"Nhìn kìa, lại có một xác khô ở phía trước!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu khiếp sợ vang lên đưa Diệp Vĩnh Khang từ trong những suy nghĩ rối bời trở lại hiện thực.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy phía trước lại xuất hiện vào cái xác khô.
Những xác khô này khá đặc biệt, để kiểu tóc tết dài lại mặc áo dài, rõ ràng là kiểu trang phục thời nhà Thanh.
Diệp Vĩnh Khang cười gượng nói: "Hay lắm, người của các triều đại đã tập trung đông đủ rồi”.
Lúc này nếu mấy nhà khảo cổ học đến đây chắc chắn sẽ trở thành một kỳ tích trong giới khảo cổ.
Có lẽ chưa từng có ngôi mộ nào lại xuất hiện nhiều người khác thời đại cùng một lúc.
Nhưng càng như thế, thần kinh Diệp Vĩnh Khang càng căng chặt hơn.
Một thành phố dưới lòng đất lớn như thế mà không hề có ghi chép trong lịch sử, do vậy có thể thấy người có thể tìm được nơi này đều không hề tầm thường.
Có lẽ họ đều là những nhân vật nổi tiếng ở thời đại mà họ sống, hơn nữa lại có tu vi và bản lĩnh trộm mộ không tầm thường.
Thế nhưng kết quả cuối cùng họ lại chết thảm ở đây, điều này đủ để chứng minh thành phố dưới lòng đất bí ẩn này nguy hiểm hơn anh nghĩ.
“Hay là chúng ta lục tìm trên người họ xem có gì có thể dùng được không, mấy tên trộm mộ này chắc chắn đều chuẩn bị đồ rồi mới đến, không chừng trên người họ có thứ gì đó có thể giúp chúng ta”.
Loan Loan nói.
“Ừ, cứ làm thế xem”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nhìn Loan Loan với ánh mắt tán đồng.
Đặc điểm lớn nhất của Loan Loan là khá can đảm, cho dù ở trong môi trường nào cô ta vẫn có thể giữ được tinh thần thoải mái, không suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù đầu óc Diệp Vĩnh Khang rất nhanh nhạy nhưng vì lo lắng quá nhiều, thần kinh luôn căng thẳng nên khó tránh khỏi sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
Mà Loan Loan vừa lúc có thể bù vào chỗ khuyết này.
Cô ta nói rất có lý, đám trộm mộ đến từ các thời đại khác nhau này có thể tìm được và vào đến đây chứng tỏ chúng cũng có bản lĩnh, chắc chắn không phải mấy tên trộm bình thường.
Thế nên trước khi đến chắc chắn chúng đã có sự chuẩn bị đầy đủ, trên người chắc cũng sẽ mang theo mấy thứ có thể dùng được.
Hai người cúi người xuống bắt đầu cẩn thận sờ tìm trên mấy xác khô thời Thanh.
“Nhìn này, có một miếng lệnh bài vàng”.
Loan Loan lập tức lục được một miếng lệnh bài lớn bằng bàn tay, sáng lấp lánh trên một xác khô.
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy xem, thấy lệnh bài này được làm rất tinh xảo, cả lệnh bài được mạ vàng nguyên chất, bên trên còn khắc các đường hoa văn tinh xảo.
Hai bên của lệnh bài còn khắc hai con rồng năm móng như thật, chính giữa lệnh bài có khắc mấy chữ “Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ”.
“Mấy người này là Hoàng tộc”.
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói.
“Hả? Hoàng tộc cũng sẽ trộm mộ à?”
Loan Loan khó hiểu nói.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nói: “Trong Hoàng thất thời Thanh có một tổ chức rất đặc biệt gọi là Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ”.
“Mặc dù chỉ khác hai chữ với thị vệ phủ nội vụ nhưng tính chất của nó lại khác nhau một trời một vực”.
“Nhiệm vụ chính của thị vệ phủ nội vụ là bảo vệ sự an toàn của Hoàng tộc, tương đương với nhóm cảnh vệ của Hoàng tộc”.
“Còn Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ là một tổ chức do Hoàng tộc bí mật thành lập”.