"Chỉ là, không phải nghe nói bố mẹ em phản đối chuyện bọn mình rất gay gắt sao? Ngay cả đám cưới còn không thông báo cho bọn họ".
Hạ Huyền Trúc cười: "Dù có phản đối đến đâu, họ vẫn là bố mẹ em mà, hơn nữa em cũng biết rằng họ đều là vì muốn tốt cho em".
"Nhưng em không thể cứ giấu giếm mãi được, cho nên em đã hạ quyết tâm, dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ dẫn anh đi gặp họ. Ngày mai là Tết Trùng Dương, chúng ta cũng có thể cùng nhau đón tết một cách vui vẻ!"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Được, vậy đêm nay chúng ta đi ngủ sớm, sáng mai đi sớm".
Hạ Huyền Trúc chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Không đâu, em không buồn ngủ!"
Diệp Vĩnh Khang ngáp một cái nói: "Vậy em muốn làm gì?"
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang bật cười: "Ha ha, được rồi, nhưng lát nữa đừng có mà cầu xin anh đấy!"
Căn phòng lại ngào ngạt hương thơm, ân ái mặn nồng.
Cùng lúc đó, nhà tù nữ Giang Bắc.
"Đừng đánh, xin đừng đánh nữa, tôi không dám nữa!"
Một nữ tù nhân quỳ trên mặt đất, bị các nữ tù nhân khác đang nắm tóc đấm đá.
"Không phải mày trâu bò lắm hay sao, cô chủ cao quý của nhà họ Hạ sao có thể đến lạp xưởng hun khói cũng ăn trộm thế hả, hôm nay phải cho mày nhớ kĩ lấy!"
Hạ Tuyết Cầm lấy tay che đầu và khóc lớn cầu xin thương xót.
Kể từ khi bị vào tù vì vụ đấu thầu, hầu như ngày nào cô ta cũng phải sống một cuộc sống địa ngục.
Tính tình của cô ta ở đâu cũng rước họa vào thân, ngày nào bạn cùng phòng giam cũng thay phiên nhau tra tấn cô ta.
Buổi trưa hôm qua, vì lỡ nói sai một câu nên bị phạt không được ăn, không được uống.
Mãi cho đến vừa rồi, cô ta đói đến mức không chịu nổi nên lén lấy trộm một cây lạp xưởng hun khói để dưới gầm giường, kết quả là bị bắt quả tang.
"Đêm nay mày phải ở đây quỳ lạy, quỳ lạy đến rạng sáng, nếu không sẽ tiếp tục cho nhịn đói!"
Trước sức ép của nhiều nữ tù nhân, Hạ Tuyết Cầm chỉ có thể quỳ trên sàn nhà băng giá, nước mắt cô ta không ngừng rơi.
Trước đây không lâu, cô ta vẫn là một cô chủ cơm bưng tận mồm nước rót tận tay, không ngờ hiện tại lại ra đến nông nỗi này.
Nhưng cô ta không những không hề ăn năn hối cải, ngược lại còn đổ hết trách nhiệm cho Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc.
Nếu không có hai người này, hôm nay cô ta đã không phải ở đây chịu đựng sự dày vò mà người thường không thể tưởng tượng nổi!
"Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, tao nhất định phải phanh thây chúng mày ra!"