hạ Huyền Trúc.
"Tránh ra, tránh ra, đừng gọi tôi là bà ngoại, thứ nhóc ranh, vừa gặp đã thấy phiền!"
Trương Hoa Phương khó chịu giơ tay đẩy Diệp Tiểu Trân ra, vẻ mặt chán ghét.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, mặc dù người đó là mẹ vợ anh, nói vài câu khó chịu với anh thì cũng không sao.
Nhưng bà ta đối xử với Diệp Tiểu Trân bằng thái độ này, Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên lấy từ trong túi ra một viên kẹo bơ sữa hình con thỏ trắng, nhét vào trong túi của Diệp Tiểu Trân.
"Ôi, đây là kẹo thỏ trắng yêu thích nhất của cháu, cám ơn bà ngoại!"