Trở Về Bên Em

Chương 347: Tôi nhớ không sót một cái nào!




Hạ Tuyết Cầm nghiến răng, gầm gừ nơi cổ họng.

"Cô nghĩ cô ở đây nói những lời này thì có ích sao?"

Lúc này, cửa ngục đột nhiên mở ra.

Một phụ nữ trẻ mặc váy da ngắn, đi tất đen và đeo một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn xuất hiện ở cửa.

Hạ Tuyết Cầm ngẩng đầu: "Cô là?"

Người phụ nữ cười khẩy: "Cô Tuyết Cầm, cô đúng là hay quên. Tôi hầu hạ nhà cô nhiều năm như vậy, vậy mà cô đã quên tôi rồi sao?"

Hạ Tuyết Cầm sửng sốt một hồi, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta thốt lên: "Là cô!"

Sáng hôm sau.

Hạ Tuyết Cầm quỳ trên mặt đất trong một tòa nhà dân cư đổ nát ở khu kết hợp thành thị-nông thôn Giang Bắc, quỳ lạy người phụ nữ để tỏ lòng biết ơn.

Hạ Chí Tài thậm chí còn cúi người bưng trà rót nước, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng đang đứng bên cạnh lão.

"Xuân Yến, cháu quay lại là tốt rồi. Từ khi cháu đi, ông cứ mãi nhớ về cháu. Giờ nhìn cháu sống tốt như vậy ông thật sự rất mừng cho cháu".



Hạ Chí Tài mỉm cười cúi đầu khom lưng cung kính, vẻ mặt đầy nịnh nọt và lấy lòng.

Người phụ nữ kẹp trên tay một điếu thuốc lá dành cho nữ thon dài, nhả ra một ngụm khói, lạnh lùng nói: “Nhớ đến tôi sao? Ha ha, tôi cũng rất nhớ các người".

"Tôi nhớ các người mở mồm là chửi tôi, giơ tay lên là tát tôi, nhớ các người chưa từng coi tôi là con người".

"Còn nhớ lúc trước tôi khổ sở cầu xin, nhưng các người đã đuổi tôi ra khỏi nhà trong lúc tôi bất lực nhất. Tất cả những chuyện này, tôi nhớ không sót một cái nào!"

Người phụ nữ này không phải ai khác, cô ta chính là Đào Xuân Yến, người đã làm nữ giúp việc trong nhà họ Hạ mười năm kia!

Về sau, Đào Xuân Yến nhục mạ Diệp Tiểu Trân, bị Diệp Vĩnh Khang bẻ gãy tay, nhà họ Hạ không những không quan tâm Đào Xuân Yến đau khổ cầu xin ngược lại còn vì cô ta đã thành người tàn phế mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Họ vĩnh viễn không ngờ rằng có một ngày tạo hóa xoay vần, Đào Xuân Yến sau một thời gian biến mất lại xuất hiện trước mặt họ theo cách này!

Phịch!

Hạ Chí Tài sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất thở hồng hộc: "Xuân Yến, chúng tôi năm xưa đã sai, xin cô hãy tha cho chúng tôi một mạng. Nhà họ Hạ bây giờ đã đủ khốn khổ rồi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!"

Những người còn lại trong nhà họ Hạ cũng đồng loạt quỳ trên mặt đất, khóc lóc dập đầu cầu xin sự thương xót.

Kể từ sự cố đấu thầu lần trước, nhà họ Hạ đã phải chịu một đòn chí mạng, công ty phá sản, cơ sở kinh doanh của gia tộc được tích lũy qua nhiều thập kỷ làm việc chăm chỉ đã ngay lập tức bị xóa sổ.